Sau khi nói xong, Thẩm Sở Sở mới cảm thấy miệng mình thật sự quá nhanh nhảu rồi. cô không thể vì quanh mũi ngửi được mùi lẩu liền nói vị của mình là vị lẩu được. Cái này nói sao cũng là nụ hôn đầu của bản thân đó!
Hàn Hành Ngạn nghe được câu nói này, động tác trên tay liền ngừng lại.
“Không, là hương vị thuộc về riêng em.” —– ta bắt đầu đổi xưng hô anh em từ câu này nhá, ta thích thế hô hô
“Ồ.” Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, cũng may là anh không nói là vị lẩu.
Hẳn nhiên là tâm tình của Hàn Hành Ngạn vô cùng tốt, anh sờ sờ tóc Thẩm Sở Sở, nói: “Không còn sớm nữa đi nghỉ sớm đi.”
Thẩm Sở Sở nghĩ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt hồng thấu gật đầu, quay người đi vào nhà mình. Sau khi đóng cửa, cả không gian bên trong chỉ có một mình mình, tiếng tim đập dường như càng thêm kịch liệt. Thẩm Sở Sở có khoảng một giây còn hoài nghi liệu tim mình có cứ thế nhảy ra không.
Sau khi bình phục lại tâm trạng một chút, Thẩm Sở Sở thông qua video nhìn phía ngoài một cái. Lúc phát hiện Hàn Hành Ngạn vẫn đứng nguyên tại chỗ, tâm trạng cô càng thêm tốt hơn, nụ cười trên mặt cũng càng sâu.
Chỉ là chờ tới lúc đi tắm, Thẩm Sở Sở đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, “vẫn là như lúc đầu...”, câu này là có ý gì, chẳng lẽ bọn họ trước đây... nghĩ tới cảnh hai người họ ở khách sạn lúc trước, Thẩm Sở Sở nghĩ, chẳng lẽ bọn họ lần đó đã từng hôn rồi sao?
Cho nên, lần đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Thẩm Sở Sở bứt rứt cả một buổi tối, cho tới khi Vương Thiến tới, cô cũng chưa nghĩ thông. Cô dù sao cũng không thể đi tới đối diện gõ cửa hỏi người ta, “lần trước ở khách sạn anh có phải đã hôn em không?“. Loại lời này sao có thể hỏi ra miệng được chứ? Nếu không hỏi, lại cứ như là có chiếc lông vũ vậy, cứ làm cho trong lòng thấy ngứa ngáy.
“Sếp, thứ này có muốn mang theo không? Sếp...”
“A? Mang theo.” Thẩm Sở Sở hồi thần lại nhìn vào thứ trong tay Vương Thiến nói.
Vương Thiến nhìn Thẩm Sở Sở một cái, cứ cảm thấy cô ấy hôm nay không giống trước đó lắm. Luôn thất thần không nói, còn có lúc cứ sờ vào môi mình, xoa mặt mình. Xem ra, ừm, nhìn có chút ngốc.
Hai người đang một người bận rộn một người phát ngốc, chuông cửa đột nhiên vang lên. Vương Thiến thông qua hình ảnh xem, quay đầu lại hỏi: “Sếp, chị gọi đồ ăn sáng à?”
Sau khi hỏi xong còn có chút thắc mắc, vừa rồi sếp nói không cần mang đồ ăn sáng cho chị ấy, nói là tối qua ăn quá nhiều rồi, lập tức phải tiến tổ, sợ quá béo vì thế bữa sáng không ăn nữa. Chẳng lẽ trong lúc cô trên đường đến lại thay đổi chủ ý rồi sao?
“A? Gọi ăn sáng, không có nha. Bữa sáng chị không có gọi.” Thẩm Sở Sở ngây ra một lát nói.
Vương Thiến nghe được, chỉ ra bên ngoài nói: “Nhưng bên ngoài là nhân viên giao thức ăn của Su Ji.”
Thẩm Sở Sở cau mày đáp: “Vậy em trước tiên hỏi xem.”
“Xin lỗi, anh có phải là gửi nhầm không, chúng tôi không gọi món.” Vương Thiến nói.
Nhân viên công tác bên ngoài cười đáp: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Thẩm sao, đây là ngài Hàn gọi cho cô bữa sáng tình yêu.”
Ngài Hàn? Phản ứng đầu tiên của Vương Thiến chính là Hàn Hành Ngạn ở đối diện. Cô quay đầu nhìn Thẩm Sở Sở nói: “Sếp, nói là ngài Hàn gửi ạ.”
Chờ đến lúc lấy bữa sáng ra bày trên bàn, Thẩm Sở Sở trong lòng một bên vui vẻ nổi bong bóng, một bên ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ cô ở trong lòng Hàn Hành Ngạn là có thể ăn như vậy sao? Hai lồng bánh bao súp, một đĩa sủi cảo chiên, bốn cái quẩy, một bát canh trứng***...
Tuy là trong lòng có chút băn khoăn, nhưng Thẩm Sở Sở ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt, vẫn là mặc kệ ánh mắt tìm tòi của Vương Thiến, nhịn không nổi mà đưa tay cầm lấy một cái bánh bao súp.
Đúng lúc này điện thoại của Hàn Hành Ngạn gọi tới.
“Sở Sở, sáng nay công ty có việc, vì thế anh đi khá sớm. Bữa sáng đưa tới chưa, đủ ăn không?”
Thẩm Sở Sở vốn là cảm thấy Hàn Hành Ngạn quá là ân cần đi, kết quả nghe được mấy chữ phía sau, mặt liền đen luôn.
“Đủ ăn rồi!” Mấy chữ này Thẩm Sở Sở là nghiến răng nói đó, “đủ cho em ăn cả ngày rồi.”
“Thế thì ăn ít chút, bữa trưa cùng nhau ăn cơm, anh đặt một nhà hàng bên đường Hoài Hải.” Hàn Hành Ngạn cười nói, tâm trạng vui vẻ đó của anh tuy là qua điện thoại nhưng vẫn có thể truyền chính xác tới trái tim của Thẩm Sở Sở.
Không ngờ Thẩm Sở Sở lại nói: “Lát nữa em phải về Hoành Điếm quay phim rồi.”
Nói xong, Thẩm Sở Sở thầm nghĩ, ngữ khí quen thuộc của đối phương thật sự khiến cho cô có chút không thoải mái, nghe giọng điệu của anh, dường như hai người đã là bạn trai bạn gái rồi vậy. Cô đáp ứng anh lúc nào chứ, hôm qua... hôm qua cũng chưa đáp ứng anh mà. Cô còn đang có băn khoăn nho nhỏ.
Hàn Hành Ngạn không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy, sau khi ngừng lại giây lát, bất đắc dĩ nói: “Ừ, chú ý an toàn, đến nơi báo cho anh một tiếng bình an.”
Lúc thư ký Vương đi vào đưa tài liệu, Hàn Hành Ngạn còn chưa cúp điện thoại. Không chỉ vậy, thư ký Vương cảm thấy cả người phát lạnh. Thật sự không hiểu nổi, sao mà anh chỉ mới đi lấy tài liệu thôi mà bên trong phòng làm việc liền từ mua xuân ấm áp trở lại ngày đông lạnh giá vậy. Sau khi đặt tài liệu xuống, anh nhanh chân rời khỏi.
Nghĩ tới nụ hôn tối qua, Thẩm Sở Sở rất muốn hỏi một câu “vì sao phải báo bình an cho anh, chúng ta tính là quan hệ gì?” Nhưng cô do dự một chút, vẫn là không có hỏi ra, mà nói: “Ừm, được.”
“Bao giờ về Đế đô?”
“Nếu thuận lợi thì đại khái khoảng trên dưới nửa tháng đi.”
“Ừ, đến lúc đó anh đi đón em.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình có chút không bình thường, chẳng qua là nói chuyện với Hàn Hành Ngạn chỉ mấy phút, cả người đều như là bị chạm vào cơ quan nào vậy, tế bào trong người đều như sống lại. Khóe miệng cũng có chút không kiềm chế được mà nhếch lên.
Sau khi Vương Thiến không biết đã tò mò nhìn qua bao nhiêu lần, Thẩm Sở Sở mới nhìn cô hỏi: “Sao thế, có chuyện gì sao?”
Vương Thiến không nghĩ là mình bị bắt được, ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu. Nghĩ tới bữa sáng, liên tưởng một chút về nội dung điện thoại cô vừa nghe được.
Lại nhìn vào dáng vẻ lúc này của sếp nhà mình. Trừ yêu đương, cô thật sự là không nghĩ ra chuyện gì khác.
Chờ Thẩm Sở Sở ý thức được mình đã sắp ăn xong hai lồng bánh bao súp rồi, muốn khóc không nổi mà nhìn vào nửa cái bánh bao trong tay, nước mắt đầy mặt nói: “Làm sao bây giờ, chị lại ăn nhiều như vậy.”
Vương Thiến nghĩ thầm, em vừa rồi cũng định nhắc chị. Chỉ là chị vừa rồi ăn quá là hạnh phúc đi, em không nhẫn tâm.
Thẩm Sở Sở băn khoăn vài giây, vẫn đem nửa cái bánh bao cắn dở cho vào miệng, sau đó đi tới cân điện tử cân thử. Tốt lắm, chỉ nặng thêm một cân.
“Chị nhớ là thể trọng buổi sáng là nặng nhất, buổi tối sẽ nhẹ hơn sáng một chút đúng không?” Thẩm Sở Sở có chút không khẳng định mà hỏi. Tối này cô có phim phải quay, đến lúc đó không chừng sẽ nhẹ hơn.
Vương Thiến nhìn một chút biểu tình mong chờ của Thẩm Sở Sở, vẫn là thành thực nói: “Nhưng em nhớ là thể trọng con người buổi sáng là nhẹ nhất, tối là nặng nhất.”
Nhìn thấy dáng vẻ thấy chết không sờn của Thẩm Sở Sở, Vương Thiến nghĩ thầm, cũng may không nói ra nửa sau. Cô thực ra muốn nói, nếu như lên hình, thể trọng không phải trọng điểm, trọng điểm là nhìn có béo hay không. Có một số người tuy là béo nhưng không béo mặt, nên quay lúc phim cổ trang còn được. Nhưng rõ ràng là sếp nhà cô không phải là loại người đó. Lúc sáng cô đến liền phát hiện ra sếp nhà mình béo lên một vòng, vừa nhìn liền biết tối qua ăn không ít thứ.
Thẩm Sở Sở hít sâu một hơi, nói: “Hôm nay bữa trưa và bữa tối chị không ăn nữa.”
Sau khi ra khỏi nhà, Thẩm Sở Sở đặc biệt chọn kính râm, một bên che đi khuôn mặt có chút sưng của mình. Lúc đến sân bay, lần này số người nhận ra cô thật sự đông hơn, cô cũng nhận thấy được mình nổi tiếng hơn một chút so với trước đây.
“Woa, chị thật sự là Thẩm Sở Sở sao, em hôm nay vận khí thật tốt.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn vô cùng đáng yêu trước mắt, cười rồi chụp với cô bé một tấm ảnh chung.
“Sở Sở, chị là muốn đi quay phim sao?” Cô bé hưng phấn hỏi.
Thẩm Sở Sở cười cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, đi Hoành Điếm quay phim.”
Lại ký tên chụp ảnh cho vài người hâm mộ nữa, Thẩm Sở Sở liền theo Vương Thiến lên máy bay.
Buổi chiều Thẩm Sở Sở liền đến phim trường. Kết quả, đạo diễn vừa nhìn thấy cô đã hỏi: “Sở Sở, một tháng này cô ăn gì thế, sao mà béo thành bộ dạng này rồi?”
Thẩm Sở Sở thấy ánh mắt chiếu tới của nhân viên công tác xung quanh, ngại không chịu nổi, nhỏ giọng nói: “Không phải ngài nói có thể tăng thể trọng sao.”
Đạo diễn đúng là bị đáp án này chọc cho tức cười, nói: “Tôi nói có thể tăng cân nặng một cách thích đáng, nhưng không nói cho cô ăn thả ga a. Tôi thấy tối nay cô đừng quay nữa, nhanh đi tìm một phòng tập giảm béo đi. Mặt béo thành thế này cũng không có cách nào lên phim. Sáng mai qua đây xem rồi nói.”
Thẩm Sở Sở cúi đầu đến sắp thành đà điểu rồi. Cô rất muốn nói, cô thực ra thật sự không nặng bao nhiêu, là vì tối qua ăn quá nhiều thôi, trên mặt bị phù a. Nghĩ tới đầu sỏ tối qua đưa cô đi ăn lẩu tối qua, Thẩm Sở Sở trong lòng trách móc anh không chút lưu tình.
Hàn Hành Ngạn đang xem văn kiện, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, bất thình lình hắt hơi một cái. Thư ký Vương cẩn thận hỏi han: “Sếp, có phải là độ ấm điều hòa quá thấp không, có cần chỉnh cao một chút?”
Hàn Hành Ngạn đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Không cần.”
Thư ký Vương thấy sếp hình như tâm trạng không tồi, nhịn không được nói: “Dạ, nói không chừng là có người nhớ ngài. Tôi lúc nhỏ thường nghe mẹ tôi nói, hắt hơi một lần là có người trong lòng nhớ tới.”
Hàn Hành Ngạn nghe câu này, ngẩng đầu lên nhìn thư ký Vương một cái, dáng vẻ vô cùng tán đồng, nói: “Ừ, dường như có chút đạo lý.”
Trong lòng lại đang nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Sở Sở nhớ anh rồi? Có được ý nghĩ này, cả buổi chiều tâm tình Hàn Hành Ngạn đều vô cùng tốt. Mà Thẩm Sở Sở ở Hoành Điếm xa xôi, tâm tình lại xấu không chịu được. Thật là ăn thêm một miếng, chạy thêm một ngày a.
Thẩm Sở Sở đã mệt mỏi cả một ngày, buổi tối tắm xong, giống như một con chó đã chết nằm ở trên giường. Lấy điện thoại ra lướt Weibo.
“Kẻ thứ ba Trần Mộng.”
Thẩm Sở Sở nhìn thấy hot search này, còn cho rằng Trần Mộng mới quay một bộ phim tên là “Kẻ thứ ba”, vì thế tò mò mà mở ra xem. Không ngờ, sau khi vào xem lại phát hiện đây đâu phải là quay điện ảnh, mà là chuyện thực sự xảy ra trong hiện thực. Mà nam chính trong câu chuyện, lại không chỉ một người.