"Ầm ầm."
Tiếng nổ mạnh từ chỗ Vân Lịch đang đứng truyền đến.
Ánh lửa lớn hơn, khắp bầu trời đều bị chiếu rọi rực rỡ đến chói mắt, giống như bị bao phủ bởi ngọn lửa.
Vào thời khắc này những người có mặt đều ngừng thở, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào chỗ đang bị hỏa diễm cắn nuốt, mà ngay cả Vân Thiên vừa rồi tràn đầy tin tưởng thì vào thời khắc này cũng trở nên lo lắng.
Có lần kinh nghiệm trước, sau khi thi triển hết uy lực của Hỏa linh, Hạ Như Phong nhanh chóng lui về phía sau.
Khi Hỏa linh còn ở trong cơ thể thì sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng, nhưng một khi đã ra khỏi cơ thể, thì không phân biệt địch ta, chỉ sợ cơ thể nàng dù có mạnh mẽ, cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Dần dần hỏa diễm trên người nàng tiêu tán, một thân khí thế kia trở lại như cũ, hồng bào trên không trung xẹt qua độ cong duyên dáng, hai mắt Hạ Như Phong hờ hững cùng mọi người nhìn về một chỗ.
"Khụ khụ." Một tiếng ho khan rất nhỏ từ chỗ tràn ngập khói bụi vang lên.
Thân ảnh từ trong khói bụi từ từ đi ra, chỉ thấy nam tử áo bào trắng không hề giống thần thánh như lúc ban đầu, tóc bị đốt cháy hết, mặt cháy đen, đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
"Phù phù."
Sau khi đi ra, Vân Lịch rốt cuộc chống đỡ không nổi quỳ rạp xuống đất, một tay chống mặt đất, mở miệng hộc ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, nếu không phải thấy hô hấp mỏng manh kia, đoán chừng sẽ nghĩ hắn là một người chết.
Lần này, ánh mắt mọi người khi nhìn Hạ Như Phong đã tràn ngập kinh ngạc, nhất là người của hai nhà Hỏa Vân, tóc gáy mọi người đều dựng ngược lên, nhìn tình hình trước mắt thì đầy hoảng sợ, tay nắm vũ khí không ngừng run run.
"Hả? Còn chưa có chết?" Hạ Như Phong nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Vân Lịch da thịt dày như vậy, Hỏa linh đều không có giết hắn ngay lập tức được, trái lại còn để lại cho hắn một hơi.
Chẳng qua, Hạ Như Phong cũng biết, uy lực của Hỏa linh, cho dù cùng kích thước của nó có liên quan, nhưng thực sự có thể quyết định mạnh yếu là phụ thuộc vào thực lực của người sử dụng.
Giờ phút này nàng mới là Linh tướng Nhất cấp, có thể dùng một chiêu mà làm cho Linh tướng Cửu cấp bị trọng thương thì đúng là hiếm thấy.
Thân hình chợt lóe, dưới chân phát ra tia lôi điện, cây gậy trong tay, tàn nhẫn quyết đoán đập về phía đầu Vân Lịch.
"Dừng tay." Những đệ tử trẻ tuổi hộ tống Vân Lịch đến đây, thấy tình hình như vậy thì hét lớn một tiếng, vũ khí trong tay đều công kích hướng về Hạ Như Phong.
"Ha ha, đối thủ của các ngươi là chúng ta."
Trong giây lát, từ trên bầu trời, một giọng nói khí phách sảng sảng ầm ầm vang lên, sau đó, một con Đại Điểu màu vàng, trên lưng nó là năm bóng dáng đang nhẹ nhàng mà đứng, mỗi người đều có một phong thái riêng.
Nói lời này là một người áo bào màu xanh, gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng, một đôi mắt đen sáng có thần, kêu to hai tiếng rồi dẫn đầu nhảy xuống từ trên lưng của con Đại Điểu, kiếm trong tay nhắm ngay một vị đệ tử của phái Vân Tiêu đâm tới.
"Hừ, dám hợp lại để đánh Như Phong, để Lam Đồng ta đến đấu cùng các ngươi." Tóc xanh của nữ tử bay bay, kiếm trong tay bay múa, nhìn thì giống như không có uy lực nhưng khi đến gần thì lại phát hiện công kích rất quỷ dị.
Vẻ mặt nữ tử xinh đẹp lúc trước ngăn cản Hạ Như Phong biến đổi, không trông nom sống chết của Vân Lịch nữa mà xoay người đối diện với công kích của Lam Đồng, thần sắc của nữ tử ngưng trọng, rõ ràng là cảm giác được cuộc chiến này có chút khó khăn.
"Bằng hữu của Cổ Phi ta mà các ngươi có thể bắt nạt được sao?" Nam tử da thịt màu đồng theo sau mà xuống, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười lạnh, không nói hai lời liền gia nhập vào cuộc chiến.
"Đã lâu không có luyện tay, bổn Hoàng tử cũng tới thử xem!" Thanh niên rút thanh kiếm nhỏ từ sau lung ra, hơi hơi mỉm cười làm cho gương mặt tuấn tú rực rỡ sáng rực lên, cặp mắt trong suốt giống như một ap đầm thật trong.
Nhưng trong năm người thì chỉ có một vị nam tử tuấn mỹ như tiên là không có ra tay.
Chỉ thấy hắn vòng tay sau lưng mà đứng, tay áo lướt nhẹ, một đầu đầy tóc bạc nhẹ bay trong gió, ánh mặt trời chiếu lên người nam tử, làm cho một thân áo bào màu nguyệt sắc của hắn được khảm lên thêm một tầng viền vàng, đẹp không sao tả hết.
Từ đầu đến cuối nam tử đều đứng ngoài cuộc chiến, trên mặt là sự thoải mái cùng tự tin, hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ kia, khóe miệng không tự chủ giương lên một độ cong dịu dàng.
"Này....Linh tướng, những người trẻ tuổi này, vậy mà bọn họ đều là Linh tướng..."
Thương thế vừa rồi của Hạ lão cũng đã khôi phục lại, nhìn thấy những người gia nhập thì không tự chủ được ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, hắn cảm nhận được, trong những người trẻ tuổi này, thì trừ nam tử da thịt màu đồng cùng mình là có thực lực bằng nhau ra, thì khí thế của những người còn lại đều cường đại hơn so với ông.
Nàng làm như thế nào mà tìm được những người này tới giúp đỡ? Những người này cũng thật là có chút biến thái...
"Phanh." Trong lúc này, Hạ Như Phong đã vung trường côn đột ngột đập vào đầu Vân Lịch, khi máu tươi cùng óc bắn tung tóe đầy đất, nàng mới thu hồi trường