Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 219: Q.1 - Chương 219: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nơi này là tổng bộ Tà Tông, vị trí ở gần Thiên Chi Nhai, Thiên Chi Nhai kia cao ngàn trượng, chọc thẳng lên tận trời, bởi vì độ cao cao hơn mặt biển, hàng năm hàn khí vây xung quanh, mà vì tổng bộ Tà Tông ở đây, cho nên bị cắt thành cấm địa Thương Lang quốc.

Bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào Thiên Chi Nhai, nếu không chính là khiêu khích Tà Tông, mà người dám can đảm khiêu khích Tà Tông, kết quả cuối cùng đều rất thảm, lâu dần không còn ai dám tiến vào phạm vi Tà Tông nữa.

Lúc này trong Tà Tông, nam tử ngồi thẳng ở ghế trên, nước trà trên bàn sương khói mù mịt, xuyên qua sương khói có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử không giống phàm nhân.

Ngũ quan của nam tử nhu hòa lại không mất anh khí, trên khuôn mặt không có một tia tỳ vết nào, vô cùng hoàn mỹ, như tác phẩm kiệt xuất nhất của thượng đế, mà dưới hai lông mày thanh tú kia là đôi mắt màu tím hiện ra tia tà khí.

Cửa sổ trong phòng hơi mở, gió nhẹ từ từ thổi vào, trường bào màu tím nam tử mặc khẽ lay động, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào cốc sứ trên bàn, có lẽ là cảm nhận được cái gì đó, hắn nhướng mày, thu tay lại, giọng nói lạnh nhạt từ trong phòng chậm rãi truyền ra.

"Vào đi!"

Cửa bị đẩy ra, một người che mặt bằng vải đen bước vào, một bước đi đến trước mặt nam tử, quỳ một gối xuống, một bàn tay đặt ở trước ngực, tay kia thì nắm kiếm, cung kính nói: "Tông chủ, Mị Ảnh có việc bẩm báo."

"Mị Ảnh, không phải bổn tọa để ngươi đứng ở Dạ gia giả mạo bổn tọa sao, vì sao trở lại?" Ánh mắt của nam tử nhìn về phía hắc y nhân, mặc dù giọng nói lạnh nhạt, nhưng chứa một cỗ áp bách.

Trên đầu Mị Ảnh đổ mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt răng, tiếp tục nói: "Tông chủ, lần này trở về là vô tình nghe thấy huynh đệ Dạ gia nói chuyện, bọn họ muốn lợi dụng Thánh Cung, hãm hại Hạ tiểu thư..."

Sau đó, Mị Ảnh nói hết tất cả những gì mình nghe được một năm một mười với Dạ Thiên Tà, không tự chủ được, Dạ Thiên Tà càng lúc càng nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị kia cũng âm trầm, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo, hắn phất áo bào tím, từ ghế trên đứng dậy: "Xem ra, là ta đã quá dung túng cho Dạ gia rồi, cũng nên để cho bọn họ biến mất trên đời này thôi."

"Tông chủ." Hiển nhiên Mị Ảnh bị quyết định của hắn nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Tông chủ, như vậy, không phải ngài sẽ bại lộ ở trong mắt Thánh Cung sao?"

Dạ Thiên Tà dừng chân một chút, hắn đưa lưng về phía Mị Ảnh, thế cho nên Mị Ảnh không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

"Nếu như Dạ gia thật sự làm như thế, như vậy nàng sẽ có đại chiến với Thánh Cung, nếu giết những người Thánh Cung đó, Thánh Cung sẽ bỏ qua cho nàng sao? Không tốt là, nếu Thánh Cung phát hiện thiên phú của nàng thì sẽ bắt nàng phải gia nhập Thánh Cung, mà tính cách của nàng sao có thể nguyện trung thành với người khác? Huống chi là Thánh Cung còn hạn chế tự do..."

Ngẩng đầu nhìn mây mù vây quanh ngọn núi, Dạ Thiên Tà thở dài, trong mắt tím hiện ra một lựa chọn kiên định: "Cho nên, ta không thể không bại lộ ở dưới ánh mắt Thánh Cung, chỉ có như thế, nàng mới bình yên vô sự..."

Dứt lời, hắn bước chân rời đi, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Mị Ảnh nhìn bóng dáng Dạ Thiên Tà rời đi, khóe môi co rút, nhưng vẫn ngậm miệng lại, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, trước kia ai cũng đều không thể nghĩ đến, tông chủ Tà Tông có được danh xưng Tu La, lại để ý một người như thế... Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng sẽ không tin việc này.

Dạ gia, ở ngoài đại môn cao ráo rộng rãi, nam tử từ từ bước chân đến, bước chân của hắn tuyệt đẹp động lòng người, người mặc trường bào tím tinh mỹ lướt qua không khí, trong mắt tím trừ bỏ tà khí, thì càng chứa một tia lãnh ý, khẽ ngẩng đầu, nhìn biển hiệu xa hoa của Dạ gia, khóe môi cong lên rồi đi vào.

Nhìn thấy thiếu gia phế vật xuất hiện, mọi người đều chỉ trỏ về phía hắn, trong mắt chứa đầy khinh thường.

Trong đại sảnh Dạ gia, tất cả huynh đệ Dạ Minh Nguyệt đều đang ngồi, trừ những người đó ra, còn có mấy đệ tử dòng chính tương đối được Dạ gia sủng ái, trong đó bao gồm Dạ Thiên Phượng theo đuổi Nghiêm Phong Hành không ngớt.

Mấy người đang nghị sự, lại bị hạ nhân bên ngoài chạy đến chặn ngang, Dạ Minh Nguyệt nhíu mày lại, vừa muốn tức giận, người nọ lại "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: "Gia... Gia chủ, Tà thiếu gia hắn đến đây..."

"Phế vật kia?" Dạ Minh Nguyệt vừa nhíu mày, mắt lạnh nhìn qua, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khó chịu: "Đuổi phế vật kia đi không phải được rồi sao? Bộ dáng ngươi lại hốt hoảng còn ra thể thống gì nữa?"

"Không phải, lão gia, Tà thiếu gia hắn là..."

Còn chưa nói xong, trường bào màu tím tinh mỹ bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa, sau đó bước một chân vào cửa, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của nam tử đập vào trong mắt của mọi người.

Lúc này Dạ Thiên Tà tuấn mỹ như thiên thần, đôi mắt tím kia lộ ra tia tà khí rét lạnh, không khỏi làm cho người ta có một cảm giác, nam tử này rất nguy hiểm, nếu tiếp cận, sẽ tiến vào nơi vạn kiếp bất phục... "Hừ, phế vật kia, ngươi đến đây làm cái gì?" Dạ Minh Nguyệt thu kinh ngạc trong mắt lại, khinh thường lên tiếng, phế vật chính là phế vật, mặc kệ khí chất thay đổi thế nào, đều vẫn là một phế vật.

Mắt tím nhìn qua, khóe môi của Dạ Thiên Tà cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị: "Giết ngươi."

Lúc hắn nói lời này, giọng nói lạnh nhạt, đơn giản như đang nói "Ăn cơm" vậy.

Sắc mặt của mọi người trong đại sảnh đồng thời thay đổi, Dạ Minh Nguyệt đập bàn đứng lên, hai mắt lạnh lùng nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, một người chính là phế vật cũng dám phát ngôn bừa bãi muốn giết bổn gia chủ, ngươi có bản lĩnh này sao? Phế vật như ngươi, nếu không phải nể mặt ngươi có huyết mạch của Dạ gia, bổn gia chủ căn bản sẽ không quản ngươi."

Ánh mắt chợt lạnh xuống, khóe môi của Dạ Thiên Tà vẫn cười không thay đổi, chỉ là giọng nói kia lộ ra một tia sát ý: "Có bản lĩnh hay không, không phải ngươi định đoạt, hôm nay, nếu không phải ngươi vọng tưởng muốn đối phó với nàng, ta tạm thời sẽ không ra tay, nhưng nếu vọng tưởng tổn thương Như Phong, như vậy hậu quả ngươi nên đến gánh vác."

Hắn không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương nàng, cho nên Dạ gia phải bị diệt vong.

Dạ Minh Nguyệt cười châm chọc, dường như còn muốn nói gì, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, vẻ mặt của ông ta đã thay đổi lần nữa.

Chỉ thấy nam tử trước mặt giơ bàn tay lên, trong tay rõ ràng xuất hiện một liêm đao màu đen, xung quanh liêm đao từ từ hiện ra hỏa diễm, hỏa diễm màu đen ở trong mắt hắn khẽ nhảy ra.

Hỏa diễm màu đen và trường bào tím dung hợp, càng làm cho nam tử tà mị thêm một phần thần bí.

"Ngươi không phải là phế vật?" Trong giây lát khuôn mặt xanh mét, đôi mắt của ông nhìn chằm chằm Dạ Thiên Tà, trong mắt đầy hối hận: "Nếu sớm biết ngươi không phải là phế vật, trước kia đã giết ngươi rồi."

"Đáng tiếc, ngươi đã không còn cơ hội." Dạ Thiên Tà khẽ cười, ý cười trong mắt tím chợt lóe lập tức biến mất, cuối cùng, tay cầm liêm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.