Bởi vì Tần Giản không thể rời đi quá lâu, trò chuyện vài câu với Trình Tố Tích, liền quay lại bảo vệ trận pháp.
Trình Tố Tích nhìn Vân Mạc đang đứng chờ ở một bên, “Quay về Tiên Miểu Phong, ta có việc hỏi ngươi.”
“Rõ, phong chủ.”
Tới bên trong Thương Lãng Điện, Trình Tố Tích phất tay áo ngồi trên ghế, quay đầu lạnh lùng nói: “Vân Mạc, Băng Ngọc Trản của ngươi đâu?”
Vân Mạc chỉ cảm thấy một cổ uy áp nặng nề đập vào mặt, ép tới hơi thở của hắn cứng lại. Hắn nhận ra Trình Tố Tích tức giận, cũng chẳng biết tại sao, cố gắng lấy ra một pháp khí trong suốt từ trong túi Càn Khôn nâng tới đỉnh đầu, “Băng Ngọc Trản ở đây, thỉnh phong chủ xem xét.”
Trình Tố Tích liếc nhìn Băng Ngọc Trản kia một cái, ngữ khí vẫn chưa dịu xuống: “Tuy rằng ta không nghiêm lệnh cho đệ tử trong phong tham gia việc tuyển chọn phong chủ, nhưng cũng kêu ngươi hạn chế hành vi của bọn họ. Bây giờ thế nhưng có người ngang nhiên cho Mạnh Lập An kia mượn Băng Ngọc Trản, ngươi có biết tình hình?”
Băng Ngọc Trản đại diện cho cái gì, Vân Mạc hiển nhiên cũng vô cùng rõ ràng. Làm đại sư huynh của Tiên Miểu Phong, hắn có trách nhiệm sơ xuất trong việc giám sát.
Vân Mạc lập tức quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Đệ tử không biết, thỉnh phong chủ trách phạt.”
Ngón tay Trình Tố Tích nhẹ gõ xuống bàn, nheo mắt suy nghĩ.
Bây giờ hành động lần này của Mạnh Lập An, chẳng khác nào đang cột hắn và Tiên Miểu Phong vào cùng nhau. Về phần hắn có ý định gì, nàng cũng có thể đoán ra vài phần.
Tính toán Tiên Miểu Phong bọn họ như vậy, thật to gan!
Ánh mắt Trình Tố Tích sâu kín, nhìn không ra tức giận, “Lập tức kiểm tra các đệ tử Tiên Miểu Phong, bao gồm cả những người tham gia thí luyện ở Luyện Tâm Cảnh. Tìm ra Băng Ngọc Trản mà Mạnh Lập An sử dụng đến từ ai. Về phần xử lý...... Liền đưa hắn đi Thiên Phong Nhai hối lỗi ba năm đi.”
Vân Mạc trong lòng rùng mình, ứng tiếng nói: “Cẩn tuân phong chủ quân lệnh.”
Đối thoại của hai người bị Hoa Linh nghe vào trong tai, khi nghe tới tên Vân Mạc, nàng suýt nữa ngã khỏi vai chủ nhân.
Thảo nào nàng cảm thấy tên “Càn Nguyên Tông” quen thuộc như vậy, đây chẳng phải là bối cảnh trong sách tu tiên nàng vừa xem xong trước khi xuyên qua sao!
Hoa Linh bình thường bận rộn công tác, rất ít đọc tiểu thuyết. Nhưng ngày đó tu tiên văn rất hot, các nền tảng lớn đều đẩy mạnh, nàng nhất thời tò mò liền theo dõi nhiều chương.
Tác giả rất am hiểu kiểu kịch bản sảng văn, tình tiết thăng trầm, thân là nam chủ Lạc Ngự Thần, lại càng được một đám độc giả gào khóc.
Hoa Linh nhưng lại không có cảm giác này, nàng cũng chỉ xem cho vui, cốt truyện chỉ có thể nhớ đại khái.
Trong nguyên tác, nam chủ Lạc Ngự Thần xuất thân từ một gia tộc tu chân nhỏ, bởi vì từ nhỏ cha mẹ đều mất, không được gia tộc coi trọng. Vì truy tìm đại đạo, hắn phải một mình rời khỏi gia tộc tìm kiếm cơ duyên.
Vừa lúc gặp một môn phái tu chân tuyển chọn đệ tử, Lạc Ngự Thần liền nhân cơ hội báo danh. Không nghĩ tới vậy mà trắc ra thiên phú Đơn linh căn. Trưởng lão tông môn mừng rỡ, liền thu làm học trò, làm đệ tử thân truyền.
Mà môn phái nam chủ gia nhập chính là “Càn Nguyên Tông“.
Hoa Linh bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra chính mình không chỉ có xuyên qua, còn xuyên vào trong quyển tiểu thuyết đã xem xong!
Có điều, nghĩ đến tình tiết trong nguyên tác, lập tức cả người Hoa Linh, không, là cả chim cũng không tốt.
Trong nguyên tác, sư phụ nam chủ bề ngoài vô cùng tốt với hắn, thật ra chỉ là nhìn trúng thể chất đặc biệt của hắn, bán hắn cho thủ lĩnh Ma tộc dùng để đoạt xá.
Sau đó nam chủ từ trong Ma tộc tìm được đường sống trong chỗ chết, chuyện thứ nhất khi quay về Tu Chân Giới chính là tiêu diệt Càn Nguyên Tông để báo thù cho bản thân.
Ngay lúc đó Càn Nguyên Tông bởi vì tuôn ra bằng chứng trưởng lão trong môn cấu kết với Ma tộc, bị các đại môn phái chèn ép, đã sớm ở bên bờ sụp đổ. Nam chủ trả thù, càng là liên tiếp gặp nạn.
Lúc ấy người duy nhất của Càn Nguyên Tông có thể chống lại nam chủ, chính là một người tên “Vân Mạc“. Chỉ là hắn cuối cùng cũng khó thoát “Định luật nam chủ”, bị một kiếm của nam chủ đâm chết.
Nghĩ đến đây, Hoa Linh không khỏi run rẩy, nhìn về phía Vân Mạc bằng ánh mắt thương cảm.
Không đúng......
Hoa Linh đột nhiên giật mình một cái...... Nàng nhớ rõ, trong nguyên tác viết rõ ràng, khi Vân Mạc lên sân khấu thân phận là phong chủ Tiên Miểu Phong.
Vậy chủ nhân đâu? Nàng đã đi đâu? Tại sao trong văn từ đầu tới cuối cũng không có nhắc đến?
Hoa Linh cảm thấy hơi hoảng sợ, theo bản năng tới gần cổ Trình Tố Tích, dùng sức cọ cọ ở trên đó.
Vật nhỏ dính người......
Trình Tố Tích bị Hoa Linh cọ như vậy, khí tức lạnh lẽo quanh thân đột nhiên tản ra.
Phất tay để Vân Mạc lui ra, nàng mang Đoàn Tử không ngừng cọ lông vào cổ nàng để ở trong lòng bàn tay, xoa xoa trong chốc lát. Cơn giận bị đệ tử ngu xuẩn chọc tức cũng dần dần tắt lịm.
Mà Hoa Linh bị chủ nhân vuốt từ đầu cho đến chân, cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng cũng bớt đi rất nhiều.
Nàng nên nghĩ tới, có lẽ chủ nhân trong nguyên tác đã phi thăng thì sao?
......
Vân Mạc rời khỏi Thương Lãng Điện, lập tức đi vào sân nhỏ của Vân Sanh, kêu tiểu Đồng Thanh Duẫn hầu hạ hắn lại đây.
“Mấy ngày qua, Vân Sanh có từng đi qua Hãn Vân Phong?”
Thanh Duẫn nhanh chóng lắc đầu, “Chủ nhân một mực tu luyện, chưa từng ra ngoài.”
“Vậy còn ngươi?”
Thanh Duẫn rụt rụt bả vai, ậm ừ nói, “Ta vẫn luôn ở bên chủ nhân, không hề rời khỏi Tiên Miểu Phong.”
“À? Sao ta nghe nói người Hãn Vân Phong đã từng thấy ngươi?”
“Có thể là bọn họ nhìn, nhìn lầm rồi......”
Vân Mạc thấy hắn còn đang nói dối, trong lòng mất kiên nhẫn, lạnh lùng quát: “Nếu không chịu nói thật, ngày mai ta liền kêu quản sự trục xuất ngươi khỏi tông môn.”
Mấy tiểu Đồng hầu hạ này, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không tính. Nếu không phải Vân Sanh nuông chiều lợi hại, cũng không trở nên lớn mật như vậy.
Thanh Duẫn bị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống xin tha, “Đại nhân ta sai rồi! Ta quả thật có đi qua Hãn Vân Phong, xin đại nhân đừng đuổi ta ra ngoài.”
“Đi làm cái gì?”
“Chủ nhân kêu ta đưa một thứ cho sư huynh ở Hãn Vân Phong.”
“Là Mạnh Lập An?”
Thanh Duẫn quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Đúng......”
Suy đoán trong lòng được chứng thực, Vân Mạc lập tức vô cùng tức giận. Hắn lúc ấy liên tục nhắc nhở Vân Sanh không được nhúng tay vào việc tuyển chọn phong chủ, hắn vẫn cứ tùy hứng làm bậy, ngay cả Băng Ngọc Trản cũng cho mượn ra ngoài. Đây là đặt Tiên Miểu Phong ở chỗ nào?
Thôi được...... Vân Mạc nhắm mắt, đúng như phong chủ nói, đưa hắn đi Thiên Phong Nhai hối lỗi mấy năm. Không chịu chút đau khổ, sợ hắn cũng không nhớ được.
Gặng hỏi Thanh Duẫn kỹ càng xong, xác nhận là Vân Sanh đưa Băng Ngọc Trản cho Mạnh Lập An mượn, Vân Mạc liền đúng sự thật bẩm báo cho Trình Tố Tích.
Lúc đó, Trình Tố Tích đang dùng Tinh Trầm Sa làm cát tắm cho Hoa Linh, Hoa Linh vỗ cánh làm cho hạt cát hất lên trên bàn.
Nhìn thấy một màn này, dù là Vân Mạc luôn luôn bình tĩnh, mí mắt cũng không khỏi giật một cái.
Tinh Trầm Sa kia là vật liệu luyện khí thượng đẳng, lấy ra cho Tiểu Thần Thú tắm, có chút đáng tiếc.
Trình Tố Tích vừa vẩy cát đổ lên người tiểu Đoàn Tử, vừa thờ ơ hỏi Vân Mạc: “Ngươi nói là Vân Sanh đưa Băng Ngọc Trản cho Mạnh Lập An mượn?”
“Đúng vậy.” Vân Mạc mặc dù hạ quyết tâm để Vân Sanh ăn chút giáo huấn, nhưng vẫn nhịn không được cầu tình nói: “Vân Sanh suy nghĩ của hắn đơn thuần, chỉ sợ là bị người khác lợi dụng, cũng xin phong chủ xử lý khoan hồng.”
Hoa Linh nghe được lời này, trong lòng cười nhạo.
Con người phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Chẳng lẽ bị người khác lợi dụng không phải là sai sao? Suy nghĩ đơn thuần là có thể bị trừng phạt ít lại? Trên đời làm gì có đạo lý này......
Hoa Linh đang muốn “Chíp chíp” mấy tiếng, nhắc nhở chủ nhân nhà mình không nên mềm lòng, liền nghe Trình Tố Tích nói: “Bị người khác lợi dụng dễ dàng như vậy, liền đưa hắn đi Khâm Thiên Thành rèn luyện mấy năm, đợi tâm trí của hắn thành thục, lại về tông môn.”
Khâm Thiên Thành là khu vực hỗn loạn của đại lục Càng Châu, bên cạnh Huyễn Hải Sâm Lâm. Nơi đó không thuộc về bất kỳ thế lực nào, vàng thau lẫn lộn, giết người cướp bóc cũng không có gì lạ. Nhưng dù vậy, hầu hết các đại môn phái đều thiết lập trú điểm ở nơi đó, vì tài nguyên tu luyện phong phú ở Huyễn Hải Sâm Lâm.
Vân Mạc cười khổ, với tính tình của Vân Sanh, đi Khâm Thiên Thành, sợ không chỉ chịu khổ một chút.
Mặc dù Hoa Linh không biết Khâm Thiên Thành là nơi nào, nhưng từ vẻ mặt của Vân Mạc, cũng có thể suy đoán ra nơi đó không phải là nơi tốt lành gì.
Cũng may Trình Tố Tích cũng không phải thật sự mặc kệ tính mạng của đệ tử, lấy ra một Ngọc Giản đưa cho Vân Mạc, “Trên này có ba đạo kiếm khí của ta, mỗi đạo kiếm khí có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu giả Phân Thần Kỳ.”
Có Ngọc Giản này, chẳng khác nào Vân Sanh có ba cơ hội bảo toàn tính mạng. Miễn là hắn không tìm đường chết, ở Khâm Thiên Thành ít nhất có thể bảo toàn được mạng sống của mình.
Huống chi, Vân Sanh bây giờ tùy hứng làm bậy như vậy, ngày sau sợ sẽ gây ra đại họa. Mặc dù Khâm Thiên Thành nguy hiểm, nhưng có thể rèn luyện tính tình.
Vân Mạc nghĩ thông suốt then chốt trong đó, vội vàng cảm ơn nói: “Đa tạ phong chủ.”
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tình tiết xuyên thư get√
Nam chủ nguyên tác sẽ không đi ra quá sớm, không cần chờ hắn.