Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 248: Q.1 - Chương 248: Thiếu






Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Như Phong, ngươi lần đầu tiên đến Bắc thành, ta dẫn ngươi đi ra ngoài đi dạo!" Bắc Ảnh Lạc Sa cảm giác bầu không khí bất thường, nháy mắt, hai mắt mỉm cười nhìn Hạ Như Phong và đề nghị nói.

Tiểu Bạch vẫn là phồng má bực bội, hắn hận bất kỳ nữ nhân nào dám nhòm ngó Dạ Thiên Tà.

Trên đời này, chỉ có mỹ nhân tỷ tỷ mới xứng với Tà lão đại, cũng chỉ có Tà lão đại mới xứng với mỹ nhân tỷ tỷ của hắn, những người còn lại dám phá hư đoạn nhân duyên này thì một người hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Ngã tư đường Bắc thành, nổi danh nhất chính là chợ đen.

Trong chợ đen này, được phân chia phụ trách quản lý bởi gia tộc Bắc Ảnh và gia tộc Thượng Quan, bởi vì đại biểu gia tộc tuần tra ở chợ đen là đệ đệ Bắc Ảnh Băng của Bắc Ảnh Lạc Sa, cho nên Bắc Ảnh Lạc Sa dẫn Hạ Như Phong đi đến trạm đầu tiên đó là chợ đen.

Chợ đen, tiếng trả giá xen lẫn với tiếng chửi bới liên tục vang lên không ngừng, nơi này không có ôn hòa giống như những chợ bình thường khác, có thể vì chênh lệch giá rất nhỏ, mà những người đó ngay cả mười tám đời tổ tông của đối phương cũng lấy ra mà ân cần chào hỏi một lần.

"Không nghĩ tới, Bắc vực còn có một chỗ như vậy..."

Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi trên gương mặt sạch sẽ trắng nõn, nàng xoa cằm, vẻ mặt đầy lạnh nhạt, sau một lúc lâu, nàng mới thu hồi ánh mắt và khẽ lên tiếng.

"Địa phương ở Bắc vực mà ngươi không biết thì còn rất nhiều." Bắc Ảnh Lạc Sa mím môi cười, trong giây lát, trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước thì ánh mắt sáng lên, vẫy vẫy tay và hô lên: "Nhị đệ, ta ở trong này."

Nam nhân cách đó không xa nghe thấy tiếng của nàng thì quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi đến chỗ nàng.

Các đặc điểm trên gương mặt của nam tử rất tinh xảo, làn da thoạt nhìn còn đẹp hơn nữ tử, dáng người thon dài, toàn thân mặc trường bào màu trắng, làm cho những người nhìn thấy hắn cũng không khỏi thầm than một tiếng, thật đúng là một công tử tuấn mỹ.

Chẳng qua, vẻ mặt hắn lạnh như băng, toàn bộ cơ thể được bao quanh bởi hàn khí âm u, chỉ khi nhìn thấy Bắc Ảnh Lạc Sa và Bắc Ảnh Phong thì vẻ mặt mới có một chút nhu hòa: "Các ngươi làm sao lại đến đây?"

Sau khi nói xong, tầm mắt nhìn Bắc Ảnh Phong, nhướng mày và nói: "Tam đệ, về sau không cho phép hồ nháo."

"Vâng, ta đã biết, nhị ca." Bắc Ảnh Phong vụng trộm than nhẹ một tiếng, trong gia tộc, người hắn kính ngưỡng nhất là nhị ca và người hắn sợ hãi nhất cũng chính là nhị ca.

Đối mặt với phụ thân, cũng không giống như khi ở trước mặt nhị ca, có quá nhiều áp lực.

"Nhị đệ, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Như Phong tiểu muội muội, vị tiểu công tử kia tên là Tiểu Bạch, Như Phong không chỉ là bằng hữu ta mà còn là ân nhân cứu mạng của tam đệ."

Hai mắt Bắc Ảnh Lạc Sa vừa chuyển, dời đi lực chú ý của Bắc Ảnh Băng.

Bắc Ảnh Phong quăng một ánh mắt biết ơn về phía Bắc Ảnh Lạc Sa, quả nhiên vẫn là đại tỷ hiểu rõ hắn nhất.

"Đa tạ ân cứu mạng của ngươi với tam đệ." Ánh mắt chuyển sang nhìn Hạ Như Phong, giọng điệu của Bắc Ảnh Băng vẫn lạnh lùng trước sau như một, khí tức trên người lại là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Hắn như vậy, không khỏi làm cho Hạ Như Phong hơi dao động một chút, nhớ tới Dạ Thiên Tà khi còn là Ngân Diện công tử.

Dạ Thiên Tà khi đó, cho dù cũng là lạnh lùng và cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng khi nàng ở bên cạnh Dạ Thiên Tà thì nàng vẫn có thể cảm giác được, ở dưới lớp ngụy trang kia của hắn là được bao bọc bởi một trái tim nóng như lửa.

Không giống Bắc Ảnh Băng, lạnh của hắn là xuất phát từ bên trong ra bên ngoài, rất ít người có thể hòa tan.

" Bắc Ảnh Phong, ngươi sao lại ở chỗ này?"

Ngay lúc này, một giọng nói xen vào, mọi người quay lại nhìn, thì thấy một vị nữ tử cao ngạo đang đi tới phía họ dưới sự vây quanh bởi một đám người.

Nữ tử kia mặc một bộ y phục màu tím nhạt, bên hông thắt một đai lưng màu vàng, một đầu tóc đen được búi lên, trên búi tóc được cắm một cây trâm ngọc, dung mạo coi như xinh đẹp, nhưng ở trước mặt Hạ Như Phong và Bắc Ảnh Lạc Sa thì kém hơn rất nhiều.

Đặc biệt là dáng vẻ không coi ai ra gì kia của nàng ta, sẽ rất khó cho người khác ấn tượng tốt.

"Thượng Quan Yên Thần?" Bắc Ảnh Phong hơi sửng sốt, chân mày cau lại, gương mặt tuấn tú đầy bất đắc dĩ: "Làm sao lại gặp nữ nhân này ở đây chứ?"

"Nàng chính là Thượng Quan Yên Thần?"

Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Bạch âm trầm lại, gương mặt non nớt phủ đầy sương mù, một bước tiến lên và đứng ở trước mặt Thượng Quan Yên Thần, khinh thường liếc nhìn nàng một cái, hếch môi lên và nói: "Ngươi chính là Thượng Quan Yên Thần? Cũng không được có gì đặc sắc lắm!"

Không cách nào so sánh được với mỹ nhân tỷ tỷ, Tà lão đại không có khả năng coi trọng loại nữ nhân này.

"Ngươi là ai? Dám nói chuyện như vậy với ta?" Gương mặt Thượng Quan Yên Thần lạnh lùng, ánh mắt khinh thường đảo qua Tiểu Bạch, "Chợ đen này, khi nào thì lại có nhiều a miêu a cẩu nơi nơi gọi bậy ầm ĩ như vậy? Còn không cút ra ngoài cho ta!"

Bắc Ảnh Lạc Sa lông mày dựng thẳng, bước ra, tay chống đầu, nhíu mày nhìn Thượng Quan Yên Thần: "Khi nào thì chợ đen lại thuộc về Thượng Quan gia các người rồi hả? Nhìn trên phần thế giao (quan hệ qua lại mấy đời) nên trước kia ta chưa từng so đo với người Thượng Quan gia các ngươi, nhưng mà, ngươi nhục nhã bằng hữu ta dẫn đến, ngươi có nên cho ta một lời giải thích không?"

Nếu không phải vì hai nhà là thế giao, hiện tại nàng đã ra tay giáo huấn nữ nhân không biết trời cao đất rộng này rồi.

Nhìn Thượng Quan Yên Thần thay đổi sắc mặt, khóe miệng Bắc Ảnh Lạc Sa cong lên, tầm mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, khẽ thở dài: "Ai, vì sao cũng là nữ nhân giống nhau nhưng ta và Như Phong thì ưu tú như vậy, mà có một số người lại kém cỏi như vậy chứ? Như Phong, ngươi nói có phải không?"

Khóe miệng Hạ Như Phong vừa kéo thì lấy tay che lại, tỏ vẻ chính mình không nói nên lời.

Gặp qua người khoe khoang, nhưng chưa bao giờ thấy qua khoe khoang giống như Bắc Ảnh Lạc Sa vậy...

"Ngươi..." Vẻ mặt Thượng Quan Yên Thần lại thay đổi sắc, oán hận trừng mắt nhìn Bắc Ảnh Lạc Sa: "Ta thừa nhận, thiên phú và dung mạo của ta không bằng ngươi, nhưng mà Bắc Ảnh Lạc Sa ngươi nói đến cùng cũng chỉ là một nam nhân bà*, ai sẽ thích một nữ nhân có tính cách giống nam tử như ngươi vậy chứ?"

*Nam nhân bà: cũng giống như là Tomboy: là chỉ những cô gái thể hiện cá tính


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.