Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Gió lạnh gào rít ở trên hội trường bị tàn phá, ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Nghiêm Nhân.
Sắc mặt của Nghiêm Nhân tái nhợt, nắm chặt hai đấm, hít sâu vào một hơi, run rẩy đi về phía trước hai bước, Mặt của ông đầy vẻ đau buồn.
Người Nghiêm gia có lòng ngăn cản, lại sợ hãi Hỏa Long và Hạ Như Phong nên không dám tiến lên một bước, đành phải nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn tự gia chủ chịu nhục. Mà Dạ Minh Nguyệt ở mặt ngoài là một người hòa thuận với Nghiêm Nhân, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, sao có người biết được?
Phải biết rằng, trên đời này, chỉ có lợi ích vĩnh viễn không có bằng hữu vĩnh viễn.
Tuy Dạ gia cũng có mấy cường giả Linh Quân tồn tại, nhưng đều không có đến, cho nên ông cũng không muốn vì Nghiêm Nhân mà đi khiêu chiến Hỏa Long kia, dù sao, ông chỉ là một linh vương mà thôi.
"Ầm!"
Nghiêm Nhân quỳ thật mạnh ở trên mặt đất, móng tay hung hăng cắm vào trong lòng bàn tay, ông nhắm hai mắt lại, một bộ dạng coi thường cái chết, thật lâu sau qua đó mới nhỏ giọng nói: "Gia gia."
"Cái gì?" Hoa Tùng Duyên xoa lỗ tai, chớp đôi mắt hoa đào kia: "Nghiêm gia chủ, hôm nay ngươi chưa ăn cơm hay là làm sao vậy? Nói chuyện nhỏ như vậy, sao ta nghe thấy được chứ?"
Trong lòng dâng lên đầy tức giận, cuối cùng ông vẫn hung hăng ép chế xuống, lại hít sâu vào một hơi, một dòng linh khí tỏa ra, hét to nói: "Gia gia."
Sau khi nói xong lời này, cơ thể của ông lay động mấy cái, cuối cùng mới không ngã sấp xuống.
"CMN." Hoa Tùng Duyên hiển nhiên bị tiếng hết rất lớn của ông ta làm cho hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau mấy bước, vỗ ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Nhân: "Nghiêm gia chủ, không ngờ ngươi vô sỉ như vậy, sau khi thua không cam lòng, nói lớn tiếng như vậy, ngươi muốn mưu sát hay là như thế nào? Sao trên đời này có loại người vô sỉ như này chứ?"
"Ngươi..." Nghiêm Nhân lâm vào chán nản, một dòng khí nghẹn ở ngực, suýt chút nữa làm cho ông nghẹn chết.
Giọng nhỏ, ông ta nói không nghe thấy, giọng lớn còn nói mưu sát, vậy rốt cuộc ông ta muốn nói như thế nào? Còn nói ông vô sỉ? Rốt cuộc vô sỉ là ai?
"Quên đi quên đi, bổn gia chủ đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi, tiếp theo còn có chín tiếng, bổn gia chủ lại rất chờ mong Nghiêm gia chủ biểu diễn..."
Hai tay Hoa Tùng Duyên ôm ngực, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười, con ngươi tàn bạo đùa giỡn lại nhìn về phía Nghiêm Nhân.
Tuy hận không giết được Hoa Tùng Duyên, nhưng Nghiêm Nhân vẫn kiềm chế lửa giận và không cam lòng ở trong lòng, lại quỳ xuống mặt đất. Mà việc hôm nay, là vũ nhục lớn nhất từ lúc chào đời cho đến nay ông phải chịu, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông sẽ trả lại cho ông ta... Đại viện hoàng cung uy nghiêm xa hoa, cảnh trí hoa viên tuyệt đẹp, tiếng nước chảy dễ nghe êm tai, trong lương đình, nữ tử ngồi ở trên ghế đá, ánh mắt nhìn về phương xa, hơi buồn bã.
Chỉ thấy nữ tử này khác với những người ở trong cung, bà mặc bình thường, không hiện vẻ cao quý, lại làm cho người ta cảm thấy một loại bình thản trong trắng thuần khiết, làm cho người ta không tự giác đã muốn đến bên cạnh bà.
Trên y phục màu trắng của nữ tử tô điểm mấy đóa hoa đào màu hồng phấn, bàn tay đặt lên lan can, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc, gió lạnh thổi vào trong đình, khi lướt qua xiêm y màu trắng đó, mới phát hiện, bàn chân của nữ tử đeo cũng là một đôi giầy hoa bình thường.
Bộ tóc búi lên đơn giản, ở bên trong cắm một trâm ngọc bích, tóc hai bên theo gió khẽ vuốt lên da thịt tuyết trắng, nữ tử khẽ thở dài, buồn rầu tỏa ra khắp cả khuôn mặt.
"Nương nương, gió lớn, chúng ta vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi! Nếu cảm lạnh, bệ hạ lại phải đau lòng."
Cung nữ cầm một chiếc áo choàng màu hồng, nhẹ nhàng khoác ở trên vai nữ tử, nữ tử vuốt làn da, thu ánh mắt lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Đau lòng? Vậy thì sao? Lúc trước mạnh mẽ bắt ta vào trong cung, sao ông ta lại để ý đến cảm nhận của ta chứ?"
"Nương nương, người cũng không thể nghĩ như vậy, bệ hạ đối xử rất có tốt với người, ngay cả nô tỳ cũng đều cảm nhận được, hơn nữa, nương nương không suy nghĩ vì bệ hạ, cũng phải suy nghĩ cho nhị điện hạ chứ! Với sự hiếu thuận của nhị điện hạ với nương nương, nếu nương nương sinh bệnh, nhị điện hạ sẽ khó chịu thế nào?"
Sau khi nghe thấy câu này, vẻ mặt của nữ tử thay đổi, ánh mắt dần chuyển sang nhu hòa, trong mắt đều hiện ra một chút ý cười: "Đúng vậy! Ở trong đây, ai ta cũng đều có thể không cần, mà ta còn có Doãn nhi... Hắn là của vận mệnh của ta, bất kì ai tổn thương nhi tử của ta, ta sẽ không bỏ qua!"
Cung nữ hơi sửng sốt, bây giờ dường như nương nương rất xa lạ... Nhưng nương nương chính là như thế, nhớ rõ trước đây, nhị điện hạ và đại điện hạ đánh nhau, nhị điện hạ rơi vào ám toán bị thương, bị nương nương biết được, bà trực tiếp chạy qua hung hăng dạy dỗ đại điện hạ.
Nhị điện hạ là mạng của nương nương, nếu như có một ngày nhị điện hạ mất, nương nương là sẽ không sống một mình. Mà chỉ có ở trước mặt nhị điện hạ, hoặc là lúc nhắc đến nhị điện hạ, nương nương mới có thể có được vẻ mặt nhu hòa này.
"Lan Nhi..."
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp mà hơi từ tính vang lên ở trước mặt nữ tử.
Cơ thể của bà bỗng nhiên run lên, cúi đầu xuống, lông mi dài che tia sắc bén lạnh lẽo ở trong mắt, mà đôi tay kia cũng đặt lên trên đùi, không tự chủ được nắm chặt.
"Ngươi đi xuống đi!" Âu Dương Thụy Thân phất tay, ánh mắt nhìn lên trên người nữ tử, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
"Vâng, bệ hạ!" Cung nữ cúi người, hơi có chút không yên lòng nhìn nữ tử, chỉ là cuối cùng vẫn lui xuống, để lại không gian chỗ này cho hai người.
"Ngươi đến đây làm gì?" Nữ tử nắm tay từ từ buông ra, lúc này giọng nói của bà lạnh lùng, ngay cả độ ấm xung quanh cũng đều giảm xuống.
Thở dài, Âu Dương Thụy Thân cũng không bởi vì lời nói của bà mà tức giận.
Nếu như để cho người trong thiên hạ biết, hoàng đế Thương Lang quốc tính cách luôn bá đạo tàn nhẫn, ở trước mặt