Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 152: Q.1 - Chương 152: Cầu kiến Như Phong đại nhân 2






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Trong mắt người đời, lời nói của người đời, thì có quan hệ gì với ta? Hạ Như Phong ta cho tới bây giờ không chủ động đi trêu chọc người khác, nếu không phải Vân gia khắp nơi áp bức, đuổi tận giết tuyệt, mơ mộng diệt cả nhà Hạ gia ta, sao ta lại gây chiến với Vân gia ngươi, nói cho cùng, chân chính hại Vân gia, là mấy người các ngươi."

Nghe vậy, ba người Vân Thương Nhiên đều hối hận cúi đầu xuống.

Là bọn họ, là bọn họ hại Vân gia sao? Thì ra, bọn họ mới là đầu sỏ gây nên họa diệt môn Vân gia!

"A!" Vân Thương Nhiên thống khổ ôm đầu hét to lên, từ khóe mắt khẽ chảy ra một giọt nước mắt: "Là ta, là ta hại Vân gia, đều là ta..."

Nhìn thấy được kết quả mình muốn, Hạ Như Phong mới hài lòng cười.

Tính cách của nàng, vui cũng không nói nhiều, hôm nay nói chuyện với mấy lão nhân này lâu như vậy, không thể nghi ngờ chính là muốn để cho bọn họ biết, hung thủ thật sự hại Vân gia, là bọn họ.

Nàng muốn để cho bọn họ áy náy, để cho bọn họ thương tâm, để cho bọn họ tuyệt vọng, để cho bọn họ thống khổ một lần nữa.

Cho nên lại nói, hai Đại Linh Sư vì chiến đấu mà chết thật sự rất may mắn, dù sao bọn họ không muốn thừa nhận những việc đó.

"Như Phong, chúng ta đến rồi." Giọng nói ôn nhu không xa chỗ này truyền đến, ở lúc Hạ Như Phong nhìn lại, đã thấy nữ tử y phục lam một tay dẫn theo một người nhanh chóng bay đến.

Ba trưởng lão theo sát sau đó, trên tay tất cả đều dẫn theo một người.

"Được, trừ Vân Lâm ở ngoài, tất cả đều đến đông đủ, Vân Lâm kia ngoại lệ xử lý." Sờ mũi, Hạ Như Phong nở nụ cười rạng rỡ, nhưng nụ cười này nhìn ở trong mắt mấy người còn lại, như ác ma giáng thế.

Mối thù của Vân Lâm và Hạ gia không phải sâu bình thường, nhất là ngoại công, ông rõ ràng rất hận, nói vậy ngoại công rất có hứng thú tự mình tra tấn kẻ thù.

Tay Lam Đồng ném người lên trên mặt đất, vỗ tay, lui đến bên cạnh Hạ Như Phong.

"Đại trưởng lão, còn có một Vân Lâm, phiền ngươi giúp ta tìm nàng ta đến đây."

Ở trong nhiều đệ tử Vân gia như vậy, Hạ Như Phong phát hiện thiếu một người quen, mà làm người quen, thời khắc như thế này, sao lại có thể vắng mặt?

Đại trưởng lão nhìn Hạ Như Phong gật đầu, xoay người đi về phía cửa của Vân gia.

"Lam Đồng, đưa kiếm của ngươi cho ta mượn." Hạ Như Phong vươn cánh tay, khẽ cười, nói.

Lam Đồng không hỏi nguyên nhân, rút ra kiếm tùy thân, đưa đến tay Hạ Như Phong.

"Bá bá bá!"

Vì phòng ngừa có người tự sát, trong ba chiêu nàng đã cắt gân tay gân chân của tất cả mọi người, mà trong miệng những người kia phát ra kêu đau, làm cho người vây xem, cũng không tự chủ rùng mình một cái.

Đưa kiếm nhuốm máu cho Lam Đồng, từ trong Linh Giới nàng lấy ra lọ dược, đổ ra một viên đan dược màu đen, đưa vào trong miệng Vân Thương Nhiên.

Vân Thương Nhiên mím chặt môi, không chịu nuốt đan dược vào.

Nhíu mày, chân của Hạ Như Phong dẫm lên tay ông ta, dùng sức nhấn mạnh, dưới ăn đau, Vân Thương Nhiên hét to lên, trong nháy mắt, đan dược đã bắn vào trong miệng ông ta.

"A!"

Vân Thương Nhiên thống khổ ở trên mặt đất lăn lộn, khuôn mặt vặn vẹo, ngón tay lại một ngón bắt đầu rời ra, mười ngón tay đau đớn, người thường sao có thể chịu được?

Bây giờ Vân Thương Nhiên hận không thể lập tức chết đi.

"Như Phong, đây rốt cuộc là đan dược gì?" Lam Đồng nháy mắt, vẻ mặt cực kỳ tốt.

"Đoạn thời gian trước, trong lúc vô tình luyện chế ra độc dược, ta tự mình giúp nó lấy một tên, tên là Thoát Cốt Đan, có nghĩa là, từng xương cốt của hắn sẽ bị rụng ra, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, mới chết."

Hung hăng rùng mình một cái, Lam Đồng âm thầm may mắn, mình không đắc tội nàng.

Nhìn xương cốt toàn thân của mình từng cái rơi ra, còn phải trải qua đau đớn rất lớn, đây quả thật là trừng phạt rất tàn nhẫn.

Mà dư nghiệt của Vân gia, đã cố gắng loại bỏ, thu vũ khí lại, Hạ Lâm Lạc xoay người đi về phía Hạ Như Phong.

"Ngoại công, Thiên Nhi đâu? Vì sao không thấy hắn?" Bỗng nhiên nhớ tới Hạ Thiên tiểu chính thái đáng yêu kia, khóe môi Hạ Như Phong bất giác nở nụ cười nhu hòa, khẽ giọng hỏi.

Bước chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt của Hạ Lâm Lạc thay đổi mấy lần, cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài.

Mấy trưởng lão còn lại, vẻ mặt đều biến sắc, ánh mắt Hạ Như Phong quét đến, đều cúi đầu, lảng tránh câu hỏi của nàng.

"Ngoại công, nói cho con biết, Thiên Nhi hắn có xảy ra chuyện gì hay không?" Nắm chặt nắm đấm, trong mắt Hạ Như Phong bùng cháy tức giận, nếu... Nếu Hạ Thiên xảy ra bất trắc gì, cho dù là người Vân gia chết hết, cũng không thể triệt tiêu hết lửa giận của nàng.

Có lẽ là nghĩ đến Hạ Thiên, ánh mắt của Hạ Lâm Lạc ảm đạm xuống, cho dù Hạ Như Phong vừa xuất hiện vui sướng khi hủy diệt Vân gia, cũng đã biến mất.

"Thiên Nhi nó, biết được ngươi bị hai nhà Hỏa Vân đuổi giết, sau khi mất tích ở sơn mạch Tử Trúc, lại vụng trộm chạy ra ngoài, đợi lúc chúng ta tìm được nó ở bên ngoài sơn mạch Tử Trúc, nó đã hôn mê bất tỉnh."

"Hưu." Vừa mới nói xong, Hạ Như Phong đã mất đi bóng dáng, sau đó, một bình ngọc từ phía chân trời ném lại đây, tiếp theo truyền đến là giọng nói lạnh nhạt của Hạ Như


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.