Trời vừa sáng, gà trống Lý Ngư nuôi đã bắt đầu gáy.
Lý Ngư ăn mặc chỉnh tề, mở cửa phòng, đi vào trong sân, sau khi hít sâu một hơi, duỗi lưng một cái rồi cho gà ăn.
Chuyến này đi cả một ngày, hy vọng vào lão đầu tàn tật đó, lũ gà vịt này sẽ đói chết mất.
Lý Ngư không nghĩ có nên nhân chuyến đi này, cầm gà vịt đi tìm bà mối trấn trên, nhờ bà ta giúp tìm một tức phụ hay không.
Sau khi làm xong, theo thường lệ đi tới phòng lão đầu.
- Ê, dậy chưa?
Không ai trả lời.
Lý Ngư hơi nhíu mày, đi tới trước giường lão đầu, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, lộ ra thần thái đã lâu không thấy, bệnh tình hết sạch.
Trong lòng Lý Ngư lại thầm kêu một tiếng không tốt, vươn tay ra cầm phù, ngón tay lại bị Trương lão đầu đè xuống.
- Vô dụng thôi, đại nạn sắp tới, ngươi khẳng định cũng biết, cái này gọi là hồi quang phản chiếu.
Lý Ngư lặng lẽ buông ngón tay, trong tay áo có chút run rẩy, có điều trên mặt lại không nhìn ra, vẫn không nhanh không chậm nói:
- Lão đầu, có di ngôn gì không?
Trương lão đầu chỉ chỉ cạnh giường, nơi đó đặt một cái túi rách, thứ lão đầu coi còn quan trọng hơn mạng mình đều ở bên trong.
- Tuy ta dạy ngươi phương thuật, nhưng lại không phải là sư phó của ngươi, ngươi không thể nói với bên ngoài ngươi là đồ đệ của ta, càng không thể nói là đệ tử của một môn này chúng ta.
Lý Ngư bĩu môi, nói:
- Lão đầu, cái này thì ngươi không cần nói, ngươi nghĩ ai mà thèm chứ...
Mắt thấy khí sắc của hắn càng lúc càng kém, Lý Ngư thức thời ngậm miệng lại, ý bảo hắn tiếp tục nói.
- Nếu ngươi niệm chút giao tình này của chúng ta, giúp ta tìm một người chí chân chí thiện, lại có chút tuệ căn, truyền thụ y bát và phương thuật này cho hắn.
Nói xong, hắn chu chu miệng, ý bảo Lý Ngư mở túi ra.
Cái túi rách này không biết đã dùng bao lâu rồi, bên trên còn có mụn vá, có điều lại không có mùi lạ.
Sau khi mở ra, bên trên cùng là một quyển sổ, Lý Ngư đã từng thấy rồi, trong đó viết một số phương pháp chế tác phù triện, còn có một số chú ngữ.
Ở bên dưới nữa là một cây mây khô, còn có một quyển sổ da trâu, Lý Ngư trải ra nhìn, bên trên đều là những đồ án tối nghĩa, nhìn lâu thậm chí có chút chóng mặt.
Lý Ngư vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão đầu.
- Ngươi có bằng lòng không?
Nhìn ánh mắt của lão đầu, Lý Ngư lộ ra biểu cảm bực mình, nhíu mày nói:
- Đúng là phiền phức, lão Trương, ngươi biết ta sợ nhất là phiền mà.
Hai người ở chung nhiều năm như vậy, Trương lão đầu biết, tiểu tử này đã đáp ứng rồi, bằng không hắn sẽ không nói những lời này.
Lão đầu nằm xuống, mắt nhắm lại, ra đi rất bình yên, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười.
- Nếu ta sống như ngươi cả đời, đến chết chắc cũng chẳng cười nổi...
Lý Ngư che thân thể hắn lại, hốc mắt có chút đỏ lên.
Tuy hắn không đồng ý với lão đầu, nhưng đối với người như vậy là rất khó không khâm phục.
Hắn từ lúc còn thiếu niên đã du lịch khắp thiên hạ, không biết đã cứu sống bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc thiện.
Kết quả là trong một gian nhà tranh, vải rách bọc thây, cả người đều là thương tích mà ra đi, trần truồng tới chân trần đi.
Người chết phải nhập thổ vi an, Lý Ngư là người rất truyền thống, không muốn để Trương lão đầu chết tùy tiện như vậy.
Lý Ngư trở lại trong phòng, rụt rè từ dưới giường lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là tiền tích góp nhờ hắn bán hộ thân phù trong mấy năm.
Bắt hai con gà một con vịt trong nhà, Lý Ngư đi qua phố qua ngõ, tới đầu đông của thị trấn Cự Dã.
Huyện Cự Dã tuy nhỏ, tường thành lại vừa cao vừa dày, nơi này hàng năm đều gặp phỉ tai, giặc cỏ đạo tặc cùng hung cực ác, hơi tí là lại đánh tới thị trấn.
Ở cửa thành, có một đội công nhân lười biếng, phụ trách tuần phòng và thương lữ ra vào của trấn nhỏ.
Thị trấn không tính là lớn, lại ít có người bên ngoài đến, bởi vì Lý Ngư hàng năm đều tới đây bán hộ thân phù, đã sớm lăn lộn tới quen mặt rồi.
Chào hỏi mấy đương sai ở cửa, Lý Ngư đi mà tới một gian hung tứ. Cái gọi là hung tứ, Kỳ thật chính là một dãy cửa hàng đồ mai táng, bao gồm cửa hàng quan tài, còn có cửa hàng vàng mã, chuyên bán tiền, vàng bạc, người, đền thờ, môn lâu, trạch viện, gia cầm làm bằng giấy.
Lý Ngư chân trước vừa bước vào, một hán tử trung niên tóc tai bù xù liếc hắn một cái, bực mình quát:
- Trong cửa hàng không nhận gà sống.
- Ta đến mua quan tài.
Lý Ngư tận hết khả năng khiến mình nhìn khách khí một chút, cười tủm tỉm nói.
- Thì ra là khách hàng, vậy mời vào bên trong.
Bình thường người đến hung tứ, đều là trong nhà vừa có người chết, tính tình của lão bản này không ít lần đánh nhau với người khác, cho nên khi đối mặt với khách hàng, luôn nỗ lực trông hiền lành một chút.
Đáng tiếc hắn trời sinh bộ dạng hung dữ, cười thế nào trông cũng không giống người tốt.
Xách gà vịt trong tay, khách khí đưa Lý Ngư ra ngoài, thậm chí còn hảo tâm hỗ trợ mướn một chiếc xe lừa. Nhìn Lý Ngư rời khỏi, lão bản lắc đầu.
- Tiểu tử này cũng có tình có nghĩa, xem ra là vét sạch hết của cải rồi.
Tiểu nhị ở bên cạnh cười nói:
- Không ngờ bán hộ thân phù còn có thể tích góp được không ít tiền. Sao ông chủ lại bán rẻ cho hắn nhiều thế, chẳng lẽ là nổi thiện tâm à?
Lão bản xì một tiếng, mắng:
- Ngươi thì biết cái gì, vừa rồi tiểu tử đó cố ý thể hiện trước mặt ta, trên tay bốc ra lửa, kêu lách tách. Đây là làm cho ta xem, tiểu tử này có chút đạo hạnh, nếu ta đắc tội với hắn, buổi tối chạy tới đốt cửa hàng của ta thì sao?
Dồn hết tất cả tích tụ, đặt mua quan tài gỗ bách cho lão đầu, lại tìm một chiếc xe lừa, lúc Lý Ngư trở về thì đã là hoàng hôn.
Đào huyệt, nhập liệm, lập bia. . .
Cạnh phần mộ của Đạo sĩ Trương Thừa Phong, Lý Ngư mệt rồi, hắn nằm trên mặt cỏ, đột nhiên phát hiện, tinh không trên đỉnh đầu không ngờ lại sáng tới như vậy.
Ngân hà rực rỡ từ nam tới bắc, vắt ngang qua toàn bộ bầu trời, tựa như một mặt trăng khuyết chảy trên đỉnh đầu tinh hà màu bạc, tỏa ra ánh sáng mê người, chiếu lên mắt cỏ, giống như thủy ngân chảy xuống.
Tận lực duỗi tứ chi, cảm nhận được gió đêm thổi qua người, không khí mát mẻ giống như nước, thấm vào ruột gan, Lý Ngư bận bịu cả một ngày, toàn thân thư thái không nói nên lời.
- Lão đầu, ngươi đúng là người phiền phức. Nhập liệm cho ngươi thì đơn giản, nhưng thời buổi này, biết đi đâu mà tìm được người chí chân chí thiện?
- Lão đầu, ngươi làm việc thiện cả đời, đâu chỉ cứu cả vạn tính mạng, nhiều đức hạnh như vậy, chắc sẽ được hồi báo chứ?
- Ngươi nên phù hộ cho ta một chút...
Nói không chừng phải thu dọn đồ, đi du lịch một phen, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, tích tụ của mình đã tiêu sạch rồi, chuyến này này phải đi thế nào đây...
- Ta ghét nhất là du lịch nghèo.
Lý Ngư thở dài, đứng dậy rời khỏi, chuẩn bị quay về thu dọn một chút.
Tình hình trước mặt không được lạc quan cho lắm, Lý Ngư cũng chỉ có thể tự an ủi mình, tuy nói hiện tại một nghèo hai trắng, nhưng dựa vào bản sự bán hộ thân phù tích lũy được trong mấy năm nay, đi đến đâu chắc cũng không chết đói được.
Sau khi hắn rời khỏi, chỉ còn lại bia đá, lẻ loi dựng ở đó, ánh trăng chiếu xuống, bụi cỏ lại phát ra thanh âm tách tách.
Sau một thoáng, một con tiểu thú đầu nhỏ cổ dài lén lút đi tới trước mộ phần.
Cả người nó đều là lông vàng, dân gian gọi là chồn, cũng còn gọi là chồn sóc.
Đầu nó cảnh giác lắc lư, mũi không ngừng ngửi ngửi, đột nhiên, ma xui quỷ khiến thế nào nào lại thi lễ về phía phần mộ.
Ánh trăng như nước, một màn này nhìn qua không ngờ lại có chút thê lương.