Phó Cổ Căng giật giật thân mình, thập phần cố sức mà từ trên giường xuống dưới.
Cơ thể này suy yếu đến mức không ra hình dạng gì, xem ra việc cấp bách nhất cậu cần làm là phải ăn no ngủ đủ, dưỡng béo chính mình. Chỉ là hiện tại một chút sức lực đều không có, tiểu đồng Ngọc Kinh này thoạt nhìn lại không giống như sẽ biết nấu cơm, cậu nếu muốn chiếu cố tốt chính mình, thì cũng phải đợi đến lúc có sức lực mới được.
“Tiểu tinh linh,“ Phó Cổ Căng đỡ lấy một bên trụ giường để ổn định thân hình, hai chân không ngừng run rẩy thật sự là không có một chút lực, “Có thể làm ta có một chút sức lực không?” Bằng không với thể trạng này, làm thế nào đi ra ngoài nhìn xem tình huống cung này, lại làm sao vỗ béo chính mình.
“Tiểu tinh linh lực lượng còn chưa đủ, thực xin lỗi chỉ có thể làm khôi phục nửa giờ sức lực của ngài thôi.”
Nửa giờ? Vậy là đủ rồi. Phó Cổ Căng nghe xong trong lòng thầm xác định trong lòng, tiểu tinh linh trên người dần dần phát ra ánh sáng. Lập tức Phó Cổ Căng liền cảm thấy hai chân cậu dần dần có lực, thân mình cũng không hề suy yếu, có thể đi lại và làm việc bình thường.
Phó Cổ Căng trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười. Ngọc Kinh nhìn công tử nhà mình tựa hồ đã tốt hơn, không khỏi ướt hốc mắt, nhìn công tử nhà mình đi ra ngoài. Ngọc Kinh vội vàng hoàn hồn, chạy lên đi đằng sau Phó Cổ Căng.
“Công tử ngài bệnh nặng mới khỏi, không thể ra gió, vẫn là không nên ra ngoài đi?”
Phó Cổ Căng lắc đầu, cậu chỉ có nửa giờ thời gian, này nửa giờ này việc cần thiết nhất là làm cho bản thân có sức hơn. Đẩy tay Ngọc Kinh ra, Phó Cổ Căng tùy ý đánh giá cung điện này một chút.
Tương Hàn Cung chiếm diện tích đất rất lớn, Cậu là quý phi, nghĩ đến cung điện cũng không thể quá xấu. Chẳng qua, Tương Hàn Cung này ưu điểm chính là diện tích rộng lớn. Phó Cổ Căng không khỏi thở dài, xem ra, tương lai muốn chiếu cố mình thật tốt còn phải tỉ mỉ tính toán.
“Công tử, ngài muốn làm cái gì?” Thấy Phó Cổ Căng đứng ở ngoài cửa, sau một lúc lâu không lên tiếng, Ngọc Kinh có chút tò mò, nhìn theo tầm mắt của Phó Cổ Căng, cũng không cảm thấy phong cảnh này quá đặc biệt a.
Phó Cổ Căng không đáp, đi xung quanh một lúc, rốt cuộc cũng tìm được một phòng bếp nhỏ ở cung điện này. Cậu là quý phi, là chủ một cung, tự nhiên có quyền trong bếp chính mình làm việc. Cũng may Ngự Thiện Phòng cung nhân cũng không thiếu, mỗi ngày nên đưa nguyên liệu nấu ăn gì là theo đưa, một chút cũng không ủy khuất cậu.
Chịu cảm giác thân mình đói bụng hồi lâu, Ngọc Kinh đồng dạng cũng vậy, không thể lập tức ăn chút thịt cá năng lượng có nhiều dầu mỡ, cứ như vậy lâu dần dạ dày cực dễ dàng bị thương, hiện trước mắt vẫn là dưỡng dạ dày là chủ yếu.
Phó Cổ Căng lập tức xúc một chén gạo kê, đem bắp cùng thịt nạc băm nhuyễn, cuối cùng tìm trái táo nhỏ, cũng cắt ra đặt ở một bên.
Ngọc Kinh nhìn Phó Cổ Căng không ngừng bận việc, trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn là ở lại để Phó Cổ Căng phân phó hầu hạ, tìm được một cái lò nhóm lửa nhỏ, sau đó lại giúp đỡ lấy táo cùng cẩu kỷ đem đi nấu.
Đợi Phó Cổ Căng băm thịt nạt xong, nhìn vào nồi một lát thấy táo cùng cẩu kỷ nổi lên. Cậu chỉ có thời gian nửa giờ sức lực để làm đồ ăn, huống hồ nấu cháo cũng yêu cầu chậm rãi nấu, xem ra táo cùng cẩu kỷ này sợ là không thể chờ chúng nó hoàn toàn chín, bất quá như bây giờ cũng có thể dùng.
Phó Cổ Căng tìm một chút trong phòng bếp, cuối cùng tìm một cái lẩu niêu*, nấu nước cho sôi lên, mới để nguyên liệu nấu ăn bắt đầu nấu cháo.
(* lẩu niêu: là cái niêu( cái chảo í) dùng để nấu lẩu. Nhưng đây ở Cổ Đại chắc là cái chảo to ơi là to giống trong phim ấy