Trong phòng giám sát, trước màn hình giám sát, một tên cai ngục gãi đầu thấp giọng trách mắng.
Làm thế nào mà người được cấp trên gửi tới có thể làm những điều trắng trợn như vậy?
Vào ban đêm, cô là người duy nhất chạy ra ngoài để làm việc xấu!
Anh còn phải đi xóa dấu vết cho cô...
Nhưng khi Nam Tương Uyển đến tầng bảy, cô đột nhiên mỉm cười với camera giám sát ở rất xa.
Viên cai ngục sửng sốt!
Cô biết?
Có phải cô đang đi kiểm tra toàn bộ Nhà tù số 13?
Quản ngục nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, nữ nhân này dũng cảm thì thôi đi, ngược lại còn rất tinh ý?
Ngạc nhiên một chút, viên cai ngục càng thêm phấn khích, hiếm khi anh gặp được một người như thế, bề ngoài có vẻ ngông cuồng lại có phong cách hành xử rất riêng.
Nhưng cô định làm gì?
Bây giờ là sáng sớm, nhà tù ở tầng bảy dường như là của...Fuyuko Gohara!
Vừa nhanh chóng xóa dấu vết, quản ngục vừa cẩn thận thận trọng đi theo, anh muốn xem cô định làm gì.
Sau khi Nam Tương Uyển chào máy giám sát xong, cô đi thẳng đến cửa phòng giam của Fuyuko Gohara.
Cộc!
Cô gõ nhẹ.
Gohara Fuyuko mở mắt ra, cô ta không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trong khoảnh khắc bối rối.
Nhưng trong giây tiếp theo, cạch!
Cửa phòng giam được mở ra, ngay sau đó là miệng của cô ta bị bịt lại.
Sau đó...
Bộp! Uỳnh!
Nam Tương Uyển tung ra liên tiếp những cú đánh!
Fuyuko Gohara cảm thấy buồn nôn và chóng mặt chỉ trong chốc lát, nắm đấm đáp xuống khắp nơi trên người cô ta, mùi máu tươi lan tràn trong miệng nhưng cô ta lại không thể nôn ra.
Bàn tay bịt chặt miệng dường như có sức mạnh vô tận nên Fuyuko Gohara chỉ biết nuốt ngược máu vào trong bụng!
Quá trình này kéo dài, như thể là đang cố ý.
Nam Tương Uyển đã cố hết sức lực để không đánh chết ai, nhưng đau đớn thì phải có.
Nói xong, cô buông đối phương, vênh váo bước ra ngoài.
Fuyuko Gohara trong phòng giam đã hôn mê, thậm chí không thể kêu lên.
Cai ngục trong phòng giám sát đã chết lặng khi chứng kiến cảnh này.
Cô chạy ra ngoài vào giữa đêm chỉ để đánh Fuyuko Gohara?
Cô ta bị đánh rất dữ dội, người quan trọng nhất ở xứ sở hoa anh đào này sắp phát điên rồi phải không?
Nam Tương Uyển biết rằng kể từ khi cô đến, cuộc sống của Fuyuko Gohara đột nhiên rơi vào địa ngục!
...
Sáng hôm sau, nhân viên y tế đến đặt Fuyuko Gohara lên cáng và đưa cô ta đi.
Nhưng vào ban đêm, cô ta lại được đưa về, cô ta cũng bị đổi sang phòng giam khác.
Triệu Thắng Nam nhìn thấy tất cả những điều này, nên đang không ngừng báo cáo với Nam Tương Uyển: “Lão đại, phòng giam của người đó đã được chuyển đến tầng sáu! Đêm qua cô đã làm gì? Tôi thấy rằng cô ta đã được đưa trở lại bằng xe lăn.”
Nam Tương Uyển chỉ thành thật ăn rồi trở về phòng nghỉ ngơi, cô coi như kẻ độc ác hôm qua không liên quan gì đến mình
Nhưng trong đêm đó.
Nam Tương Uyển lại hành động, cùng thời điểm và theo cách tương tự, cô cạy khóa chạy ra ngoài, hướng thẳng đến phòng giam ở tầng sáu.
Hôm nay cô không bịt miệng mà để cho cô ta thút thít.
Ngay lập tức, toàn bộ không gian của nhà tù nữ vang lên tiếng gầm của Gohara Fuyuko.
Vết thương ban ngày vừa khỏi, buổi tối lại trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí vì tiếng kêu thảm thiết đó mà nhân viên y tế ngay trong đêm đó đã chạy tới.
Sau khi Nam Tương Uyển đánh xong, cô nhanh chóng chuồn đi, dễ dàng trở về phòng giam, nằm trên lan can xem cuộc vui như bao người bình thường.
Các nữ tù nhân cũng đều đã thức dậy và bàng hoàng nhìn ra bên ngoài.
Ngay cả cai ngục cũng đến kiểm tra nơi ở của Nam Tương Uyển theo từng đợt, nhưng họ không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Ai biết cô đã dùng phương pháp gì để ra tay cơ chứ...
Khi cai ngục rời đi, Triệu Thắng Nam đưa tay gõ cửa phòng giam của Nam Tương Uyển.
Giọng của Nam Tương Uyển truyền ra: “Nói.”
Triệu Thắng Nam: “Lão đại, nếu cô làm như vậy, đội pháp lý của Gohara Fuyuko sẽ đến sớm hơn.”
Nam Tương Uyển: “Ý tôi chính là như vậy.”
Cô đang vội rời khỏi đây, cô không muốn mấy chục triệu cô vất vả tiết kiệm bị Cẩu Tử trừ hết!
Còn 'Hộp nhạc' thì cô không tìm thấy.
Nhưng cô vẫn chưa muốn bỏ cuộc...
Mọi người trong tù đều chú ý đến tiếng khóc của Fuyuko Gohara, họ nhìn cô ta được các nhân viên y tế khiêng đi. Vẻ mặt của các bác sĩ cũng căng thẳng và vô cùng nghiêm túc, như thể họ không thể' không cứu.
Trong sự hỗn loạn, cạch!
Cửa phòng giam bị cạy mở, Nam Tương Uyển bước ra.
Triệu Thắng Nam hiện đang đơ người, lão đại của cô quá can đảm phải không? Làm sao cô lại dám ra ngoài ngay khi cai ngục vừa rời đi?
Nhưng lần này, Nam Tương Uyển không hề vênh váo mà thận trọng nấp trong bóng tối, cô đi theo nhân viên y tế một đường, sau đó khi đối phương rẽ sang một góc, cô bất ngờ hạ gục một người rồi nhanh chóng thay quần áo của đối phương.
Các nhân viên y tế vội vã đưa Fuyuko Gohara đi chữa trị, bộ quần áo trên người cô ta bê bết máu và nồng nặc mùi tanh.
Một lượng lớn người đến, lại một lượng lớn người rời đi, khẩn trương đẩy người đến bệnh xá, ai ngờ lúc này lại có người to gan dám đi theo?
Nam Tương Uyển thay quần áo, đeo khẩu trang, đi về phía nhà tù nam.
Lúc này, cai ngục vẫn đang kiểm tra, kiểm tra đi kiểm tra lại, từng người một, cố gắng tìm xem ai là người có thể cạy khóa đánh người ban đêm?
Thời gian đầu, họ không phát hiện điều gì bất thường.
Lần thứ hai, trong số các tù nhân nữ ở tầng ba, có hai cửa phòng giam đã bị cạy mở.
Đột nhiên, toàn bộ chuông lớn trong nhà tù vang lên!
Người trong phòng giám sát cũng không nhàn rỗi, vừa vận hành vừa chửi rủa.
Bắt đầu rồi?
Anh vẫn muốn xem một vở kịch hay trong vài ngày nữa, nhưng Nam Tương Uyển lại hành động quá nhanh!
Có thể báo trước được không?!
Nam Tương Uyển nhanh chóng mò mẫm về phía nhà tù nam, cô biết rằng có người đang theo dõi mình, cô cũng nhận ra rằng Triệu Thắng Nam không giỏi che giấu sự vụng về của mình trong những ngày qua.
Nhưng cô không quan tâm, nếu cô gái Đông Bắc này có gì kì lạ, sau này tự tay cô sẽ xử lý!
Khi tiếng chuông báo động của nhà tù nữ vang lên, cửa của 26 phòng giam bên nhà tù nam đồng thời mạnh bạo mở ra. 26 người bắt đầu ngầm hành động dưới ánh mắt ngơ ngác của một nhóm nam phạm nhân, họ cùng nhau đi về một hướng.
Đó là một góc, một căn phòng kín đáo nhất.
Trang Hà đã tận mắt chứng kiến một nhóm người lao về phía mình, một trong số đó là lão đại mới Crystal, anh cũng tận mắt chứng kiến họ thô bạo mở cửa phòng giam bên cạnh, sau đó lôi một người nước ngoài tóc vàng ra ngoài.
Trái tim phấn khích của Trang Hà đột nhiên nguội lạnh!
Anh đột nhiên đứng lên, hai tay dùng sức lắc lắc lan can sắt: “Này! Là ta cơ mà! Ngươi cứu nhầm người rồi!”
Từ xa nhìn thấy một màn này, Nam Tương Uyển hai mắt sáng lên, lập tức quay đầu lại.
Rầm!
Cô đá vào một cánh cửa sắt dày, nhưng không mở được.
Bên cạnh cô, Triệu Thắng Nam vội vàng nói: “Thẻ! Trong quần áo và túi có lẽ có thẻ!”
Nam Tương Uyển nhìn một lượt, quả nhiên tìm thấy thẻ thông hành của nhân viên y tế.
Vuốt nhẹ!
Cánh cửa mở ra và thời gian vừa khớp.