Một tài khoảng quảng cáo không biết ở đâu mọc ra đột nhiên phát ra một giọng chất vấn.
“Quách Tân ly hôn năm 06 nhỉ, Tôn Huy hình như cũng vậy. Trùng hợp là hai người bọn họ cũng quen biết vào năm đó. Vì thế, ở đây liệu có phải có chuyện gì chúng ta không biết hay không? Rốt cuộc là hai người đó ly hôn trước, hay là quen nhau trước? Nếu như là vế sau mà nói thì chuyện này đúng là náo nhiệt rồi! [Mỉm cười]”
“Ông trời của tôi ơi, chẳng lẽ hai người là cùng vừa mắt nhau, vì thế mới ly hôn với chồng trước và vợ trước của mình? Thật sự là quá đáng sợ rồi.”
“Hai người họ không giống loại người như vậy lắm nhỉ? Tôi vẫn không tin suy đoán này lắm.”
Có người trả lời rằng: “Chủ tầng, bạn gặp người xấu nào trên mặt viết là Tôi là người xấu chưa?”
******
Ngay lập tức, giống như một dàn thủy quân không biết từ đâu tới, điên cuồng mà bắt đầu nói về suy đoán này. Dần dần, rất nhiều người đều bắt đầu tin tưởng. Có người thậm chí còn tìm ra được bộ phim đầu tiên mà Quách Tân và Tôn Huy hợp tác quay vào năm 05, mà hai người họ là năm 06 ly hôn, chuyện này liền có tất nhiều báo chí đưa tin.
Thẩm Sở Sở nhìn vào những nội dung như vậy trên mạng, hơi cau mày. Những người này rõ ràng là đang nói láo, không có bằng chứng thuyết phục nào cả, chỉ là tìm ra tin bài từ mười mấy năm trước liên bắt đầu sáng tác tin tức. Những vết đen như vậy vừa đê tiện vừa đáng giận. Đê tiện là vì tùy tiện biên ra chuyện cũ, đáng giận là vì ngươi nếu như không lấy ra được bằng chứng chính xác để phản bác thì bọn họ hoàn toàn có thể nói ngươi là đang giả mạo.
Năm đó Quách Tân và Tôn Huy lúc nào vào tổ, tin là người của tổ kịch đều rõ ràng. Chỉ là, thời gian đã qua lâu như vậy, tư liệu cũng không biết là có còn lưu lại hay không.
Thẩm Sở Sở là có thể từ hệ thống nhân duyên của Quách Tân và Tôn Huy nhìn được thông tin của hai người.
Hai người họ đúng là ly hôn năm 06, một người vào tháng một, một người vào tháng 3. Chỉ là thời gian họ vào tổ lại không phải như trên mạng nói là năm 05, hai người này vào tổ khi nào cô không biết, nhưng trên hệ thống hiển thị thời gian quen biết là tháng 6 năm 06. Vậy tức là hai người này đích thực là sau khi cả hai đều đã ly hôn mới nhận thức nhau. Hơn nữa, đến với nhau cũng là năm 07.
Lặng lẽ nhìn dân mạng mắng mỏ Quách Tân và Tôn Huy, lại nhìn vào chỉ số hôn nhân không hề hạ thấp dù có trải qua bão tố, Thẩm Sở Sở làm ra một quyết định.
Cô đăng nhập vào tài khoản Nguyệt lão, tìm hộp tin nhăn riêng với Hồng Mao. Trong đó có rất nhiều vấn đề, nhưng Thẩm Sở Sở đều không trả lời anh ta. Chuyện lần này trước đây Thẩm Sở Sở cũng không định trả lời, một là vì không biết đáp thế nào, hai là vì không có gì để trả lời cả. Chuyện tồi tệ nhất đã bị Tôn Huy tự mình tiết lộ ra rồi. Hơn nưa điểm khiến dân mạng tức giận cũng thật sự tồn tại.
Còn vào lúc này, nhìn thấy sự miệt thị trên mạng, Thẩm Sở Sở có chút không nhẫn tâm.
{Tôi là Nguyệt lão}: Trước khi ta trả lời vấn đề của anh, anh có thể nói cho ta nguyên nhân dẫn đến sự kiện này là gì không?
Hồng Mao đã nhìn chằm chằm vào Weibo mấy ngày rồi, lúc này cuối cùng cũng nhận được hồi âm. Nhìn thấy câu hỏi của Thẩm Sở Sở, Hồng Mao nghĩ cũng không thèm nghĩ liền blah blah nói ra. Dù sao thì chuyện này trong giới cũng chẳng phải bí mật gì, người có đầu óc có phương pháp đều đã biết.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Tất nhiên là Quách Tân muốn tham gia vào đại chế tác quốc tế! Có một nữ minh tinh thực lực tương đương bởi vì muốn hạ Quách Tân, cố ý nhằm dịp này để lộ ra. Kết quả bản thân cô ta cũng bị người ta tiết lộ ra một số tư liệu đen, vì một âm mưu không thành cô ta lại nảy ra một kế mới. Còn về nữ minh tinh kia là ai, lão thần tiên ngài lật xem một chút tin báo gần đây liền có thể nhìn ra.
Thẩm Sở Sở gần đây vẫn một mực đang bận rộn về chuyện phim mới, cũng thật là không liên tưởng đến những thứ này. Được Hồng Mao đề tỉnh, cô nghĩ một lát, cũng đem tất cả sự việc xâu chuỗi lại. Vậy ra, người phụ nữ đó là Trần Mộng? Trần Mộng thế nhưng là nữ minh tinh nhất tuyến, thực lực vượt trội. Cô ấy chính là đại biểu phái diễn xuất, người đã đi tới đỉnh cao của giới. Cô ấy có cần phải làm như vậy không? Trong nước trong giới này thật là sâu!
{Tôi là Nguyệt lão}: Ừm, biết rồi. Phải rồi, hai người này là sau khi ly hôn mới quen biết.
Hồng Mao có được nhắc nhở của Thẩm Sở Sở, lập tức liền đi tìm bằng chứng.
Thẩm Sở Sở nói xong, cũng thoát khỏi Weibo. Cô cũng không nghĩ tới, Trần Mộng thế mà lại làm ra chuyện như vậy. Liệu có phải là Hồng Mao sai hay không... hoàn toàn không cần phải làm ra cái chuyện mất fan như vậy a!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bỗng nhiên nghĩ tới chuyện trước đây Quách Tân nói. Một chuyện quan trọng... chẳng lẽ là, khi đó Quách Tân đã bị Trần Mộng đe dọa, vì thế mới từ chối đại chế tác sao? Hình như sau này cô cũng từng nghe là Trần Mộng đi thử kính. Nếu nghĩ như thế, toàn bộ sự việc không phải chính là Trần Mộng đe dọa Quách Tân, Quách Tân rút khỏi cuộc cạnh tranh, sau đó Trần Mộng thế chân thượng vị không thành, liền hủy đi hứa hẹn đi tiết lộ chuyện năm đó.
Thẩm Sở Sở đột nhiên bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh. Mọi việc nếu như thật sự giống với những gì cô nghĩ, vậy thì thật sự quá là đáng sợ rồi. Cô đang ngồi ngây ra trên sô pha, chuông cửa đột nhiên vang lên. Dọa cô rùng hết cả mình.
Thầm nghĩ, chẳng lẽ là Vương Thiến lại mang cái gì đến sao? Không đúng nha, Vương Thiến biết mật mã mở cửa mà.
Thẩm Sở Sở đi tới cạnh cửa, nhìn vào hình ảnh một cái. Trong đó xuất hiện một người đàn ông đã lâu ngày không gặp.
Sau khi mở cửa, Thẩm Sở Sở phát hiện bóng lưng định rời đi của Hàn Hành Ngạn. Chẳng qua là bóng lưng đó vừa nghe sau lưng truyền tới tiếng mở cửa, lại quay đầu lại.
“Xin lỗi muộn thế này còn quấy rầy cô.” Hàn Hành Ngạn khàn khàn nói.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác gió màu xám, phong trần mệt mỏi lại có chút tiều tụy, cười nói: “Không sao, tôi cũng chưa đi nghỉ. Hàn Tổng vừa mới từ bên ngoài về sao?”
Hàn Hành Ngạn thấy trang phục trên người mình, cau mày, nói: “Ngại quá, vừa xuống máy bay, còn chưa kịp thay quần áo.”
“Ồ, hóa ra là ngài đi công tác, khó trách mấy ngày gần đây không nhìn thấy ngài.”
Hàn Hành Ngạn đang cúi đầu ghét bỏ mà nhìn quần áo chính mình, nghe thấy lời của Thẩm Sở Sở nói, động tác ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Sở Sở, nói: “Đúng, ngay sau hôm gặp mặt lần trước tôi liền phải đi công tác. Hôm nay vừa mới trở về. Sau này cô Thẩm nếu như muốn gặp tôi thì có thể ngày nào cũng gặp rồi.”
Thẩm Sở Sở nghe được câu này, nụ cười trên mặt lại cứng đờ. Cô cảm thấy vừa rồi cô không hề biểu đạt ra cái ý này mà? Muốn gặp anh? Cô không nói thế đâu mà. Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở haha cười nhạt hai tiếng.
Hai người liền cứ im lặng đứng đối mặt như vậy. Chỉ khác ở chỗ, một người đứng ở ngoài cửa, một ngưởi đứng ở bên trong cánh cửa.
“Khụ Khụ!” Hàn Hành Ngạn nhịn không được mà ho.
Thẩm Sở Sở quan tâm hỏi: “Ngài có phải là bị cảm hay không, phải chú ý sức khỏe, còn phải uống chút thuốc cảm.”
“Khụ khụ!” Hàn Hành Ngạn lại nhịn không được mà ho mấy tiếng, nghe được lời của Thẩm Sở Sở, trong lòng vừa động, nói: “Trong nhà không có thuốc cảm, tôi vừa rồi chính là định tìm cô Thẩm mượn một ít đây.”
Thẩm Sở Sở vừa nghe là Hàn Hành Ngạn đến mượn thuốc cảm, vội vàng đáp: “Hàn tổng ngài sao không nói sớm, ngài vào trong trước đã, tôi đi tìm cho ngài.”
Hàn Hành Ngạn lại cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, cau mày nói: “Tôi sẽ chờ ở cửa thôi.”
Thẩm Sở Sở nhất thời có chút bối rối, sau khi bị người ta từ chối, cô mới nhận ra cách làm của mình có chút lỗ mãng. Nửa đêm rồi, cô còn mời một người đàn ông độc thân đến ngồi trong nhà mình, thật sự là khiến cho người ta không nghĩ sai cũng khó.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở hơi ngại ngùng, nói: “À, tôi đi tìm thuốc.”
Nhớ là thuốc vốn để ở trong phòng khách, Thẩm Sở Sở tìm cả nửa ngày cũng không thấy. Nghe tiếng ho không ngừng truyền tới từ cửa, Thẩm Sở Sở càng cảm thấy tội lỗi. Rốt cuộc cuối cùng cũng nhớ ra mình hình như đã đem thuốc để vào phòng ngủ rồi.
Thẩm Sở Sở đem tất cả thuốc cảm trong nhà đều lấy ra, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, trước đó quên mất là đã cất ở chỗ nào.”
Hàn Hành Ngạn thấy biểu cảm áy náy của Thẩm Sở Sở, lại ho thêm một tiếng, sau đó nhận lấy thuốc mà Thẩm Sở Sở mang ra.
“Cám ơn cô Thẩm.”
Nói xong, không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ đưa qua, nói: “Đây là tôi đi công tác mang về, coi như là cảm ơn thuốc của cô Thẩm.”
Thẩm Sở Sở liếc qua chiếc hộp, vội vàng từ chối: “Không cần không cần. Chút thuốc này không đáng bao nhiêu tiền, ngài không cần khách khí như vậy. Ngài trước đây giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi chỉ có chút việc như vậy thì tính là gì.”
Hàn Hành Ngạn suy tư vài giây, mím môi nhìn vào Thẩm Sở Sở, qua nửa ngày, có chút đôi môi mỏng khô khan mà nhả ra mấy câu: “Nếu đã như vậy, thuốc của cô Thẩm tôi cũng không thể lấy được.” Nói thế rồi nhịn không được lại ho vài tiếng.
Thẩm Sở Sở bị Hàn Hành Ngạn nhìn chằm chằm có chút tim đập nhanh, nói: “Chỗ thuốc này không đáng tiền gì, ngài cầm lấy là được rồi.”
Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở vẫn là dáng vẻ không muốn nhận, cau mày, dùng tay cầm túi thuốc kéo lấy tay Thẩm Sở Sở một cái, sau đó đem cái hộp đặt vào trong tay Thẩm Sở Sở.
“Cái này cũng chả đáng bao nhiêu tiền, chẳng qua là ở bên ngoài tiện tay mua về thôi.” Nói xong câu này, còn bổ sung thêm một câu, “Chỉ là một món quà nhỏ mà thôi, lần này tôi mua rất nhiều, cũng là thường mua gì đó về cho những người xung quanh.”
Thẩm Sở Sở cảm thấy bàn tay bị Hàn Hành Ngạn cầm đã sắp bốc cháy rồi, nhịp tim cũng không chịu được mà tăng lên chút nữa. Nhìn chằm chằm vào tay Hàn Hành Ngạn, lặng lẽ nói: “Ồ, hóa ra là như vậy.”
“Đúng, chính là như vậy, cô Thẩm nhận là được.” Nói xong, Hàn Hành Ngạn buông cổ tay Thẩm Sở Sở ra.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy sắc mặt không có biểu tình của Hàn Hành Ngạn, cảm thấy mình vừa rồi hình như nghĩ nhiều rồi, vì thế hơi xấu hổ mà nói: “Cám ơn món quà nhỏ này của Hàn tổng.”
“Ừ, cô Thẩm nghỉ ngơi sớm đi. Tôi về trước.”
Thẩm Sở Sở lúc này mới nhớ ra Hàn Hành Ngạn là một người bệnh, vội nói: “Vâng, ngài cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi, uống thêm chút nước nóng. Như vậy bệnh mới nhanh khỏi.”
Hàn Hành Ngạn lắng nghe Thẩm Sở Sở nói, nụ cười trên mặt chợt lóe, nói: “Được, cám ơn cô Thẩm đã quan tâm.”