Bước chân của Dạ Thiên Tà lùi nhanh về phía sau, tốc độ của hắn không có một chút rối loạn, áo bào màu tím lay động giữa không trung, bước chân vừa xoay, thì trường côn ma sát qua bên cạnh, ngay cả áo bào cũng không bị tổn thương.
“Khí thế của ngươi rất lớn, nhưng nhưng chỉ có khí thế thôi thì vô dụng, côn pháp chú trọng mạnh và chuẩn xác, ngươi chỉ cần nắm vững hai từ này là được.” Dạ Thiên Tà ung dung né tránh công kích, lại giảng giải thêm một chút kiến thức cho nàng, bộ dáng tự do thoải mái như thế, lại khiến cho vẻ mặt của Hạ Như Phong càng thêm kiên định.
Khí thế lớn với côn pháp mà nói là vô dụng, côn pháp chú ý nhất là hai chữ mạnh và chuẩn xác...
Trong lòng bỗng nhiên run lên, Hạ Như Phong như là đã biết gì đó, dừng công kích, nhắm hai mắt lại, trong đầu truyền đến hình ảnh tầng hai và tầng ba trong Bát Trọng Hỏa Viêm Côn.
Thấy vậy, Dạ Thiên Tà cũng dừng lại, hắn không ra tay mà ngược lại yên tĩnh nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt suy nghĩ kia. Dù là hắn cũng không ngờ, chỉ hơi đề cập một chút, nàng đã tiến vào bình cảnh, thiên phú xuất sắc như thế, đã vượt xa dự đoán của hắn.
Trong giây lát, Hạ Như Phong đột nhiên mở hai mắt, con ngươi màu đen tràn ra tia sáng tứ phía, trường côn trong tay giơ lên cao, môi mỏng khẽ mở, trong miệng thốt ra lời nói lạnh nhạt.
“Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ nhất...”
Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tầng thứ nhất, chú trọng thể lực, cho nên trường côn ở trong không khí ma sát ra nhiệt độ cực nóng, ở dưới dòng nhiệt độ kia, lại làm người khác cảm thấy mọi vật trong thiên hạ đều bị hòa tan.
Đó là tình thế lúc này.
Có lẽ là vì tự nghiệm uy lực của Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, lần này Dạ Thiên Tà không né tránh, phất áo bào màu tím, bàn chân tách ra, đứng im tại chỗ. Ở lúc côn lửa đột kích mạnh mẽ, hắn chỉ khẽ nâng bàn tay, tay của hắn còn đẹp hơn tay của nữ tử, côn lửa như bị ngăn cản, dừng lại ở trước bàn tay như một kỳ tích.
“Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ hai...”
Thu hồi côn lửa, đứng vững bước chân, Hạ Như Phong thu lại vẻ mặt, côn lửa trong tay lại đánh xuống.
Lần này thể lực dường như yếu đi, ngọn lửa trên côn cũng ảm đạm mấy phần, nhìn qua công kích lần này quả thật có vẻ yếu hơn lần đầu tiên. Nhưng mà Dạ Thiên Tà cũng không cho rằng công kích này lại yếu như vẻ bề ngoài của nó như vậy, vẻ mặt của hắn có chút ngưng trọng, không dám kinh thường dùng cơ thể để tiếp công kích này.
Trên tay vận chuyển linh lực, khẽ gật đầu, côn lửa ở trong mắt tím của hắn càng lúc càng lớn.
Như thường lệ, tiếp được côn lửa một cách nhẹ nhàng, chỉ là lần trước hắn dựa vào cơ thể, còn lần này lại bị ép dùng linh lực mà thôi.
“Tới đón một chiêu cuối cùng của ta đi! Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ ba...”
Bây giờ nàng đã lĩnh ngộ được một chiêu mạnh nhất ở tầng thứ ba, nếu như ngay cả tầng thứ ba cũng không thể tổn thương hắn, như vậy nàng cũng chỉ có thể đành chịu thôi.
“Ầm ầm.”
Tro bụi mù mịt, cổ thụ trong sân đổ ầm ầm, ngay cả đình bát giác cách đó không xa cũng bị ảnh hưởng đến. Nếu như lúc đối địch sử dụng chiêu này, tuyệt đối có thể gây bất ngờ. Chiêu này thoạt nhìn thì chỉ có ít lực công kích, nhưng lúc hạ xuống chiêu này, mới có thể phát hiện ra nó rất cường hãn.
“Khụ khụ.”
Trong tro bụi, trường bào màu tím bay vọt ra ngoài, trái ngược với vẻ ung dung ban đầu, lúc này Dạ Thiên Tà không còn lười biếng tà mị nữa, mà vẻ mặt lại mang theo vẻ nhếch nhác.
Đầu tiên là sửng sốt, Hạ Như Phong cũng không ngờ tầng thứ ba lại cường đại như thế, nếu lĩnh ngộ toàn bộ, thì sẽ mạnh đến đâu? Sau đó nhìn thấy Dạ Thiên Tà nhảy ra từ trong tro bụi, thân hình chợt lóe, đã xuất hiện ở trước mặt của hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Mỉm cười lắc đầu, Dạ Thiên Tà vươn ngón tay thon dài, phủi tro bụi trên áo bào: “Công kích của ngươi có thể làm cho ta chật vật, nhưng lại không thể tổn thương đến ta, dù sao tuy ta đặt công kích ở dưới Đại Linh Sư ngũ cấp, nhưng mà không phải Đại Linh Sư ngũ cấp thật sự, chỉ là bây giờ ngươi cũng có thể liều mạng với ngũ cấp rồi!”
Nếu như tu vi của hắn ở Đại Linh Sư ngũ cấp, chỉ sợ bây giờ sẽ không phải là chật vật thôi đâu.
“Ừ, bây giờ ta cũng nên đi khiêu chiến với bài danh một trăm thôi.” Cười nhẹ, Hạ Như Phong thu trường côn lại, nàng cũng rất có hứng thú với Huyết Linh Giới kia, đến bài danh một trăm là có thể đạt tư cách vào Huyết Linh Giới: “Tà, hôm nay cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta muốn lĩnh ngộ tầng thứ ba này, thì không phải mấy ngày là không thể được.”
“Ta chỉ hơi đề cập một chút, là do ngươi có năng lực lĩnh ngộ mạnh mẽ.”
Dạ Thiên Tà nhún vai không quan trọng, trên gương mặt còn xinh đẹp hơn nữ tử nở nụ cười tà mị. Đầu tóc chưa búi lên một mực phát tán ở sau lưng, nhưng lại mang cho hắn một ý vị lười biếng. Có lẽ là cảm thấy hai người đều rất chật vật, hắn khẽ nhíu mày lại, và không có gì khó hiểu khi nam nhân tà mị này, ngay cả nhíu mày cũng đều trông rất xinh đẹp.
Thay áo bào sạch sẽ, Hạ Như Phong nhìn mặt trời lặn xuống phía tây, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trở lại học viện thì đã gần đến hoàng hôn, vốn định trực tiếp đi Phong Vân Đường khiêu chiến bài danh một trăm, nhưng lại gặp phải Lam Lâm, trông thấy Hạ Như Phong đi chung với Dạ Thiên Tà, ánh mắt Lam Lâm sáng ngời, thở hổn hển chạy tới: “Như Phong đồng học, viện trưởng đại nhân ngài ấy... Viện trưởng đại nhân muốn tìm ngươi.”
Sư phụ? Lông mày khẽ nhíu, hôm nay sư phụ đã tìm nàng hai lần, bây giờ lại có chuyện gì sao?
Cho dù nghi hoặc trong lòng, nhưng Hạ Như Phong vẫn chạy đến phòng của viện trưởng, chỉ là dường như Dạ Thiên Tà có việc rời đi lúc này, không đi chung với nàng.
Trong phòng rộng rãi sáng sủa, luôn có mùi dược nhàn nhạt, lão giả đứng trước bàn đã bày đầy dược liệu, ông vuốt chòm râu hoa râm, vừa lòng gật đầu: “Những dược liệu này, chắc là đủ rồi chứ?”
Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra, lão giả giương mắt nhìn lên, khi trông thấy bóng người quen thuộc trước cửa, ý cười trên mặt càng sâu.
Thiếu nữ đột nhiên xuất hiện ở phía trước, cơ thể ở dưới áo bào màu vàng tinh tế tỉ mỉ, da thịt ở dưới áo bào vàng càng thêm trắng nõn hơn, mũi cao thẳng khéo léo, môi hồng nhạt, trên lưng buộc một trường côn, một đầu tóc đen không có gì trói buộc rơi ở sau lưng, con ngươi màu đen của nàng thâm thúy và u ám, dường như có thể vô tình thu hút mọi người.
“Ha ha, nha đầu kia, cuối cùng con cũng đến? Con muốn những dược liệu này ta đã tìm đến đây cho con.”
Cho dù thiếu nữ này xinh đẹp đến mức nào, nhưng với lão giả không biết sống bao lâu này mà nói, lại không có một chút hấp dẫn nào.
“Thật sự?” Hai mắt phát sáng một chút, Hạ Như Phong bước chân đi đến bên cạnh Thu Phong mới dừng lại, ánh mắt lướt qua dược liệu ở phía trước ông, biết ơn nói: “Sư phụ, cảm ơn người.”
“Ha ha, nha đầu kia, con có thể nói cho lão nhân ta, con muốn luyện chế đan dược gì hay không?” Thu Phong xoa hai tay, vẻ mặt cười tủm tỉm mở miệng.
Ông đã nghiên cứu qua nhưng vẫn không thể biết được, rốt cuộc Hạ Như Phong muốn luyện chế đan dược nào, mà ở trong lòng luyện dược sư, phương thuốc là quan trọng nhất, một khi phát hiện ra phương thuốc mới, đều làm cho những luyện dược sư đó mừng rỡ như điên. Vì vậy, ông mới háo hức muốn biết như thế.
“Con muốn luyện chế Tráng Cốt Tán nhị phẩm và Hấp Linh Đan tam phẩm.”
Nàng luyện chế Tráng Cốt Tán nhị phẩm là đặc biệt vì Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt, dược này có thể tăng cường cơ thể và xương chắc khỏe, làm cho thân thể của các nàng có sức chịu đựng mạnh mẽ hơn những người đồng cấp.
Hấp Linh Đan tam phẩm, lại có thể tăng tốc độ hấp thu linh lực, và đan dược này chỉ có tác dụng ở gần dưới Đại Linh Sư, nàng nắm chắc ở trong vòng mấy tháng sẽ làm cho hai nàng đều đột phá đến Đại Linh Sư. Nếu đã đến Đại Linh Sư, hiệu quả sẽ không rõ rệt như thế. Nhưng mà, đan dược này cũng có tác dụng với linh thú.
Nghĩ đến điều này, tay của Hạ Như Phong vung lên, thu đan dược vào trong linh giới.
“Sư phụ, con đi trước đây.” Sau khi từ biệt Thu Phong, nàng đi thẳng về ký túc xá của mình.
Suốt một đêm trải qua luyện đan và tu luyện dài đằng đẵng. Bầu trời rất nhanh lộ ra mặt trời, Hạ Như Phong mở mắt, duỗi lưng mệt mỏi một cái rồi mới từ trên giường đứng lên, ngón tay thon dài vuốt ve linh giới, khóe miệng vẫn nở nụ cười, dùng tinh thần lực thăm dò vào linh giới, ở lúc tìm thấy đan dược luyện chế tối hôm qua, mới bước chân ra ngoài cửa.
Mùa thu nên không còn nhiều lá trên cây, trơ trụi lay động ở trong gió.
Tia nắng sáng sớm rơi xuống trên người, rốt cuộc cũng không còn ấm áp, mà mang theo cảm giác mát lạnh.
“Không biết Mị Nhi và Nguyệt Nhi biểu tỷ có đến đây không?” Mặt ngoảnh về phía ánh sáng mặt trời, miệng nàng nở nụ cười, đang cúi đầu, thì chợt nhớ tới người đã trêu chọc nàng ở chỗ cách không xa nơi này.
Giật mình, nàng đi về phía trước, đứng dưới tàng cây, bàn tay vỗ bả vai tiểu mỹ nhân, khẽ cười nói: “Các ngươi vừa đến à, đến ký túc xá của ta một chuyến đi, ta có đồ muốn đưa cho các ngươi.”
Dưới tàng cây Phong, mái tóc lay động, gương mặt càng xinh xắn ở dưới y phục màu vàng nhạt, nghi ngờ chợt lóe qua, nhìn người bên cạnh, hai người đồng thời gật đầu, đi theo phía sau thiếu nữ, trở về phòng ở của nàng.
Tùy ý ngồi ở trên một cái ghế, bàn tay vung lên, trên bàn có rất nhiều bình dược, màu sắc bình dược chia làm hai loại, trong đó một bình ngọc có đáy màu đỏ, một bình ngọc khác có đáy màu xanh.
Như nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hai người, Hạ Như Phong lấy ra bình ngọc có đáy đỏ kia, nhàn nhạt nói: “Ở đây là Tráng Cốt Tán, có thể cải thiện sức mạnh thân thể của các ngươi. Một bình ngọc khác là Hấp Linh Đan, có thể hấp thu linh khí nhanh hơn, mấy thứ này dược tính quá mạnh không thể dùng trực tiếp được, các ngươi có thể đồng thời đổ bọn chúng vào trong nước để ngâm cơ thể, nước dịch kia có thể sử dụng một tuần, mà ở đây có nhiều bình dược như vậy, cũng đủ để hai người các ngươi dùng mấy tháng, ta hy vọng mấy tháng sau các ngươi đều có thể trở thành Đại Linh Sư.”
“Cái... Cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Cốc Mị Nhi trừng lớn, ngay cả nói cũng đều trở nên ấp úng không nói lên nổi: “Đại... Đại Linh Sư? Tiểu Như Phong, ngươi đang nói đùa với chúng ta hay sao?”
Trên gương mặt hơi có vẻ ngây thơ, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nàng nhún vai: “Ta cũng không hay nói đùa với người khác.”
“Nhưng... Nhưng mà...” Cốc Mị Nhi vẫn là một bộ dáng không dám tin, dù sao việc này với nàng mà nói, thật sự là ý nghĩ viển vông.
Đại Linh Sư? Làm sao có thể?
“Không có gì là luyện dược sư không làm được.” Ngón tay khẽ gẩy lên mặt bàn, Hạ Như Phong mở miệng nói lạnh nhạt như gió.
Nàng nói không sai, không có gì là luyện dược sư không làm được, nếu có thể, nàng cũng để mình dùng để tăng lên Linh Tướng trong thời gian ngắn nhất. Nhưng dù sao dùng đan dược để tăng lên thực lực lại có khác biệt rất lớn với việc dựa vào thực lực của mình, không đến vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không làm như thế.
Mà thiên phú của Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt bị dao động ở mức này, nếu không sử dụng đan dược, tốc độ của các nàng tăng lên rất chậm.
“Luyện dược sư?” Ánh mắt của Hạ Ngân Nguyệt hiện vẻ khó hiểu, bỗng nhiên nàng nhớ đến Hạ Như Phong từng đút đan dược cho Cốc Mị Nhi: “Cái gì, Như Phong biểu muội, ngươi nói luyện dược sư là...”