Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo

Chương 11: Chương 11: Oai vũ




Đối mặt với hổ yêu như vậy, hắn theo bản năng đã muốn trốn trước, đáng tiếc ở nơi này còn có con ghẻ.

Vứt bỏ bọn họ để chạy thoát thân? Thậm chí lấy bọn họ làm lá chắn để kéo dài thời gian?

Thôi. . . Thật sự làm không được.

Lý Ngư yên lặng bấm một pháp quyết ở trong tay, ngoài miệng lại cười nói:

- Vị hổ huynh này, chúng ta xưa không oán, nay không cừu, tiểu đệ nghe nói ngươi vừa có được động phủ mới, cố ý tới chúc mừng.

Hổ yêu cười khằng khặc:

- Ồ? Thì ra ngươi là đến chúc mừng, vậy vì sao lại siêu độ bảy mươi trành quỷ của ta?

- Loại phàm thai bất nhập lưu đó, đừng nói là bảy mươi, dù là bảy trăm cũng có ích lợi gì? Ngươi xem hậu lễ ta chuẩn bị cho ngươi thế nào?

Nói xong, hắn kéo Phan Kim Liên tới, cười nói:

- Đây chính là thân đất thiêng sinh hiền tài, cắn một miếng là đại bổ, ăn một lần là diệu dụng vô cùng, nhân gian ngàn năm cũng chỉ xuất hiện được một thôi.

Tiểu Phan Kim Liên nhìn Lý Ngư với vẻ không dám tin, mắt hoa đào trợn tròn, nước mắt như châu ngọc rơi xuống.

Sau lưng bọn họ, ba tên nhát gan của đồi Cảnh Dương cũng không nhìn được, Kê Lão giậm chân mắng:

- Không ngờ hắn là loại cá này.

- Bại hoại!

- Chúng ta liều mạng với hai tên bại hoại này..

Dê là nóng tính nhất, bới chân muốn tiến lên, đây tuyệt đối là đưa thịt vào miệng hổ.

Lý Ngư cười hì hì nhìn, hổ yêu càng đắc ý, khoanh tay chờ Lung Dương xông tới.

Đột nhiên, từ dưới đất lồi lên hai bọc đất, dưới bọc đất có một tượng đất quay cuồng bay ra, tượng đất ôm chặt lấy mắt cá chân của hổ yêu.

Hổ yêu không sợ hãi mà bật cười,

- Sớm biết tiểu tử ngươi đang diễn kịch mà, loại kỹ xảo này chỉ có thể lừa được ba tên ngu xuẩn này thôi.

Lý Ngư kéo tiểu Phan Kim Liên vào trong lòng, nói:

- Ôm chặt lấy ta, đừng buông tay.

Tiểu Phan Kim Liên rất thông minh, hơi ngây ra một chút, trong lòng liền vui mừng khôn xiết. Nàng ta lập tức có phản ứng, Lý Ngư là đang lừa yêu quái, không phải muốn vứt bỏ nàng ta. Thân thể Tiểu Phan mềm mại nhỏ nhắn, cánh tay ôm lấy cổ Lý Ngư, hai chân kẹp hông hắn, giống gấu túi treo trên người Lý Ngư.

Hổ yêu ra sức nhấc chân, hai tượng đất lập tức vỡ tan, khí lực của hắn không phải là Bạch Thắng có thể so sánh.

Không đợi hắn lên tiếng trào phúng, sau khi tượng đất vỡ ra, thuận theo bùn đất có hai dây leo vươn ra, dọc theo đùi hổ yêu bò lên trên, cuốn lấy hắn.

Lý Ngư tay bấm pháp quyết, trán ứa ra một tầng mồ hôi trắng, dây leo càng cuốn càng chặt, hổ yêu hừ một tiếng, đuôi quét tới, dây leo hóa thành bột mịn.

Trong lồng ngực Lý Ngư khí huyết nhộn nhạo, thiếu chút nữa thì phun ra máu, hổ yêu này quả nhiên không phải dễ đối phó.

Hổ yêu giật đứt dây leo, muốn nhảy lên nuốt sống Lý Ngư.

Ba tên nhát gan của Đồi Cảnh Dương ở bên cạnh cũng có phản ứng, Đoản Bối cong lưng, lông lợn dựng lên, lao về phía hổ yêu.

Hổ yêu vỗ tới một chưởng, đánh vào lưng hắn, hất bay Đoản Bối ra xa.

Nhân thời cơ ngắn ngủi này, Lý Ngư ngã sang bên, một tờ giấy vàng trong tay tự cháy, miệng lẩm bẩm, sau một thoáng, trong sông nhỏ bên cạnh thủy khí mờ mịt, hóa thành sương mù trắng xoá, lập tức đã bao phủ cả vùng dã ngoại.

- Đại ca, ngươi ở đâu, sao ta không nhìn thấy?

Đoản Bối kinh hãi, ở đó nhảy loi choi, Lý Ngư mắng thầm một tiếng ngu xuẩn, quả nhiên theo sát sau đó chính là một tiếng vang nặng nề, Đoản Bối lại hét lên tê tâm liệt phế.

Ăn một chưởng, Đoản Bối cuối cùng cũng học khôn, không lên tiếng nữa.

Thằng ôn này... Chịu đòn giỏi thật.

Lý Ngư nằm ở trên cây, lẳng lặng nhìn vào trong sương mù, hổ yêu tính tình vội vàng hấp tấp, sau khi đánh bay Đoản Bối, vồ trái quét phải, đánh không trúng người, đã có chút hổn hển, gầm lên dữ tợn, khiến Tiểu Phan ở trong lòng sợ tới mức run lẩy bẩy.

Lý Ngư vỗ nàng ta, thấp giọng nói:

- Đừng phát ra tiếng.

Phan Kim Liên mím chặt môi, tay chân quấn lấy Lý Ngư lại chặt thêm mấy phần. Mặt dí sát vào ngực Lý Ngư, khí tức nam nhân khiến nàng ta theo bản năng có chút ngượng ngùng.

Nghĩ tới cục diện lúc này, Phan Kim Liên mắng thầm mình một tiếng, Liên nhi à Liên nhi, ngươi đúng là không biết xấu hổ, chẳng trách phu nhân lại chửi là đĩ con trời sinh không biết xấu hổ.

Lý Ngư ở trong không trung, bấm một pháp quyết, từ trong bãi cỏ dưới đất chậm rãi sinh ra một thân giả.

Mộc nhân này giống hệt Lý Ngư, làm phép về phía hổ yêu, uy lực đánh ra lại chỉ có thể là không đau không ngứa.

Nhưng hổ yêu không nhìn thấy người ở đâu, càng lúc càng nôn nóng, hắn nhảy lên, ở trên tảng đá há cái miệng to như chậu máu, một trận cuồng phong thuận thế thổi ra, tất cả sương mù theo cuồng phong bị hổ yêu hút vào trong bụng.

Trên mặt Lý Ngư mộc nhân cười cười, chậm rãi tiêu tán, hóa thành nhánh cỏ lá cây. Lý Ngư chân thân ở trên cây, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng, hắn chính là đang chờ cơ hội này.

Hai tay niết ấn, thủy khí bị hổ yêu hút vào bụng chậm rãi ngưng tụ, hóa thành một nhũ băng.

Lý Ngư dùng sức vung tay, nhũ băng đột nhiên ở trong bụng hổ yêu đâm về phía trước, hổ yêu thống khổ hét lên một tiếng.

Hai mắt nó đỏ rực, há miệng phun ra nhũ băng, Lý Ngư giống như trúng đòn nặng, rơi xuống đất.

Hắn nghiêng người, tay chống xuống đất, để tránh khiến Tiểu Phan bị đè phải, khóe môi treo một tia máu, nói:

- Không ngờ vẫn không giết được à?

- Ta sẽ nhai vụn xương cốt của ngươi! Khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh, làm một trành quỷ đần độn.

Hổ yêu cực hận Lý Ngư, nội tạng của hắn vừa rồi bị nhũ băng làm bị thương, không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục.

Lý Ngư thiết kế lâu như vậy, chính là để chọc giận hổ yêu, lợi dụng thủy khí hoàn thành một kích trí mạng.

Đáng tiếc đạo hạnh của mình vẫn kém con hổ yêu này quá xa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ tính toán gì cũng đều lộ ra rất bất lực.

- Tự trốn đi!

Tối nay bất kể là như thế nào, cũng không đánh lại, ba con yêu quái ra sức tiến lên, lại bị đuôi của hổ yêu quét bay ra.

Mắt hắn nhìn chằm chằm Lý Ngư, nhất định phải giết tên làm hắn bị thương này trước.

Lý Ngư cởi Tiểu Phan ra, dặn dò:

- Trốn đi, nhớ kỹ, sư phụ của ngươi tên là Trương Thừa Phong!

Tiểu Phan Kim Liên cắn môi, lại lắc đầu.

Lý Ngư nghiêng người sang bên, mắng:

- Cút.

Hổ yêu nhảy lên như bay, Lý Ngư bấm pháp quyết, sau lưng xuất hiện một hộ thuẫn bằng cây mây.

Dưới một kích, hộ thuẫn hóa thành bột mịn, cuối cùng vẫn ngăn cản được một chút thương tổn cho Lý Ngư, không đến mức lập tức quy thiên.

Lý Ngư miệng phun máu, tử vong lần đầu tiên tới gần như vậy, trong lòng hắn ngược lại trở nên tỉnh táo.

- Trương lão đầu, ngươi đúng là tìm tới phiền phức lớn cho ta rồi.

Trong bọc hành lý của mình có công pháp và tín vật môn phái Trương lão đầu lưu lại, nếu ba yêu quái có thể chiếu cố Tiểu Phan, hy vọng nàng ta sẽ có thể nối tiếp truyền thừa này.

Lý Ngư cắn nát ngón tay, bấm pháp quyết, chuẩn bị liều một phen cuối cùng, tranh thủ chútthời gian cho bọn họ.

Quay đầu lại nhìn một cái, ba yêu một người, lại không có một ai trốn chạy, lập tức khiến hắn tức chết.

- Cá chép huynh đệ, để ta đến giúp ngươi.

Kê Lão kêu lên gừ gừ, hai cánh dang ra, một trận gió nổi lên.

Đáng tiếc, tiếng sấm thì to mà mưa lại nhỏ, bốp một chưởng, bị hổ yêu đánh bay sang bên.

Trong mắt hổ yêu chỉ có một mình Lý Ngư, hắn hóa thành thân người đầu hổ, cười khằng khặc đi tới.

- Ngươi siêu độ bảy mươi trành quỷ, có ngờ được mình cũng sẽ biến thành một trong số đó không?

- Nhũ băng ăn ngon không?

Lý Ngư cười nói:

- Bụng có đau không?

- Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết...

Hổ yêu nghiến răng nghiến lợi nói.

Đột nhiên một đạo ánh sáng hiện lên, cái đầu hổ cực to rơi xuống, hổ yêu hung uy bất khả nhất thế không ngờ cứ như vậy bị chém.

Thân thể của hắn chậm rãi hóa thành thân hổ, mắt trợn tròn, rõ ràng là chết không nhắm mắt.

Lý Ngư ngây ra tại chỗ, hổ yêu khiến mình hao hết tâm tư, vẫn không thể chiếm được tiện nghi, thậm chí là chạy trốn, không ngờ lại bị một kiếm chém chết, chẳng lẽ người đến là Võ Tòng

Yết hầu hắn khẽ động, không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng, bất giác nhìn về phía Tiểu Phan.

Chỉ thấy sau khi thân thể của hổ yêu ngã xuống, trên mặt đất tự dưng xuất hiện một người.

Hắn mặc một bộ quần áo bằng vải bình thường, quấn khăn trắng, vẫn không che đi được khí chất, mặt ngọc mày kiếm, anh tuấn phi phàm, trên tay cầm một thanh kiếm, tay kia thì đung đưa một cái la bàn, kim đồng hồ bên trên không nhịn được mà đảo loạn.

Hắn thu kiếm vào vỏ, hỏi:

- Người nào là Lý Ngư?

La bàn chỉ dẫn hắn đi đến trong nhà tranh của của Lý Ngư ở huyện Cự Dã, lại phát hiện mộc bài Lý Ngư lưu lại, hắn nhận định chỗ có khí tức yêu tinh nồng nhất thì chính là căn nhà đó, như vậy yêu tinh nhất định chính là chủ nhân của căn nhà.

- Ngươi là ai?

- Tại hạ, Thiên Thủy Khương Bá Ước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.