Phản ứng đầu tiên của Thẩm Sở Sở không phải là ngạc nhiên với tin tức về Hàn Hành Ngạn và Tần Dĩnh Nhiên, mà là công tác bảo mật đã nói đâu? Ở đây không phải là có rất nhiều minh tinh ở sao? Như thế này thì một chút riêng tư cũng không có a! Cô phí bao nhiêu tiền để mua nhà ở đây đó.
Sau đó cô nghe lời của Trần Tây Lệ, để cô khiêm tốn một chút, không cần cùng Hàn tổng xuất hiện ở các trường hợp công khai. Sau đó lại bắt đầu lo là paparazzi liệu có chụp được ảnh cô và Hàn Hành Ngạn ở cùng một chỗ. Vừa nghĩ thế, trong lòng cô bắt đầu có phần không yên. Liền đến nhìn thấy tin tức Hàn Hành Ngạn và Tần Dĩnh Nhiên có thể đã đến với nhau rồi cũng có chút bất chấp.
Sau khi ngẫm nghĩ nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn là gọi cho Trần Tây Lệ nói về chuyện này.
“Em thế mà cũng mua nhà ở tiểu khu đó?” Trần Tây Lệ kinh ngạc mà nói, nói xong, cô ấy lại cảm thấy đây là vấn đề của bản thân, “Cũng tại chị, trước đó vẫn luôn bận việc của Quách Tân, đem chuyện này quên mất. Em cũng đừng lo, chị trước tiên gọi điện thoại hỏi xem, cho dù thật sự là bị chụp được cũng không phải lo, chỉ cần em không trả lời là được.”
Không thể không nói, ngữ khí chấn định của Trần Tây Lệ khiến cho Thẩm Sở Sở rất là yên tâm. Sau khi cúp máy, Thẩm Sở Sở lại nhìn bài Weibo kia một cái. Lần này cô lại tiếp tục xem, tâm tình lại không giống lắm.
Tuy là lý trí nói cho cô, tin tức này hẳn là giả. Nhưng, trong lòng vẫn có chút cảm giác nói không rõ. Cô rõ ràng nhớ là hôm đó lúc Hàn tổng nhìn thấy Tần Dĩnh Nhiên ánh mắt rất là xa lạ, làm sao bỗng dưng liền ở cùng nhau được? Hay là nói, lúc đó là vì cô cũng ở, nên hai người mới tránh? Vừa nghĩ tới khả năng này, tâm tình của Thẩm Sở Sở càng thêm tồi tệ.
Đây cũng không phải là nói cô thích Hàn tổng, vì thế nhìn thấy anh thích người khác nên không vui. Hay là vì cô ghét Tần Dĩnh Nhiên nhiều thế nào, thấy cô ta cùng với người có thể coi là kim cương vương lão ngũ như Hàn tổng cùng nhau, thì trong lòng đố kỵ. Chỉ là cảm giác có gì đó nghẹn lại trong cổ khiến cho người ta có chút không thoải mái.
Cái này cảm giác như là, ừm, bản thân bị đùa như con khỉ ấy.
Lại tiếp tục lướt Weibo một lúc, Thẩm Sở Sở thở ra thật sâu, sau đó tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Sở Sở lúc mở cửa ra chờ thang máy liền thấy cánh cửa đối diện cũng đang mở. Hôm nay có chút lạnh, Hàn Hành Ngạn mặc một chiếc áo gió xám, bên trong là một bộ tây trang gần giống màu. Nhìn ra được vai rộng chân dài, phong độ ngời ngời. Thẩm Sở Sở khó có được mà nghĩ, mặc như thế này tuy là rất dễ nhìn, nhưng tây trang bên trong liệu có bị nhăn không, nếu như phối với một chiếc áo len cao cổ thì sẽ càng thêm trẻ trung soái đẹp trai nhỉ.
Hàn Hành Ngạn nhận thấy ánh mắt của Thẩm Sở Sở, vô thức lấy tay điều chỉnh lại quần áo của mình, ho nhẹ một tiếng, nói: “Chào cô Thẩm“.
Thẩm Sở Sở nghe được giọng nói từ tính này, hồi lại thần, nhếch môi, nói: “Chào buổi sáng Hàn tổng.” Nói xong liền không tiếp tục nhìn Hàn Hành Ngạn nữa, mà quay đầu nhìn vào số tầng thang máy.
Hàn Hành Ngạn cau mày, muốn nói mà lại không biết phải nói gì mới được.
Cuối cùng, thang máy đến. Thẩm Sở Sở liền bước vào trước Hàn Hành Ngạn theo sau.
Sau khi bấm tầng một, Thẩm Sở Sở sau đó lùi lại nửa bước. Hàn Hành Ngạn nhìn cô một cái, chọn tầng hầm số một, rồi đứng ở cạnh Thẩm Sở Sở.
Theo quá trình thang máy đi xuống, dần dần cũng có vài tầng ở giữa cũng bắt đầu có người vào. Người có thể sống ở đây phi phú tức quý, không ít người đều nhận ra Hàn Hành Ngạn. Chẳng qua, họ cũng không quá nhiệt tình, chào hỏi một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hàn Hành Ngạn nhìn thấy nhiều người như vậy thì có chút phiền chán, anh quay đầu nhìn qua Thẩm Sở Sở cũng đang đứng lùi lại phía sau như mình. Lúc này, Thẩm Sở Sở đeo kính râm, nhìn không ra biểu tình trên mặt, nhìn có vẻ như là đang suy tư vấn đề gì đó. Dường như không giống cô ấy mọi ngày.
Chờ lúc tới tầng một, Thẩm Sở Sở ra khỏi thang máy, lần này, không biết là cố ý hay là đã quên mất, cô không chào Hàn Hành Ngạn liền đã đi luôn.
Hàn Hành Ngạn nghi hoặc mà nhìn theo bóng lưng Thẩm Sở Sở, có chút không rõ vấn đề ở chỗ nào. Bước đi trong hầm để xe, anh vẫn còn đang ngẫm nghĩ về vấn đề này. Lúc này, điện thoại của anh bỗng vang lên.
“Con trai à, con mau nói cho mẹ, nữ minh tinh mà đưa thẻ cho con ấy có phải là Tần Dĩnh Nhiên không?” Giọng nói hào hứng của mẹ Hàn truyền tới qua điện thoại.
Hàn Hành Ngạn nghe được cái tên này, cau mày. Tần Dĩnh Nhiên? Đó là ai?
“Mẹ, ngài nghe được tin này ở đâu thế, con trước giờ chưa gặp qua cô nữ minh tinh đó.”
Không ngờ, sự tích cực của mẹ Hàn lại không hề giảm đi, mà lại kích động nói: “Con trai, con không cần căng thẳng, cũng không cần lừa mẹ. Con nếu muốn yêu đương thì cứ yêu đi. Chỉ là nữ minh tinh này tin đồn cũng nhiều quá, cha con không được hài lòng lắm. Nhưng mà không quan trọng, mẹ ủng hộ con.”
Hàn Hành Ngạn mở cửa xe ngồi vào, vuốt vuốt lông mày, nói: “Mẹ, con thật sự là không biết nữ minh tinh mà mẹ đang nói.”
“Không biết thế tại sao con lại đưa cô ấy về? Con không phải là đã sống cùng cô ấy sao?”
“Sống chung?” Hàn Hành Ngạn nghe được lời của mẹ mình, đột nhiên cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm. Anh lúc nào lại đưa nữ minh tinh về nhà chứ? Không đúng, hôm qua... nghĩ đến đây, Hàn Hành Ngạn đột nhiên có phần nào hiểu được.
Mẹ Hàn rất khẳng định mà nói: “Đúng vậy. Con không xem tin bát quái sao, con và cô ấy đều lên trang nhất rồi. Đây là lần đầu tiên mẹ thấy con và nữ minh tinh cùng nhau lên trang đầu đó, bình thường mấy cái tin giả không phải đã sớm bị con xử lý hết rồi sao.”
Hàn Hành Ngạn thở dài và nói: “Mẹ, là giả thôi. Hôm qua còn đúng là đưa cô ta một đoạn, nhưng bọn con không phải là quan hệ bạn trai bạn gái. Còn tại sao bây giờ vẫn còn ở trên các tiêu đều, con tạm thời còn chưa rõ.”
Mẹ Hàn nghe được con trai nói là đã đưa Tần Dĩnh Nhiên một đoạn, ngược lại càng thêm tin tưởng là con trai thích cô nữ minh tinh này. Con trai bà sinh ra bà hiểu rõ, từ nhỏ liền có chút lập dị, ghét nhất là người khác chạm vào nó, dùng đồ của nó. Đặc biệt là người lạ. Lúc nhỏ còn đỡ, sau khi trưởng thành thì tính tình quái gở này càng thêm rõ ràng. Có lúc bà chạm vào con trai một cái mà con trai cũng vô thức tránh đi.
Vì vậy, đứa con trai quái tính này tự nhiên lại để cho nữ minh tinh lên xe của nó, xem ra giữa hai người chắc chắn là có gì đó!
Nghĩ tới đây, mẹ Hàn nhẹ giọng nói: “Ừ, ừ, mẹ biết. Được rồi, con mau đi làm đi, mẹ không phiền con nữa.”
Hàn Hành Ngạn nhìn vào điện thoại đã bị ngắt, bất đặc dĩ lắc đầu, anh sao lại không đáng tin thế nhỉ. Tuy là nói tin anh, không tin mấy tin đồn kia, nhưng trong giọng điệu nghe sao cũng thấy là đang xem chuyện vui sắp thành vậy.
Tuy nhiên, anh và Tần Dĩnh Nhiên thế mà lại lên hot search? Nghĩ tới đây, anh mở ra Weibo. Chỉ thấy tin đầu tiên trên Weibo chính là “Tần Dĩnh Nhiên Hàn tổng gặp gỡ ban đêm”, mở ra nhìn nội dung trong đó, Hàn Hành Ngạn lạnh mặt bỏ điện thoại xuống. Bình tĩnh khởi động xe, đi tới công ty. Sau khi xuống xe, Hàn Hành Ngạn nhìn thấy thư ký Vương đang đứng chờ một bên, phân phó: “Thứ nhất, xóa hot search Weibo. Thứ hai, để cho tất cả người của bộ phận quan hệ công chúng đến phòng họp hội ý.”
Thư ký Vương thấy giọng của Hàn Hành Ngạn còn lạnh hơn vài độ so với thời tiết bên ngoài, cả người căng cứng. Xem ra lại có người xui xẻo rồi.
“Còn nữa, cho người đem ghế của chiếc xe tôi lái tới hôm nay thay một lượt.”
“Dạ thưa sếp.”
******
Bit Media
Sau khi đến công ty, Thẩm Sở Sở liền đi tìm Trần Tây Lệ.
Trần Tây Lệ nhìn thấy Thẩm Sở Sở, nói: “Hôm qua chị có hỏi qua, trong tay paparazzi hẳn là không có ảnh liên quan tới em, chuyện lần này phát sinh có chút kỳ lạ. Theo như công tác bảo mật của tiểu khu chỗ em, làm khá tốt, xảy ra sai sót thế này là không nên. Vì thế, chuyện này hẳn là chỉ có hai khả năng. Một loại là người trong tiểu khu đó hôm qua không cẩn thận chụp được.”
Thẩm Sở Sở lắc đầu, cô cứ cảm thấy không phải khả năng này.
Sau khi ngừng lại một lát, Trần Tây Lệ nói tiếp: “Còn có một loại khả năng, đó chính là Tần Dĩnh Nhiên tự mình làm ra. Chuyện thế này cũng có thể coi là thấy nhiều rồi. Đi cọ độ hot của danh nhân, tăng lên chút hình ảnh của bản thân. Đối với kim cương vương lão ngũ độc thân cũng không có tổn thất gì, đối với Tần Dĩnh Nhiên lại đều là lợi ích.”
Nghe cách giải thích này, Thẩm Sở Sở nhìn vào Trần Tây Lệ.
Trần Tây Lệ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Em phải biết, không phải là mọi người đều giống như em, sợ người khác chụp được ảnh của em và Hàn Hành Ngạn. Mọi người chỉ hận không thể chiếu cáo thiên hạ, đến lây độ nổi tiếng của anh ta. Phải biết là danh tiếng bên ngoài của Hàn tổng rất là tốt, không có tin đồn gì không nói, điều kiện ngoại hình của bản thân lại không hề kém người mẫu nam. Vì vậy có tin đồn với người như vậy sẽ khiến cho mọi người đem ngươi đặt cùng một chỗ với Hàn tổng để so sánh, như vậy đối với nữ minh tinh mà nói chỉ có chỗ tốt chứ không hề xấu.”
Thẩm Sở Sở mím môi, nói: “Là thật thì không làm giả được, là giả cũng không thành thật được. Có nhiều tin đồn có tác dụng gì. Còn không bằng quay vài tác phẩm tốt.”
Trần Tây Lệ cười nói thêm: “Em nói đúng. Đương nhiên là cũng không loại trừ khả năng Hàn tổng thật sự cùng với Tần Dĩnh Nhiên. Chẳng qua, em và Hàn tổng có vẻ thân, chuyện như vậy không nên hỏi chị, hẳn là hỏi em mới phải.”
Thẩm Sở Sở nghe thế thì nghẹn lời. Cô khi trước tuy là Hàn tổng giới thiệu tới, nhưng nói về quan hệ, giữa hai người họ thật sự là không thân lắm. Kiểu tin đồn thế này, cô sao có thể đi hỏi anh được. Nghĩ thế, tâm tình Thẩm Sở Sở càng thêm rối rắm, một loại cảm giác không giải thích được lan tỏa trong lòng.
“Phải rồi, “Thiên hạ” bắt đầu tuyên truyền, em tuy là đất diễn không nhiều, nhưng có thể đi theo tuyên truyền hai trạm. Vừa hay trước khi em đi quay “Ngày xuân ấm“.”
Thẩm Sở Sở nghe được “Thiên hạ” sẽ bắt đầu chiếu, ánh mắt đột nhiên sáng trở lại, đây coi như là tác phẩm điện ảnh đầu tay của cô, cô vẫn là rất kích động. Cô cuối cùng cũng có được tác phẩm chính thức có thể thể hiện trước mọi người rồi.
“Vâng ạ.”
“Hành trình cụ thể sắp xếp thế nào lát nữa chị cho người đưa cho em. Tuyên truyền điện ảnh tuy vất vả nhưng đều là đáng giá.”
“Dạ, em biết rồi chị Trần.”
Mà ở Tập đoàn Hàn thị trong cùng một thành phố, bầu không khí lại không được hòa thuận vui vẻ như ở đây. Ở đó có người đang phải trải qua cuồng phong bạo vũ