“Như Phong, muội ra rồi?”
Cửa phòng nhận chứng lại mở ra, bóng dáng của Hạ Như Phong đột ngột xuất hiện trong mắt mọi người, Dạ Thiên Tà nghênh đón trước tiên, nhíu mày, khóe môi cong lên, hắn chưa từng hỏi nàng có vượt qua khảo hạch hay không, chỉ vì hắn tin tưởng nàng nhất định có thể làm được.
Hạ Như Phong xòe tay, biểu hiện có vẻ không biết làm sao, vừa rồi lão nhân kia không biết nổi điên cái gì, một chữ cũng không nói đã bỏ đi, ông rời khỏi liền quên đi, dù sao nàng cũng không muốn ở lại đây thêm, nhưng vấn đề là, lão giả kia ngay cả huy chương cấp bậc cũng không có đưa cho nàng.
“Hừ, ta đã nói mà, dựa vào ngươi làm sao có khả năng luyện chế ra đan dược tam phẩm?” Cái cằm trắng uốt của Do Lỵ Na hếch lên, trên mặt mang theo nụ cười dào dạt đắc ý. Nàng đã sớm biết, bằng khả năng của nữ nhân này, sao có thể thông qua khảo hạch?
Lại thấy ánh mắt của Dạ Thiên Tà từ đầu tới giờ chỉ hướng về Hạ Như Phong, Do Lỵ Na không khỏi cáu giận dậm chân bình bịch, nhưng lại rụt rè về hình tượng nữ nhân của mình, nàng không muốn chủ động nói chuyện với hắn ta.
“Ha ha, Hạ cô nương, cô không cần nản lòng, lần sau nói không chừng có thể vượt qua khảo hạch...” Vân Lạc Thiên cười cười, tuy rằng ngoài miệng nói như thế, hắn cũng không tin lần sau nàng có thể hoàn thành khảo hạch, chỉ là không nỡ đả kích lòng tin của thiếu nữ tuyệt mỹ này mới an ủi vậy.
Do Lỵ Na khinh thường bĩu môi, trong mắt mang theo vẻ cao ngạo: “Sư huynh, huynh cũng là Luyện Dược Sư, chẳng lẽ không biết luyện chế đan dược tam phẩm khó cỡ nào sao? Muội dừng ở nhị phẩm cao cấp đã nhiều năm, muội không tin cô ta có thể làm được.”
Vân Lạc Thiên đang muốn mở miệng an ủi Hạ Như Phong, phía trước có hai bóng dáng ánh vào mi mắt. Đi trước dẫn đường chính là Phong lão vẻ ngoài già nua đã chứng thực cấp bậc cho Hạ Như Phong vừa rồi, còn người áo trắng bay bay, nét mặt tỏa sáng đi ở phía sau chính là lão sư của ông, nhị trưởng lão Ngô Tinh của Công hội Luyện dược.
Do Lỵ Na nhìn thấy Ngô Tinh xuất hiện, mắt to lập tức sáng ngời, đang định quở trách Hạ Như Phong không biết đúng sai trước mặt Ngô Tinh thì đã thấy ông đi theo sự dẫn dắt của Phong lão đi đến chô Hạ Như Phong, dừng bước, đánh giá Hạ Như Phong, vừa lòng gật gật đầu: “Con là đồ đệ của lão gia hỏa Thu Phong kia? Không tệ, thật sự không tệ, thời gian trước hắn đi ngang qua thành Lạc Phương có khoe là đã thu được một hạt giống có tinh thần lực rất tốt, không ngờ không chỉ tinh thần lực tốt mà ngay cả thiên phú luyện dược cũng là yêu nghiệt.”
Ngô Tinh và Thu Phong đều Luyện Dược Sư tứ phẩm, mặc dù Thu Phong là cường giả Linh Vương nhưng cấp bậc luyện dược của hai người giống nhau nên cũng không cần sử dụng kính ngữ. Tuy nhiên cũng chỉ tới vậy. Nếu như đồ đệ của lão gia hỏa kia gặp chuyện không may ở thành Lạc Phương của mình, chỉ sợ ngay cả mặt mũi của Tổng Hội Trưởng lão ta cũng không cho, càng không cần phải nói tới ông.
Mặc kệ là ai có được hạt giống tốt thế này đều sẽ cẩn thận che chở, cho dù là một chút thương tổn cũng không chịu được.
Mười lăm tuổi đã là Luyện Dược Sư tam phẩm, cho dù đồ đệ của tổng hội trưởng được xưng là Đệ nhất thiên tài, mười lăm tuổi cũng chưa đột phá tam phẩm đúng không? Không biết nếu như tổng hội trưởng biết được thiên phú của Hạ Như Phong thì sẽ khiếp sợ ghen tị hâm mộ oán hận tới cỡ nào...
Giống như nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, Ngô Tinh không nhịn được nở nụ cười.
Do Lỵ Na kinh ngạc há hốc miệng anh đào nhỏ, đã bao giờ nàng thấy sư phụ khen ngợi người khác như vậy chưa? Hơn nữa lại còn là một thiếu nữ chưa hết ngây thơ. Nàng há to mồm, vừa định nói với lão sư của mình rằng thiếu nữ này không phải gì hết thì đã thấy Ngô Tinh vội vàng nhét một vật vào tay Hạ Như Phong.
Chỉ là thoáng nhìn, Do Lỵ Na lập tức nhận ra thứ đó chính là huy hiệu Luyện Dược Sư tam phẩm cấp thấp...
Nàng, thật sự khảo hạch thành công? Sao có thể như thế được, nhưng mà lão sư cũng đâu có lấy việc công làm việc tư? Cùng khiếp sợ như vậy còn có Vân Lạc Thiên, hắn bỗng nhiên phát hiện, thiếu nữ trước mặt nơi nơi đều có bí ẩn, hắn căn bản không có cách gì nhìn thấu.
Chỉ có Dạ Thiên Tà cong môi, cười tà mị, nếu bị một buổi khảo hạch tam phẩm làm khó, vậy thì đã không phải là Hạ Như Phong .
“Không ngờ tên tuổi của lão sư lại dùng tốt như vậy, sớm biết thế thì lúc còn ở thành Phong Chi đã đồn thổi ra ngoài, có lẽ sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy...” Hạ Như Phong ném huy hiệu vào trong linh giới, thấp giọng nỉ non.
Linh giới này không phải cái lấy từ phòng đấu giá Nam Cung. Sau khi lấy được thật nhiều kim tệ từ buổi dấu giá, nàng tiện tay cầm lấy hai trăm kim tệ, còn lại đều để cho hai cha con Hạ Quân Mạc mở rộng thế lực Dong Binh Đoàn. Có được nhiều kim tệ như vậy, nàng đương nhiên có thể mua linh giới rộng hơn mà dùng.
“Tiểu tử kia, lần đầu ngươi đến nơi đây, không bằng ở lại mấy ngày? Miễn cho lão gia hỏa kia nói ta không chăm sóc tốt cho đồ đệ của hắn.”
“Thật có lỗi, vãn bối còn muốn đến Dược thành tham gia đại hội luyện dược...” Hạ Như Phong nhẹ nhàng nhíu mày, đường từ thành Lạc Phương đến Dược thành cũng không xa, chỉ cần nửa ngày là có thể tới nơi. Nhưng dù thế nào nàng cũng muốn tới Dược thành chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tiếp tục luyện dược, sao có thể lãng phí thời gian ở đây?
“Được rồi.” Ngô Tinh thở dài, vẻ mặt có chút thất vọng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ông mở miệng nói: “Đúng rồi, nha đầu ngươi là đang muốn tới Dược thành tham gia đại tái sao? Hội trưởng Dược thành có quan hệ khá tốt với lão sư con, nếu con nói tên lão sư ra có thể sẽ được ông ta hỗ trợ. Thiên phú của con tuy không tệ nhưng số Luyện Dược Sư tham gia đại tái lần này nhiều không đếm xuể, muốn thể hiện xuất sắc vẫn rất khó. Những cái khác có lẽ lão già đó không thể giúp, nhưng cung cấp dược liệu hoặc chỉ bảo một chút thì không thành vấn đề.”
Hạ Như Phong hơi hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu. Chỉ bảo? Nàng tin tưởng, không ai có thuật luyện dược cao hơn Bạch Thụy, mà với những gì thu hoạch được từ Bạch Thụy, nàng không cần ai phải chỉ bảo. Chỉ là nếu nàng muốn đột phá tứ phẩm, dược liệu tứ giai là không thể thiếu, có được dược liệu tứ phẩm là nàng có thể luyện chế thử, vì vậy đề nghị của Ngô Tinh thật ra không tệ.
Sau khi từ biệt Ngô Tinh, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà lên đường rời đi, trước khi trời tối nhất định phải đến được Dược thành.
Lúc này, Do Lỵ Na im lặng đứng ở một bên, mím chặt môi, nhìn về phía bóng dáng Hạ Như Phong biến mất, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc thiếu nữ bị bản thân châm chọc lại có thể thông qua khảo hạch, điều này sao có thể xảy ra? Nhưng huy hiệu này là lão sư đích thân trao ra, nàng không thể không tin. Cũng chính vì như thế, trong lòng nàng rất khó chịu.
Ngô Tinh nhìn hai đồ đệ của mình, không biết làm sao lắc đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khổ: “Hai đứa các con phải biết rằng thiên tài trên đời rất nhiều, nhất là Lỵ Na, đây coi như là một lần giáo huấn của con.”
Dược thành và thành Lạc Phương khá gần, chỉ ngăn nhau bằng một con đường lớn. Đường xá không phải rất xa, lấy thực lực của hai người, trời gần tối là đã tới nơi. Có lẽ là đại hội luyện dược của Dược thành sắp diễn ra, dòng người trước cửa thành thật dài thật dài.
Dưới ánh chiều ta u ám, trên con đường rải đá cẩm thạch, Hạ Như Phong mới bước về phía trước vài bước, không kịp phòng bị bị đẩy ra: “Tránh ra tránh ra, đại sư Nặc Ni Cô đến đây, còn không mau tránh ra.”
“Cẩn thận!” Dạ Thiên Tà vội vàng đỡ lấy Hạ Như Phong suýt chút nữa bị người phía trước đụng vào, tử mâu hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo, tầm mắt lia đến chỗ kẻ đang cưỡi trên Phong Lang, khóe miệng chậm rãi tạo thành nụ cười châm biếm, mà kẻ vừa rồi đẩy Hạ Như Phong chính hộ vệ bên cạnh hắn ta.
“Cái gì? Đại sư Nặc Ni Cô?”
“Đại sư Nặc Ni Cô là ai? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
“Dù không biết cũng không nên đi ra.”
Đám hộ vệ nghe được tiếng bàn tán xung quanh, cong môi cười lạnh khinh thường, cao ngạo ngẩng đầu, ngay cả đầu ngón chân cũng hếch lên trời nói: “Nghe rõ rồi chứ, đại sư Nặc Ni Cô của chúng ta chính là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, các ngươi cũng dám xem nhẹ đại sư Nặc Ni Cô sao?”
Đại hội luyện dược dù có hấp dẫn tới cỡ nào cũng chỉ có thể thu hút tới Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, còn từ tứ phẩm trở lên, thấp nhất đã là hội trưởng công hội, lấy thực lực của bọn họ sao lại để ý một cây dược liệu ngũ giai? Vì vậy, xếp hàng bên ngoài cửa thành cao nhất cũng chỉ là tam phẩm cao cấp, cho nên sau khi tên hộ vệ nói ra, mọi người giống như đã cùng hẹn trước, đồng loạt tránh ra.
Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp há là nhân vật bọn bọn họ có thể trêu chọc, trừ phi là kẻ ngốc, còn không ai dám đối nghịch với Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp?
Chỉ chốc lát sau, mọi người liền biết nơi này thật sự có một kẻ ngốc.
Chỉ thấy một thiếu nữ dung mạo khuynh thành nhẹ nhàng bước tới phía sau Nặc Ni Cô, vươn tay gõ gõ bả vai của hắn, giọng điệu thản nhiên nói: “Thật có lỗi, nơi này là vị trí của ta, có thể nhường chỗ một chút không?”