Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Đây... Này..."
Nhưng nhìn thấy Hạ Như Phong luyện dược thuần thục, dù là với thân phận hội trưởng công hội luyện dược của Văn lão cũng không thể không nói một tiếng bội phục, hơn nữa, nguyên lý nàng luyện dược mình lại nhìn không thấu.
Hai lão nhân hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ thiếu nữ này, thật sự là luyện dược sư thất phẩm? Nàng còn trẻ như vậy, sao có thể chứ?
Thời gian hai người yên lặng nhìn trôi qua nhanh, bỗng nhiên, thiếu nữ vốn toàn tâm luyện dược kia, đột nhiên nâng tay lên, bàn tay mềm mại khẽ vẩy, nắp bị nhấc lên, một viên đan dược ở dưới tinh thần lực bao vây bay ra.
"Cái này đã xong rồi sao?" Văn lão kinh ngạc há to miệng, thật cẩn thận nhận đan dược trong tay Hạ Như Phong, bởi vì kích động, hai tay ông đều không ngừng run rẩy: "Đan dược thất... Thất phẩm, thật sự là đan dược thất phẩm..."
Hung hăng nuốt nước miếng, hai mắt ông tỏa ánh sáng, trong mắt không che dấu thèm nhỏ dãi chút nào.
"Đưa đan dược kia cho ta." Nghiêm lão nhìn thấy bộ dạng như đói bụng của Văn lão, vội vàng nhảy dựng lên, thừa dịp Văn lão không chú ý, đoạt lấy đan dược thất phẩm trên tay ông.
"Thứ đồ này, bị ngươi cầm là hỏng." Khinh bỉ đảo cặp mắt trắng dã, Nghiêm lão cũng mặc kệ người này là bằng hữu nhiều năm với mình, dù sao nhìn thấy đan dược thất phẩm, làm gì có ai có thể duy trì bình tĩnh?
"Ngươi... Ngươi..." Sắc mặt của Văn lão xanh mét, run rẩy chỉ tay vào ông không nói ra lời, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời của Nghiêm lão là sự thật.
Cấp bậc của mình mới đến Linh Quân bát cấp, mà lão gia hỏa này đột phá Linh Quân cửu cấp cũng được một thời gian rồi.
Nhìn bộ dạng như bá vương của Nghiêm lão, Hạ Như Phong đầu đầy vạch đen, có vẻ bọn họ cũng chưa hỏi qua ý kiến cuả mình.
Lúc này, dường như Nghiêm lão cũng nhớ đến tồn tại của Hạ Như Phong, lông mày nhíu lại, vẻ mặt không muốn, dùng ống tay áo xoa đan dược trong suốt, hung hăng nuốt nước miếng, hai tay mới vừa nâng đan dược, thật cẩn thận đưa đến trước mặt Hạ Như Phong, thật giống như sợ đan dược kí bị rơi mất.
"Đây... Cái này, nha đầu kia, đây là đan dược của ngươi."
Lúc nói lời này, vẻ mặt của Nghiêm lão đau khổ, nếu người không biết, còn cho rằng có người nhằm vào ông vậy.
Trông thấy Hạ Như Phong lấy đan dược trong lòng bàn tay của mình, trong mắt Nghiêm lão đầy đau lòng, không thể nghi ngờ như là nhìn thấy thê tử của mình chạy trốn với nam nhân khác, ánh mắt vẫn nhìn theo viên đan dược kia, cho đến khi đan dược bị Hạ Như Phong đưa vào trong nhẫn.
"Luyện chế đan dược này là ta sử dụng dược liệu của mình." Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn mặt khóc lóc thảm thiết của hai lão giả này một cái, một câu kế tiếp, lập tức làm cho bọn họ kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Nếu các ngươi muốn ta giúp các ngươi luyện chế đan dược thất phẩm, có thể, nhưng tự mình cung cấp dược liệu."
"Thật sự?" Ánh mắt của Nghiêm lão sáng lên, cả gương mặt già nua đầy tươi cười, hai tay không ngừng xoa bóp, nhìn thiếu nữ trước mặt, ông đúng là càng lúc càng thích.
Haiz, vì sao mình không có một tôn nữ như vậy chứ, nếu nàng là tôn nữ của mình, phỏng chừng chính nằm mơ cũng phải cười tỉnh, đáng tiếc ông còn không có phúc khí như vậy.
Thật con mẹ nó hâm mộ tiểu tử An Đức Lâm kia, không biết sao ông ta có vận khí tốt như vậy, tìm được một biến thái như vậy.
"Ừ, nhưng mà ta cũng không phải người làm việc miễn phí, cho nên..." Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên ý cười, vươn tay, ý tứ của nàng đã rất rõ ràng.
Văn lão và Nghiêm lão đều bị nghẹn một cái, hai người nhìn nhau, cười khổ lắc đầu, nha đầu này thật đúng là không phải người thích bị thiệt mà!
Nhưng mà, chết tiệt lại rất hợp khẩu vị của bọn họ.
Thiếu nữ tính tình như thế, cho dù đi đâu, đều nhất định sẽ không bị thiệt.
"Ha ha, nha đầu kia, ta..."
Văn lão vẻ mặt tươi cười đang muốn mở miệng, không khỏi bị người bên cạnh đẩy mạnh ra, vẻ mặt của ông nhất thời trở nên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây vạn đoạn lão già hỗn đản kia.
"Cái gì, ta trước, nha đầu kia, ở đây ta có một nhuyễn giáp tơ vàng, có thể chống được một kích toàn lực của Linh Tôn, tuy cấp bậc luyện dược của ngươi rất cao, nhưng ta đoán, cấp bậc Linh Sư của ngươi sẽ không cao chứ?"
Nghiêm lão chớp mắt, tinh thần của mỗi người có hạn, mười sáu tuổi đạt đến luyện dược sư thất phẩm, thiên phú luyện dược của thiếu nữ này rõ ràng, vì vậy ông khẳng định, cho dù thiên phú của thiếu nữ rất mạnh, cũng sẽ không mạnh đến đâu.
"Vâng, không cao lắm."
Hạ Như Phong đồng ý gật đầu, nhưng một câu sau làm cho Nghiêm lão suýt chút nữa phát điên.
"Mới Linh Tướng ngũ cấp mà thôi!"
"CMN." Nghiêm lão luôn chú trọng hình tượng, sau khi nghe đến câu nói kia của nàng, lại bất ngờ nói một câu tục, hàm răng nanh nghiến ra tiếng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng là cố ý, nhất định là cố ý... Linh Tướng ngũ cấp còn không cao lắm? Vậy bao nhiêu mới tính là cao? Tuy Linh Tướng ngũ cấp ở trong mắt những Linh Quân bọn họ, quả thật không là cái gì, nhưng đừng quên nàng mới mười sáu tuổi!
Biến thái, này thật sự là biến thái... Trong lòng Nghiêm lão và Văn lão đồng thời toát ra một ý tưởng, hôm nay hai lão giả này lại bị kích thích rất lớn.
"Thật không biết ai dạy dỗ ra biến thái như ngươi này, An tiểu tử Đức Lâm kia cũng không có bản lĩnh này." Nghiêm lão lắc đầu, đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một nhuyễn giáp vàng kim.
"Đây chính là nhuyễn giáp tơ vàng, ta thừa nhận, biến thái của ngươi hù dọa ta, nhưng Linh Tướng vẫn không địch lại một chiêu ở dưới tay của Linh Quân, vật này có thể phòng được toàn lực công kích của Linh Quân, có thể làm bùa hộ mệnh của ngươi."
Nhìn nhuyễn giáp tơ vàng