Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Là ngươi, ngươi vẫn còn sống, không, không thể nào." Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cơ thể của Vân Lâm run lên, không biết lấy khí lực ở đâu ra, điên cuồng kêu lên.
Làm sao có thể, sao nàng ta vẫn còn sống, nàng hẳn là đã chết rồi mới đúng, người như nàng, không xứng sống ở trên đời này.
"Xem ra mấy ngày nay, ngươi trải qua thời gian rất không tốt." Khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Như Phong lướt qua trên khuôn mặt đầy vết thương của nàng ta: "Roi đánh, mùi vị nước hạt tiêu, dễ chịu chứ?"
Có lẽ là nhớ đến mấy ngày này trải qua cuộc sống như kiểu ác mộng, trong mắt Vân Lâm hiện ra tia sợ hãi, loại tra tấn này, nàng không muốn nếm thử nữa, nhưng mà, nàng không muốn chết, lại càng không muốn trải qua đau đớn sống không bằng chết này.
"Vân Lâm, ngươi phải biết rằng, lăng mạ xúc phạm người khác, nhân quả báo ứng, không sai, hôm nay ngươi phải chịu đau đớn, chính là do ngươi tự gieo gió gặt bão mà thôi." Bàn tay khẽ đặt vào trong ngực, Hạ Như Phong thu nụ cười nhạt lại, từ trong vẻ mặt thản nhiên, rất khó nhìn ra cảm xúc của nàng.
"Ha ha, Hạ Như Phong, ta căn bản là không có làm sai việc gì, tại sao lại nhân quả báo ứng chứ? Làm ra việc này vẫn là ngươi, đáng ghét cũng là ngươi, báo ứng nên báo lên trên người ngươi."
Mặt của Vân Lâm lộ vẻ điên cuồng, vết sẹo dữ tợn dán ở trên hai má của nàng, đặc biệt khiếp người.
Thất vọng lắc đầu, Hạ Như Phong thở dài: "Vân Lâm, xem ra ngươi vẫn không tình nguyện thừa nhận chính mình đã phạm sai lầm, chẳng lẽ ngươi đã quên, ba năm trước ngươi đã tìm hai kẻ lưu manh kia sao?"
Há to mồm, Vân Lâm kinh hãi nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Hạ Như Phong, toàn thân run khẽ, bọn họ đã biết, bọn họ đã biết mình ở phía sau màn ra tay, như vậy hôm nay nàng khẳng định trốn không khỏi kiếp nạn này.
Nhưng mà nàng không muốn chết, nàng không muốn chết thì làm sao bây giờ?
"Ta đột nhiên phát hiện, nói chuyện với ngươi, rất lãng phí lời nói." Hạ Như Phong từ trong mắt của nàng ta, nhìn ra lòng nàng ta cũng không sám hối, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Bởi vì Vân Lâm ngươi, căn bản không xứng làm đối thủ, cho tới bây giờ cũng không xứng."
Đầu ngón tay ở không trung chỉ một cái, xung quanh đầu ngón tay nổi lên gợn sóng, không cần trong giây lát, một quyển Triệu Hồi Thư màu bạc xuất hiện ở trên ngón tay của nàng.
"Hỏa Nhi, ra ngoài."
Tay cầm Triệu Hồi Thư, khẽ quát một tiếng, chỉ thấy ánh sáng bạc hiện ra, bên cạnh đã có hơn một Hỏa Lang đỏ rực uy mãnh, Hỏa Lang kia lắc cái đuôi, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Vân Lâm.
"Hỏa Nhi, nàng ta giao cho ngươi, hầu hạ cho thật tốt, tốt nhất làm cho nàng ta... Suốt đời khó quên." Trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, Hạ Như Phong phất tay áo, xoay người đi ra ngoài đại lao.
Từ đầu tới cuối, không hề nhìn nàng ta một cái.
"Không..."
Sau lưng vang lên giọng nói vô cùng hoảng sợ của Vân Lâm, nhưng giọng nói này từ từ biến mất khi cửa sắt đóng lại, vĩnh viễn ngăn cách ở trong đại lao...
Lúc này cộng sự với Vân gia cả nhà bị diệt hết, cục diện ngang hàng của ba gia tộc ở Hỏa Vân thành, cuối cùng bị Hạ gia phá tan. Việc này làm tất cả mọi người cũng không lường trước được, cho dù là Hạ gia, cũng không ngờ gia tộc còn có một ngày huy hoàng như thế.
Tiếp theo, mười trưởng của lão học viện Linh Phong và thành viên chiến đội Nghịch Thiên cũng đi theo đến.
Lúc nhìn thấy các khuôn mặt lãnh khốc của chiến đội Nghịch Thiên, lại đều là cấp bậc Đại Linh Sư, người Hạ gia đã bị dọa sợ. Khi nào Đại Linh Sư không đáng giá tiền như vậy? Tùy tiện đã đến một trăm người?
Nhưng mà, ở trong thế lực đại gia tộc lớn, Đại Linh Sư quả thật không đáng giá tiền.
Nhưng một chiến đội như thế, trước kia quét sạch Hỏa Vân thành, thì tuyệt đối vô cùng thoải mái.
Phỏng chừng không cần phí bao nhiêu khí lực, cũng có thể chinh phục tất cả.
"Cái gì? Thanh Nguyệt ngươi nói là thật? Cái bị phát hiện kia, không phải là lăng mộ Linh Quân, mà là lăng mộ Linh Tôn?" Sau khi Mộ Dung Thanh Nguyệt nói xong, Hạ Như Phong hoảng sợ, sau đó nhíu chặt mày lại.
Mấy ngày gần đây, Hỏa Vân thành đã nổi gió mây cuồn cuộn, thế lực môn phái vì lăng mộ Linh Quân mà đến nhiều không đếm xuể, lại còn ở phạm vi của bọn họ có thể ứng phó.
Nếu như là lăng mộ Linh Tôn, Hạ Như Phong không thể tưởng tượng nổi, Hỏa Vân thành sẽ phải chịu tai họa như thế nào, một khi không cẩn thận, sẽ gặp đốt sạch phá trụi, máu nhiễm toàn thành trì.
"Chả trách, chả trách mấy ngày này, cường giả đến Hỏa Vân thành càng ngày càng nhiều, thì ra toàn là vì..." Hạ Như Phong nắm tay, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: "Không được rồi, phải nhanh chóng tăng lên thực lực cho ngoại công bọn họ, ít nhất ở thời gian này, vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, Thanh Nguyệt, ngươi nhanh giúp ta triệu tập tất cả mọi người đến đây."
Giờ phút này, trong phòng, mọi người nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, vẻ mặt đều trầm xuống.
Bọn họ ở trong này, cảm thấy khủng hoảng sâu sắc.
"Cho nên ngoại công, bây giờ con muốn giúp các người tăng thực lực lên."
Hạ Lâm Lạc hơi trầm tư, rồi mới ngẩng đầu, giọng nói không thể tin: "Phong Nhi, con nói đan dược kia, có thật không? Trên đời, thực sự có đan dược thần kỳ như thế sao?"
"Vâng, nhưng mà trước tiên nghe con nói, nếu dùng đan dược này, cảnh giới vĩnh viễn dừng lại ở Linh Vương nhất cấp, cả đời này đều không thể tiến lên phía trước một bước nữa, nếu muốn dùng, cần cẩn thật suy xét." Hạ Như Phong khẽ gật đầu, đan dược này, sau khi từng giúp An Đức Lâm luyện chế đan dược, chính mình đã lấy được hai lăm viên.
Hai lăm viên đan dược, có thể giúp Hạ gia tạo ra hai lăm cường giả Linh Vương, ở lúc mấu chốt, dù là không thể ở trong lăng mộ Linh Tôn lấy được bảo vật, cũng có thể bảo vệ Hạ gia bình an vô sự.
Lăng mộ Linh Tôn, không chỉ hấp dẫn cường giả Lâm Phong quốc, mà còn có cao thủ của bốn quốc gia khác, ở bên trong có lẽ còn tồn tại cao nhất, nàng không thể không nghiêm túc chờ đợi.
"Ha ha, cho dù không dùng đan dược này, chẳng lẽ ta có thể đột phá đến Linh Vương sao?" Hạ Lâm Lạc cười lớn hai tiếng, từ vị trí ngồi dậy, mỉm cười nói: "Phong Nhi, lấy ra đi! Với tư chất của ta, cả đời này, đều không thể đột phá đến Linh Vương, mà đan dược của con, lại hoàn thành giấc mộng của ta."
"Được." Hạ Như Phong cong môi lên, từ trong linh giới lấy ra lọ đan dược, đầu ngón tay bắn ra, nắp bình rơi