Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 186: Q.1 - Chương 186: Thiếu






Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Cái gì?" Trịnh lão kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc và không dám tin, giờ phút này hắn đang hoài nghi lỗ tai của mình phải chăng có vấn đề gì: "Ngươi nói hiện tại?"

"Có vấn đề sao?" Nhíu nhíu mày, thần sắc Hạ Như Phong có chút không kiên nhẫn, ngoại trừ đối diện với người thân bằng hữu ra, nàng đối với người khác cho tới bây giờ đều không có giọng điệu tốt.

Nghiêm Phong Hành, Diệp Cầm, bao gồm Trịnh Lâm phía sau Trịnh lão, tất cả đều ngây ngốc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc kia.

Chẳng lẽ, nàng còn là một Luyện Dược Sư Thất phẩm cấp thấp, điều này sao có thể? Nàng mới bây lớn a! Bằng chừng này tuổi mà đã trở thành Lục phẩm thì đã muốn làm cho người ta kinh hãi rồi, nếu nàng là Thất phẩm, vậy có để cho những Luyện Dược Sư đang liều mạng tăng lên phẩm cấp sống nữa hay không?

Đây quả thực là quá khi dễ người, thiếu nữ tuyệt đối chính là một quái vật.

"Ách? Không có vấn đề." Trịnh lão theo bản năng lắc đầu một cái, sau khi lắc đầu mới đột nhiên hoàn hồn, nhưng mà lời đã nói ra rồi thì sao có thể thu hồi?

"Nếu như không có vấn đề thì đưa dược liệu cho ta đi!" Đưa bàn tay ngọc ra, con ngươi lạnh nhạt của Hạ Như Phong nhìn về phía lão giả trước mặt và giọng điệu nhẹ như gió.

Khẽ thở dài, Trịnh lão vẫn là lấy những dược liệu cần luyện chế ra.

Mỗi lần lấy một loại dược liệu đưa vào trong tay Hạ Như Phong thì tâm hắn liền co rút đau đớn một chút, nhưng mà hắn cũng đã thấy qua kỳ tích của Hạ Như Phong, không biết tại sao, đối với lời nói của nàng cũng có một phần tín nhiệm.

Hơn nữa, đợi cho lão gia hỏa Diệp gia kia thăng cấp lên Thất phẩm còn không biết phải mất bao lâu, bởi vậy, lúc này Hạ Như Phong là hy vọng duy nhất của hắn.

"Ừ, các ngươi ở đây chờ!" Thu hồi dược liệu, Hạ Như Phong bỏ lại một câu rồi xoay người hướng gian phòng của mình mà đi tới. Trong khoảng thời gian gần đây, Nghiêm Phong Hành vội vàng mở rộng thế lực, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không nhàn rỗi, không phải tu luyện thì là luyện dược, sau khi lãng phí một phần năm dược liệu trong linh giới, rốt cục có thể dựa vào thực lực bản thân mà luyện chế đan dược Thất phẩm.

Bất quá, dược điền Nghiêm gia tuy nhiều, nhưng cấp bậc dược liệu cao nhất cũng chỉ là Lục giai, bởi vậy, dược liệu Thất giai nàng dùng để luyện chế đều là những thứ đạt được từ trong lăng mộ Linh Tôn, nhưng mỗi lần nàng nhìn những linh dược kia trở thành cặn thuốc thì nàng đều có chút không bỏ được.

"Gia gia, nàng thật sự có thể luyện chế ra đan dược Thất phẩm sao?" Ánh mắt Trịnh Lâm lộ ra hoài nghi, dù thế nào thì hắn cũng không tin thiếu nữ so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi này lại là Luyện Dược Sư Thất phẩm.

"Ta cũng không rõ ràng lắm, nếu như nàng là một Luyện Dược Sư Thất phẩm..." Trịnh lão giương mắt và nhìn phía bầu trời xanh, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia như ẩn như hiện: "Phiến đại lục này sẽ nhấc lên một cuộc chấn động, mà phiến đại lục kia cũng sẽ vì vậy mà khiếp sợ."

Luyện Dược Sư Thất phẩm mười sáu tuổi cũng đủ để cho mọi người phải nhìn thẳng.

Tại phiến Đông Linh đại lục kia, từ xưa đến nay, đột phá Luyện Dược Sư Thất phẩm sớm nhất cũng đã hai mươi tuổi.

Nhưng người nọ chính là nhân vật kiệt xuất nhất ở đại lục trong vạn năm nay, cũng có người từng nói, thiên phú luyện dược của hắn là chưa từng có, tuyệt đối cũng không có ai có thể vượt qua, nhưng huyền thoại của người nọ có thể bị đánh bại hay không thì phải xem ngày hôm nay... Thời gian chậm rãi trôi qua, hiện tại đã gần đến giữa trưa, có lẽ mùa đông sắp tới nên ánh mặt trời không hề ấm áp như lúc ban đầu nữa.

Ánh mắt mọi người đều đặt ở phương hướng Hạ Như Phong rời đi, những người này cũng muốn biết nàng có thật sự đột phá đến Thất phẩm hay không, mặc dù chỉ kém có một phẩm nhưng Lục phẩm và Thất phẩm có thể nói là cách biệt một trời một vực.

Đột nhiên, dưới ánh mắt trời, bóng dáng lạnh nhạt của thiếu nữ phản chiếu vào trong mắt.

"Tiểu muội." Nghiêm Phong Hành đi đầu nghênh đón, trong nháy mắt khi đôi mắt lãnh khốc nhìn thấy thiếu nữ kia thì biến thành một dòng suối ấm áp, hai bên khóe môi nở nụ cười dịu dàng: "Tiểu muội, thành công sao?"

Dịu dàng cười, Hạ Như Phong đưa tay ra, trong lòng bàn tay như ngọc có một viên đan dược trong suốt, được ánh mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

"May mắn mà thôi, Trịnh lão, nhớ kỹ cam kết giữa chúng ta."

Ánh mắt Trịnh lão lóe lên mấy cái và cầm viên đan dược bỏ vào trong miệng, trong khoảnh khắc đan dược kia vào trong cơ thể, Trịnh lão há to miệng và phun ra một ngụm máu đen đen.

"Gia gia." Trịnh Lâm quýnh lên, vội vàng đỡ trịnh lão, gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng.

"Ta không sao." Phất phất tay, Trịnh lão lau đi máu đen ở khóe miệng, khí lực toàn thân tụ tập ở trên nắm tay và đánh thật mạnh về phía cây đại thụ cổ xưa bên cạnh.

"Ầm."

Trong phút chốc, cổ thụ biến thành một luồng khói xanh chậm rãi tiêu tán ở trong không khí.

"Ha ha ha ha!" Trịnh lão ngửa đầu cười lớn vài tiếng, loại tình cảm kích động khó có thể nói thành lời, thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên đầy cảm kích: "Đa tạ đại sư trợ giúp, rốt cục ẩn tật của ta cũng đã khỏi hẳn."

Lần này, Trịnh lão là tôn kính phát ra từ nội tâm, bất luận là thân phận Luyện Dược Sư Thất phẩm của nàng hay là bởi vì nàng tương trợ, để cho mình lần nữa tìm lại được thực lực và kiêu ngạo, cũng đáng giá để hắn xưng một tiếng kính trọng như vậy.

Nhưng mà lời nói của Trịnh lão lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc.

"Tiểu muội, ta phát hiện, ta vẫn là xem thường ngươi." Nghiêm Phong Hành cười khổ lắc đầu, tiểu muội lợi hại như vậy cũng làm cho trong lòng người ca ca như hắn có chút thất lạc, chẳng qua hắn cũng vì tiểu muội mà cảm thấy vui vẻ.

Có thực lực bực này thì trong thiên hạ to lớn có nơi nào mà nàng không thể đi chứ?

Hơn nữa, Luyện Dược Sư có sức mạnh kêu gọi cao nhất, chỉ cần nàng lấy thân phận Luyện Dược Sư Thất phẩm ra thì sẽ có bao nhiêu thế lực trong thiên hạ này chờ nịnh nọt nàng chứ? Cho dù Hạ Như Phong không mở miệng thì cũng sẽ có thế lực chủ động giúp nàng trừ đi Nghiêm gia và Huyết Quy môn.

Một Luyện Dược Sư Thất phẩm thiếu nhân tình thì chỉ sợ ngay cả hoàng tộc cũng sẽ tranh đoạt đi!

"Tam ca, trước kia, vẫn là ngươi che chở ta, cho nên sau này hãy để ta đến che chở ngươi, cho dù có phải giết hết người trong thiên hạ thì cũng quyết không để cho bất luận kẻ nào uy hiếp được tính mạng của ngươi."

Trê mặt thiếu nữ lộ ra tin tưởng kiên định, quay đầu nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc kia, trong hai tròng mắt đen của nàng lặng yên xẹt qua một chút huyết quang.

Thân thể Nghiêm Phong Hành cứng đờ, há to miệng muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt cưng chiều bao bọc lấy thiếu nữ trước mặt.

Tiểu muội, có ngươi là may mắn nhất của ta.

Nhưng mà, cho dù ngươi mạnh mẽ đến đâu nhưng ta vẫn sẽ giống như lúc bình thường đem ngươi bảo hộ ở phía sau.

Chính là một ngày kia, ngươi bước vào hàng ngũ cường giả đứng đầu thì ngươi vẫn là tiểu muội của ta, mà ta, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mạng thì cũng phải bảo vệ tiểu muội.

Cho nên, cho dù ngươi không hề cần ta bảo vệ, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi cho đến khi kết thúc sinh mệnh... "Lâm nhi, ngươi về nhà tộc một chuyến." Tâm tư Trịnh lão bách chuyển, hung ác hạ xuống một quyết định: "Đi nói cho phụ thân ngươi biết, Trịnh gia ta nguyện ý nguyện thần phục đại sư."

"Gia gia..." Trịnh Lâm cả kinh, hiển nhiên không có cách nào nghĩ đến, cuối cùng gia gia lại ra mệnh lệnh như vậy.

Hạ Như Phong và đám người Nghiêm Phong Hành cũng đem ánh mắt nhìn về phía Trịnh lão, bọn họ cũng không đoán trước được quyết định của Trịnh.

Chẳng qua là theo như lời của Trịnh lão nói nguyện trung thành với Hạ Như Phong mà không phải Nghiêm gia hoặc là Nghiêm Phong Hành, cái này chứng minh, hắn cũng không có tính toán để cho Trịnh gia trở thành gia tộc lệ thuộc Nghiêm gia ở Thanh Phong thành, hắn đầu nhập vào chỉ là


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.