Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 230: Q.1 - Chương 230: Thiếu








Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Nơi đó chính là hoàng cung Băng Tuyết quốc sao?"
Bầu trời trong xanh, Đại điểu màu vàng uy mãnh và xinh đẹp, lông chim đều là màu vàng rực, đỉnh đầu đội vương miện màu vàng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước.
Trên lưng Đại điểu, thiếu nữ đón gió mà đứng, y phục đỏ như máu tung bay, gương mặt tuyệt mỹ luôn điềm tĩnh như thường lệ, con ngươi đen lạnh nhạt nhìn về phía chỗ không xa, cung điện kia trong suốt giống như được điêu khắc bằng băng.
Bàn tay trắng nõn non mềm vỗ vỗ bả vai Đại điểu màu vàng, gương mặt thiếu nữ không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Đại Bằng, đi, chúng ta đi xuống!"
Sauk hi nói xong, trong mắt của nàng thoáng hiện lên một chút lạnh lùng.
"Dạ, chủ nhân!" Giọng điệu Đại Bằng cung kính mà sùng bái lên tiếng, lập tức cúi người xuống, xông về phía mặt đất, bởi vì tốc độ quá nhanh, nó sáng rực giống như mặt trời bị đốt cháy, trên người tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt.
"Ầm vang."
Nhất thời, hoàng cung đúc bằng băng tuyết bị xuất hiện một cái hố to, âm thanh thật lớn vang lên trong toàn bộ cung điện.
Lúc này, đang ngồi ở trên long ỷ, Nữ hoàng Băng Tuyết đang nghe đại thần hồi báo nhịn không được mà bị âm thanh này dọa cho sửng sốt, đại thần toàn cung điện cũng châu đầu ghé tai nghị luận đứng lên.
Nhíu nhíu lông mày, Nữ hoàng Băng Tuyết đứng lên, gương mặt của nàng nghiêm túc, một thân long bào màu vàng càng làm tôn lên khí chất cao quý lạnh nhạt và kiêu ngạo kia của nàng phát ra rõ rệt.
"Người nào lớn mật như vậy, dám đến Băng Tuyết quốc của Bổn Hoàng để gây sự, các vị khanh gia, theo Bổn hoàng đi gặp vị khách nhân kia."
Phất phất tay áo, gương mặt Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh như băng, đi đầu tiên ở phía trước, mà các đại thần còn lại nhìn nhau và cũng đều theo ra ngoài, bọn họ cũng muốn nhìn một chút, người nào dám đến hoàng cung gây sự.
Đi đến ngoài cửa, bóng dáng thiếu nữ y phục đỏ liền đột ngột chiếu vào trong mắt bọn họ.
Mà thiếu nữ đối mặt với mọi người thì vẻ mặt nhàn nhạt không chút sợ hãi, y phục nhẹ bay về phía sau, bên cạnh là một con Đại điểu màu vàng đầu đội vương miện to đi theo bên cạnh, nàng giờ khắc này vô cùng tuyệt đại tao nhã.
Dù là mọi người lớn lên ở Băng Tuyết quốc đều thừa thải tuấn nam mỹ nữ, cũng không thể không thừa nhận, ngay cả đệ nhất mỹ nữ Băng Tuyết quốc của bọn họ cũng không có cách nào so sánh với thiếu nữ này.
Xinh đẹp của nàng không chỉ nhờ dung mạo kinh người kia, hơn nữa, chính là một thân khí chất kia không có người nào bằng kia.
Thiếu nữ như vậy, không nên gọi là một con người, nàng quả thực giống như là một nữ thần được tôn kính...
"Ngươi là người phương nào? Tới đây lại là vì chuyện gì?" Nữ hoàng Băng Tuyết cau mày lại, tầm mắt sắc bén quét qua, giọng nói lạnh như băng hỏi.
Lời của nàng, làm cho những đại thần đang vô cùng kinh diễm đều hoàn hồn, lúc này bọn họ mới nhớ tới chính sự, chỉ là làm mọi người không rõ là, thiếu nữ trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc tại sao có gan khiêu khích hoàng tộc?
"Ta tới nơi này..." Con ngươi đen nhàn nhạt đặt ở trên người Nữ hoàng Băng Tuyết, khóe môi Hạ Như Phong khóe môi nhẹ cong, giọng điệu kia vẫn nhẹ nhàng đạm mạc như gió: "Đương nhiên là đến gây sự, ngươi nhìn không ra sao?"
"Hừ, dám đến hoàng tộc gây sự, lá gan của ngươi rất lớn, đáng tiếc, ngươi cũng không có năng lực này."
"Có năng lực hay không, không phải ngươi định đoạt." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, bàn tay như ngọc rút ngọn lửa đỏ ở phía sau ra, tại lúc này, trên trường côn như lửa kia mang theo hỏa diễm dày đặc cực nóng.
"Địa viêm phần thân!"
Trường côn dùng lực gõ ở trên mặt đất, nhất thời, trong lòng đất có một cái gì đó liền xông ra ngoài, đến trước chính điện thì một ngọn lửa đỏ nhảy ra, "Ầm vang" một tiếng, cây cột trước chính điện ầm ầm đổ sập và nện ở phía trên chính điện, vì thế, chính điện bị đập ra thành một cái động, vô số khối băng rớt xuống.
Gương mặt mọi người đều biến sắc, Hạ Như Phong hành động làm cho bọn họ rất bất ngờ, lại không ngờ rằng nàng trực tiếp triển khai hành động, đánh bọn họ trở tay không kịp.
Hơn nữa, vừa rồi linh khí của nàng dao động rõ ràng là ở Linh Vương Ngũ...
Linh Vương Ngũ cấp chưa đầy hai mươi, là thế giới này bị huyền huyễn hay là bọn họ điên rồi? Điều này sao có thể?
Thiên phú của nàng, hoàn toàn được xưng tụng là người đứng đầu ở phiến đại lục này.
"Ngươi muốn chết!" Nữ hoàng Băng Tuyết mặt cười xám ngắt, trong mắt hiện lên sát ý, cắn răng phẫn hận nhìn chằm chằm Hạ Như Phong: "Các ngươi đều không được phép nhúng tay cho Bổn hoàng, để Bổn hoàng tới giáo huấn nàng một chút."
Hạ Như Phong cười lạnh nhìn Nữ hoàng Băng Tuyết, thần sắc không đổi, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, sau đó nàng nói nhẹ: "Đại Bằng, ngươi cũng đi qua một bên, nàng, do ta tự mình đối phó."
Đại Bằng không nói gì, xuất phát từ tín nhiệm đối với Hạ Như Phong nên im lặng đứng ở một bên.
Nó tin tưởng, với năng lực của chủ nhân và con bài chưa lật thì hoàn toàn có thể đánh bại nữ nhân này...
"Bổn hoàng thừa nhận, ngươi rất thiên tài, nếu như không có gặp Bổn hoàng thì nói không chừng ngươi sẽ có thành tựu rất lớn, đáng tiếc..." Đôi mắt nheo lại, Nữ hoàng Băng Tuyết tiếp nhận thanh kiếm cung nữ đưa tới, khinh thường cười: "Ngươi đã đến vị trí này, cho dù có là thiên tài, lát nữa cũng chỉ là một cổ thi thể."
"Vạn lý băng phong!" (Ngàn dặm đóng băng)
Câu nói đó rơi xuống thì Nữ hoàng Băng Tuyết hét lớn một tiếng, nhún người nhảy về phía Hạ Như Phong, kiếm băng trong tay nàng tản ra hàn ý, ngay cả không khí đều giống như bị đông lại.
Hạ Như Phong thản nhiên liếc nàng một cái, gương mặt bình tĩnh không đổi, chẳng qua trong con ngươi đen hiện ra một chút ngưng trọng.
"Đi tìm chết đi!"
Ngẩng đầu hét to một tiếng, Nữ hoàng Băng Tuyết giơ cao kiếm lên, một khắc kia, kiếm trong tay nàng giống như không phải là kiếm mà biến thành một con rồng băng, vung thật mạnh về phía Hạ Như Phong.
"Ầm vang."
Âm thanh rất lớn mãnh liệt vang vọng thật lâu, tro bụi dày đặt bắn vào hai mắt mọi người, tầm mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm nơi kia và không chớp mắt một cái nào.
"Đã chết sao?"
"Hẳn là vậy đi! Bệ hạ công kích nàng làm sao ngăn cản?"
"Nàng quả thật rất thiên tài, nhưng cho dù thiên tài cũng chỉ là Linh Vương Ngũ cấp, bệ hạ vào mấy năm trước đã đột phá đến Linh Vương Cửu cấp, thật sự là đáng tiếc a, nếu nàng có thể ở lơn hơn vài tuổi, nói không chừng sẽ vượt qua bệ hạ!"
Ngay khi mọi người lắc đầu thở dài, trên người Nữ hoàng Băng Tuyết nữ, một đạo hồng ảnh đột nhiên lóe lên, chỉ thấy thiếu nữ giơ cao trường côn đỏ như lửa lên, hỏa diễm trên trường côn bốc cháy, trong nháy mắt kia, nhiết độ cực nóng đánh về phía sống lưng Nữ hoàng Băng Tuyết.
Cảm nhận được nhiệt độ sau lưng, Nữ hoàng Băng Tuyết vội vàng xoay người, đưa kiếm ngăn cản, trường côn và kiếm đụng nhau ma sát ra một trận tia lửa, nhất thời, khí huyết cuồn cuộn, Nữ hoàng Băng Tuyết mở miệng ra, hộc ra một ngụm máu tươi.
Máu màu đỏ rớt xuống mặt băng màu lam, giống như hoa hồng nở rộ xinh đẹp sáng bóng.
"Này... Điều này sao có thể? Nàng như thế nào có thể thương tổn đến Bổn hoàng? Bổn hoàng so với nàng cao hơn bốn cấp, nàng căn bản không có khả năng làm cho Bổn hoàng bị thương mới đúng, vì cái gì lại phát sinh chuyện như vậy?"
Nữ hoàng Băng Tuyết đầy kinh ngạc, đồng thời, những người khác cũng bị biến cố đột nhiên phát sinh này dọa cho sợ đến ngây người.
Không đợi nàng hoàn hồn từ trong khiếp sợ, chuyện kế tiếp, trực tiếp khiến nàng trợn tròn mắt.
"Ầm vang."
Linh khí tạo thành vòng xoáy lớn xuất hiện ở trên đỉnh đầu Hạ Như Phong, linh lực cường đại phát ra dao động quanh thân, nhìn thấy một màn như vậy, Nữ hoàng Băng Tuyết từng có kinh nghiệm trải qua nên tự nhiên hiểu rõ nàng là đang đột phá.
Nàng không phải Linh Vương Ngũ cấp sao? Đột phá Lục cấp, làm sao sẽ có rung động cường đại như vậy?
Hơi hơi ngây người, vội vàng thu hồi suy nghĩ, nàng hiểu được, bây giờ là thời điểm tốt nhất để đánh lén, khi nàng rút kiếm ra tiến lên thì một bóng dáng màu vàng nhanh chóng lóe lên và chắn trước người Hạ Như Phong.
"Ai nếu dám tiến lên một bước, chết!"
Trong đồng tử màu vàng xẹt qua một chút hàn quan khiếp người, Đại Bằng giống như một chiến binh dũng mãnh, ngẩng đầu lên đem Hạ Như Phong bảo hộ ở phía sau nó. Huống chi, đột phá như vậy không dễ dàng, nó không cho phép có người quấy rầy chủ nhân.
Lần thăng cấp này là việc

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnhTìm kiếm với từ khoá: Được thanksXem thông tin cá nhânGởi tin nhắn3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Giáp Thị Thiên Thanh về bài viết trên: Phuongphuong57500, kotranhvoidoi, lq0410 Có bài mới Hôm qua, 23:41Trả lời với trích dẫn
Có bài mới Re: [Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả C75.3 - Điểm: 47
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
Chương 57: Phát huy thất thường?
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Ha ha, nha đầu kia làm người thật ra lại rất sảng khoái, nếu như thế, như vậy chúng ta hãy bắt đầu tỷ thí đi!" Tuy lão bà nói như thế, nhưng khinh thường trong mắt lờ mờ lóe ra, bà cũng không cho rằng, thiếu nữ này còn có năng lực hơn mình.
"Từ đã." Ngay lúc này, Hạ Như Phong bỗng nhiên lên tiếng, mọi người lại cho rằng nàng sẽ đổi ý, nàng lại nói một câu: "Trên người ta không có dược liệu, vẫn xin các ngươi giúp ta chuẩn bị một chút."
Đương nhiên, nàng cũng không phải không có dược liệu, chỉ là nhân cơ hội này vơ vét một phen mà thôi.
Lão bà gật đầu, sai người đưa giấy bút lên, có cơ hội này, Hạ Như Phong tự nhiên sẽ không khách khí, một hơi viết gần trăm loại dược liệu, sau đó giao cho lão bà, tuy lão bà tâm sinh kinh ngạc, nhưng vẫn là giao cho cung nhân.
Cho dù những dược liệu đó quý trọng, nhưng vẫn có năng lực, chỉ là bà hoài nghi... Không phải nàng loạn viết một trận chứ, nhân cơ hội dọa dẫm? Bằng không sao có thể cần dùng đến nhiều dược liệu như vậy?
Nhưng mặc kệ thế nào, nàng thua sẽ phải ở lại Băng Tuyết quốc, với Băng Tuyết quốc mà nói đều là chuyện tốt.
Càng chủ yếu là, gặp đến nàng, bà nổi lên lòng yêu tài, đến mức muốn bồi dưỡng nàng thật tốt, có lẽ tương lai còn có thể kế thừa y bát của mình, chỉ là với tính cách của nàng mà muốn mượn sức thì không phải chuyện dễ, nên mới đánh cuộc này.
"Còn có, nếu là đánh cược, thì phải có chút phần thưởng chứ?"
Nói xong lời này, Hạ Như Phong nhìn về phía Lâu Ngọc Thần, Lâu Ngọc Thần tự nhiên biết nàng muốn biểu đạt ý tứ, nắm đấm đưa đến tới bên miệng ho khan hai tiếng, trong mắt mỉm cười nói: "Ta ra một khối thạch ngọc bích, đánh cược Như Phong đại sư thắng."
Vươn tay ra, một tảng đá như thạch lục bảo xuất hiện ở lòng bàn tay của ông, hiện ra ánh sáng xanh, chiếu sáng tất cả mọi người, ở lúc nhìn thấy thạch ngọc bích kia, tất cả mọi người đều không di chuyển tầm mắt.
Thạch ngọc bích, ngọc thạch trong thượng phẩm, có thể dùng để tạo ra vũ khí thượng phẩm, giá ở thị trường là giá trên trời, mức độ đắt tiền là người bình thường cũng không chịu nổi.
Nhìn thấy Lâu Ngọc Thần lấy ra thạch ngọc bích trân quý, mọi người kinh ngạc vì ông tín nhiệm Hạ Như Phong, đồng thời trong mắt hiện ra tia tham lam, nhất thời liên tiếp có tiếng kêu.
"Ta ra dược liệu Băng Dong Thảo ngũ giai cao cấp, đánh cược thái thượng hoàng thắng."
"Ta ra là linh kỹ Băng Bạo ngân giai trung cấp, đánh cược thái thượng hoàng thắng."
"Ta ra..."
Trừ Lâu Ngọc Thần ra, không ai đặt vật ở bên cạnh Hạ Như Phong, nhưng mà vẻ mặt của Hạ Như Phong vẫn lạnh nhạt như thường, nhíu mày, ánh mắt lướt qua trên người nữ hoàng Băng Tuyết và lão bà.
Nữ hoàng Băng Tuyết cắn răng nhìn nàng một cái, lấy xuống vòng tay băng ngọc ở trên tay, đưa đến bên cạnh thái thượng hoàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hạ Như Phong, nói: "Ta ra là vòng tay băng ngọc nghìn năm, có thể phòng tẩu hỏa nhập ma, hôm nay, ta dùng nó đến làm trận đánh cược này."
Nàng tin tưởng, mẫu hoàng của mình nhất định sẽ thắng lợi, đến lúc đó, vòng tay băng ngọc nghìn năm vẫn là của nàng.
"Nha đầu kia, tôn dược đỉnh ta dùng để luyện dược này, là từng lấy được từ trong lăng mộ của một cường giả, không dễ bị nổ, có thể tăng xác xuất luyện chế thành công và khống chế hỏa diễm ôn hoà lên, ta đặt tên cho nó là Thanh Từ đỉnh, sao? Ha ha, ta tự nhiên đặt vào mình, nếu ngươi thắng, nó sẽ là của ngươi, chẳng qua, ngươi cũng phải lấy ra một vật ngang giá làm lợi thế."
Thi đấu này vẫn chưa quy định, người dự thi không thể tiến hành đánh cược, lão bà quyết định, cũng không trái với quy định.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, bọn họ muốn biết, nàng có thể lấy ra cái gì, dù sao Thanh Từ đỉnh của thái thượng hoàng chính là bảo vật tuyệt thế, chẳng lẽ nàng còn có thể lấy ra vật phẩm đồng giá với nó sao?
Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, thật ra, sau khi Thanh Từ đỉnh xuất hiện, nàng vẫn có một khắc tâm động.
Nàng đi đến một đường dài như này, để cho nàng tiếc nuối nhất chính là không thể đạt được một dược đỉnh vừa lòng, cần thường xuyên đổi mới dược đỉnh, dược đỉnh bình thường rất dễ dàng bị nổ, nếu như bình thường nổ thì không sao cả, nhưng nếu như vào lúc mấu chốt mà nổ, thì không phải là rất phiền toái sao?
Mà có người đưa lễ vật lên cửa, sao nàng có thể từ chối?
"Được, ở đây ta cũng có một bảo vật, hy vọng các ngươi giám định một chút." Mở tay trắng ra, lòng bàn tay rõ ràng đường vân, bỗng nhiên thấy viên đá nhỏ màu thủy lam, chỉ là viên đá này thấy thế nào cũng đều như là một viên đá bình thường.
"Đây... Đây là lam thạch trong thất thải thạch?"
Mọi người còn chưa kịp chế nhạo Hạ Như Phong vài câu, giọng nói kinh ngạc của thái thượng hoàng đột nhiên truyền đến, sau đó một bóng dáng như một cơn gió lóe lên, ở lúc bà xuất hiện đã đến trước mặt Hạ Như Phong, một đôi mắt nhìn chằm chằm tảng đá màu lam trong lòng bàn tay Hạ Như Phong.
"Thất thải thạch... Thật sự là thất thải thạch trong truyền thuyết, vật báu vô giá!"
Thất thải thạch, hòa nhập vào trong vũ khí, vũ khí kia sẽ nổi lên một tia linh trí, trải qua hàng năm tích lũy, linh trí sẽ trưởng thành lên, đến lúc đó vũ khí sẽ giúp mình, sẽ không phải là nhỏ bình thường.
Giờ phút này có lẽ còn không có cảm giác gì, thực lực càng mạnh, bậc phân biệt này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.