Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 582: Chương 582: Chương 581




Mấy ngày tới sẽ có các lớp học, huấn luyện, ngoại khóa, cộng với việc tụ tập đến khuya để xem lại quá trình làm nhiệm vụ.

Lần đánh giá nhiệm vụ này, ai cũng mong mình đạt được vị trí thứ nhất, Hạng hai vạn năm Bình Đầu Ca, dù năm thứ hạng cao nhất xoay chuyển liên tục, nhưng vị trí thứ hai của cô chưa từng thay đổi.

Điều đáng nói là lẽ ra Bàng Khai Cát phải hồi phục vết thương trong bệnh viện, nhưng dưới sự sắp xếp đặc biệt của Cố Bắc Hoài, anh đã đưa các phóng viên đến bệnh viện để phỏng vấn.

Bàng Khai Cát đang nằm trên giường bệnh với vẻ mặt thất thần, các trợ lý xung quanh vội vàng muốn đuổi phóng viên đi.

Lúc này, Cố Thiên Vương nói một câu: “Một cuộc phỏng vấn cảm động, tôi sẽ tham dự buổi ra mắt phim.”

Bàng Khai Cát được nước làm tới: “Nam Tương Uyển cũng phải đến!”

Cố Bắc Hoài nhìn ông cười: “ Được.”

Vì vậy, cuộc phỏng vấn bắt đầu, nó được phát sóng trực tiếp.

Cố Bắc Hoài đeo khẩu trang, đứng giữa các nhân viên quan sát.

Ngay khi máy quay mở, nó đã ghi lại được vết thương khủng khiếp được băng bó của Bàng Khai Cát, và khiến khán giả trước màn hình náo động.

Làm thế nào ông ấy lại gặp một chấn thương nghiêm trọng như vậy khi đến Hoa Kỳ để tham dự lễ trao giải Grammy?

Tiếp đó, Bàng Khai Cát đã bật khóc trước ống kính: “Tôi! Tôi đã sống nửa đời người và chưa bao giờ gặp phải chuyện kinh khủng như vậy! Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng đất nước Hoa Kỳ rộng lớn lại nguy hiểm đến thế! Quốc gia hứa hẹn lý tưởng? Quốc gia phát triển nhất? Ngay cả pháp luật và trị an đều không thực hiện tốt!”

Vừa nói, ông cũng vì kích động mà dính vào vết thương, một trận đau đớn ập tới, khiến ông toát mồ hôi lạnh.

Phóng viên kịp thời ổn định tâm trạng: “Bàng đạo diễn! Đừng kích động, từ từ nói!”

Trợ lý bên cạnh vội vàng kêu lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Vết thương trên người đạo diễn Bàng lại hở ra rồi!”

Bác sĩ nhanh chóng đến thay băng và khâu lại vết thương, trịnh trọng dặn dò Bàng Khai Cát hãy cẩn thận.

Mọi chuyện đều tình cờ như được dàn xếp sẵn.

Bàng Khai Cát tiếp tục nhận lời phỏng vấn:

“Nói đến đây, tôi lại thấy có điều gì đó không ổn trong lễ trao giải Grammy. Kết thúc buổi lễ nên là một cuộc ra về có trật tự. Đó nên là khoảng thời gian thoải mái và vui vẻ nhất của mọi người, nhưng mọi người đều rất lo lắng và căng thẳng sau buổi lễ. Sợ gặp phải nguy hiểm, chưa kể sau đó mỗi lần ăn tối uống rượu tôi đều trốn trong khách sạn không dám ra ngoài. “

Phóng viên tò mò: “Vậy thì làm sao ngài lại bị thương?”

Bàng Khai Cát: “Tất nhiên là tôi ở trong khách sạn suốt. Sau khi tham gia chương trình phỏng vấn tại địa phương, tôi đã mua vé máy bay và chuẩn bị về nước. Tôi bị bắt cóc ở sân bay!”

Người phóng viên thốt lên: “Sân bay ư? Chúa ơi!”

Bàng Khai Cát lại bắt đầu khóc khi nói: “Tôi đã nghĩ rằng một nơi như sân bay sẽ an toàn, phải không? Ai biết được rằng tôi đã bị dí súng vào đầu trước sự chứng kiến của đám đông! Tôi bị bắt cóc công khai!”

Khán giả ngồi trước màn hình cũng cảm thấy đau lòng, quá bi thảm.

Nói đến đây, Bàng Khai Cát đã kêu lên khoa trương, đồng thời cảm ơn đất nước, cảm ơn Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, nếu họ không dốc hết sức giải cứu ông, có lẽ giờ mọi người đã không nhìn thấy đạo diễn Bàng!

Người phóng viên đã an ủi ông hết lần này đến lần khác: “Đừng khóc, Đạo diễn Bàng! Chúng ta đã sống sót qua một tình huống tuyệt vọng, tương lai sẽ còn tốt đẹp hơn nữa!”

Bàng Khai Cát lau mặt, hít một hơi thật sâu và nói: “Lúc đó tôi đã bị đánh đập và làm nhục... Trong quá trình này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng cuộc đời mình sắp kết thúc. Nhìn lại, tôi có rất nhiều điều hối tiếc. Đến cuối đời, anh biết tôi không thể buông bỏ cái gì không?”

Phóng viên xúc động hỏi: “Đó là gì? Gia đình? Con cái?”

Bàng Khai Cát hét lên: “Đó là phòng vé của 'Thrilling Starry Sky'!!!”

Phóng viên: “...”

Khóe miệng Cố Bắc Hoài trốn trong đám nhân viên giật giật, giờ phút này còn đang suy nghĩ về doanh thu phòng vé, thật không hổ danh là ông, đạo diễn Bàng.

Những khán giả đã xem chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu quảng bá nó một cách tự nhiên với nước mắt lưng tròng, họ nhất định phải đi xem nó khi nó được phát hành.

Sau cuộc phỏng vấn, đạo diễn Bàng vẫn bị mắc kẹt trong cảm xúc và không thể thoát vai.

Cố Bắc Hoài bước tới: “Máy quay đã tắt.”

Bàng Khai Cát lập tức ngẩng đầu lên: “À? Vậy sao? Tôi bộc lộ cảm xúc tốt không?”

Cố Bắc Hoài: “Chà, làn sóng ủng hộ phòng vé lần này làm rất tốt.”

Vốn dĩ anh chỉ muốn hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ của cấp trên, ai ngờ anh lại có thể kiếm thêm tiền ở phòng vé!

Đạo diễn Bàng quá tận tâm!

Bước tiếp theo là một ngày nào đó, video phỏng vấn được chỉnh sửa sẽ lan truyền trên các mạng lớn

...

Nam Tương Uyển xem video phỏng vấn khi đang ăn trưa trong căng tin, cô vừa ăn vừa xem, kỹ năng diễn xuất phóng đại của đạo diễn Bàng Khai Cát rất phù hợp với bữa ăn.

Ngồi đối diện với cô, Nam Triều Dương giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại: “Chuyện như thế này xảy ra ở Mỹ? Em không gặp nguy hiểm chứ?”

Nam Tương Uyển liếc nhìn anh trai mình, sau đó cúi đầu xuống và tiếp tục ăn.

Nam Triều Dương lại nói: “Gặp phải chuyện này thì nhất định phải chạy. Chạy là thượng sách biết không? Bàng Khai Cát là do không tập thể dục chăm chỉ, nên nếu là anh, anh nhất định có thể chạy trốn.”

Nam Tương Uyển: “Haha.”

Nam Triều Dương: “Nhân tiện, anh đã nhận một chương trình tạp kỹ.”

Nam Tương Uyển: “???”

Nam Triều Dương hất cằm lên một cách bối rối: “Anh trai của em mà lại! Nhờ ngoại hình nổi bật và điểm số xuất sắc, thể chất cường tráng…”

Nam Tương Uyển đột ngột ngắt lời anh: “Vào vấn đề chính.”

Nam Triều Dương: “Dù sao thì anh cũng đã được chọn làm người hướng dẫn cho một chương trình tạp kỹ.”

Nam Tương Uyển: “Vậy thì anh nên làm việc chăm chỉ hơn.”

Nam Triều Dương xoa xoa mũi: “ Khung Lan khu chỉ huy cũng đã được chọn, cô ấy phụ trách quân nhân nữ, còn anh phụ trách quân nhân nam

Nam Tương Uyển: “Sao anh lại sờ mũi vậy?”

Nam Triều Dương liếc nhìn sang một bên: “Hmm......Khi tổ chương trình chọn anh, họ hỏi anh có huấn luyện viên nữ nào để giới thiệu không, và anh đã giới thiệu Khung Lan.”

Sợ em gái mình nổi giận, Nam Triều Dương ngay lập tức giải thích: “Em biết đó! Khung Lan gia cảnh không tốt lắm, nhận chương trình này có thể kiếm tiền!”

Nam Tương Uyển căn bản không để ý chuyện này, ngược lại hỏi: “Khi nào thì bắt đầu quay?”

Nam Triều Dương: “Đương nhiên là vào kỳ nghỉ đông, người ta nói rằng nhà đầu tư đặc biệt đấu tranh để bọn anh không trì hoãn việc học.”

Nam Tương Uyển cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nhà đầu tư là ai?”

Nam Triều Dương: “Hình như nó được gọi là Phi Luân Hải!”

Nam Tương Uyển: “...”

Công ty của chính cô tiến vào giới giải trí sao?

Không, cô đã có Hoa Loan Entertainment, lợi ích của hai bên liên quan tới nhau nhiều đến mức không thể không thảo luận, nhưng cô muốn chọn Phi Luân Hải làm vốn để tham gia thị trường kinh tế.

Hơn nữa, khi quay một chương trình tạp kỹ, họ còn đặc biệt chọn vào thời gian nghỉ của các huấn luyện viên, động thái này quá thoải mái, hiển nhiên không phù hợp với hiện trạng của làng giải trí.

Nếu là của nhà đầu tư khác, ekip sản xuất sẽ bị nghiền nát cho đến chết!

Nam Tương Uyển nhất thời không hiểu ra sao, quyết định khi nào quay lại sẽ hỏi Bắc Bắc.

Sau bữa tối, cô nhận được một cuộc gọi từ chú Cố Bác Nghĩa, chú gọi cho cô để thông báo một tin tức lớn.

Thần Châu sắp được ra mắt! Muốn cô đến xem?

(P/s: Thần Châu là tên gọi chung của các tàu không gian thuộc 'Chương trình Thần Châu'. Chương trình Thần Châu là chương trình tàu không gian có người điều khiển của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.)

Nam Tương Uyển ngay lập tức lấy áo khoác và chạy về phía cổng trường, mặc kệ tiếng gọi của anh trai phía sau.

Hú! Đừng ai cản coi đi xem phóng tên lửa!

Nam Tương Uyển phấn khích không thể diễn tả được, cảm giác thân thuộc với thế giới này của cô ngày càng nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.