Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Tinh thần lực bát giai, đây... Đây chính là Tinh thần lực bát giai sao?"
Thân thể lão gia chủ Nam Cung run rẩy lên, cuối cùng hắn cũng biết cổ áp bách cường đại kia là từ đâu mà đến. Hóa ra, vốn không hề có cái gì mà cường giả Chân Linh đại giá quang lâm, mà là do Hạ Như Phong có được Tinh thần lực bát giai.
"Quả nhiên là như vậy, đều là Luyện dược sư nên tự nhiên ta có thể dễ dàng cảm nhận được sự khác nhau giữa uy áp của Tinh thần lực bát giai và Chân Linh, chỉ là nha đầu kia, thiên phú của ngươi cũng quá biến thái đi."
Lão giả lắc đầu thở dài một tiếng, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, thiên tài như thế, là người mà đế quốc bọn họ có thể có được sao?
Cho dù là không thể mượn sức của nàng, chung sống hòa hỏa với nàng cũng là một cái quyết định không sai.
"Nam Cung gia chủ, ta có việc cần ngươi hỗ trợ." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, thu hồi Tinh thần lực bát giai và quay sang Nam Cung Diệu nói.
"Ha ha, ngươi là bằng hữu của Tuấn Nhiên và Vũ Hân, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần khách khí với ta." Nam Cung diệu vuốt chòm râu, cực kỳ vô sỉ lấy ngoại tôn cùng ngoại tôn nữ của mình ra để lôi kéo quan hệ.
Có được Tinh thần lực bát giai, nàng trở thành Luyện dược sư bát phẩm chỉ là chuyện sớm muộn.
Đông Linh đại lục, ngoại trừ mấy đại thế lực ra, cũng chỉ có vị lão giả ở Linh đại đế quốc này mới là Luyện dược sư bát phẩm.
"Ta muốn tổ chức một cuộc giao dịch hội đan dược, có thể dùng vật phẩm đổi lấy đan dược đồng giá, bao gồm đan dược bát phẩm, chỉ là trong thời gian này, còn cần Nam Cung gia chủ và Thi lão tiền bối tọa trấn."
"Tốt." Trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, Nam Cung Diệu gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ hoàn thành cho ngươi, giao dịch hội đan dược kia thì khi nào cử hành?"
"Một tháng sau..." Hạ Như Phong nhàn nhạt lên tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh kia mà suy nghĩ xuất thần.
Tại giao dịch hội ở Nam vực có được tin tức của Thủy linh, hy vọng lần giao dịch hội đan dược này, có thể mang đến cho nàng thu hoạch bất ngờ...
"Này, ngươi nói, vị nữ tử chọc đại tiểu thư của chúng ta khi nào mới đi ra ngoài? Chúng ta canh giữ ở đây cũng đã nửa tháng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nàng, có thể nàng đã rời khỏi gia tộc Nam Cung rồi thì sao?"
Trong tửu lâu đối diện gia tộc Nam Cung, ánh mắt hai nam tử bạch y luôn nhìn chằm chằm đại môn gia tộc Nam Cung.
Nam tử mở miệng đầu tiên, vẻ mặt gian xảo, thân hình cao gầy, hai má gầy yếu, chỉ thấy trong mắt hắn rõ ràng là thèm muốn, hung hăng nuốt nước miếng và nói: "Nghe nói nữ tử này có dung mạo tuyệt sắc, đại tiểu thư đã nói, chỉ cần chúng ta bắt được nàng thì sẽ thưởng nàng cho chúng ta."
Mà một vị nam tử áo bào trắng khác, dáng người cường tráng, chỉ là thân hình bưu hãn kia không thể không làm cho người khác sợ hãi.
"Vậy cũng nên chờ chúng ta bắt được nàng rồi hãy nói, không biết nếm thử nữ nhân này thì mùi vị sẽ như thế nào?" Nam tử liếm khóe miệng khô khan, vẻ mặt âm hiểm: "Ai biểu nữ nhân này chọc đại tiểu thư chúng ta, phải biết rằng, đại tiểu thư chúng ta chính là trắc phi của thái tử, là người mà nàng có thể so sánh sao?"
"Hazz, cũng không biết khi nào nàng mới ra ngoài?" Nam tử cao gầy thở dài, bỗng nhiên, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nho nhỏ đi ra từ Nam Cung gia, đôi mắt của hắn bỗng sáng lên và đứng thẳng dậy.
Đại tiểu thư nói, nếu bắt không được nữ nhân kia thì cứ bắt vị tiểu thiếu niên ở bên cạnh nàng kia lại.
Xem ra, thật sự là gặp được mà chẳng tốn chút công phu, bắt được hắn thì còn lo gì nữ nhân kia sẽ không hiện thân?
Nhìn người bên cạnh liếc mắt ra hiệu, hai người đồng thời cầm lấy vũ khí trên bàn và thả người từ ngoài cửa sổ nhảy xuống.
Bọn họ cũng không có trực tiếp hiện thân ở trước cửa Nam Cung gia, mà là vụng trộm đi theo phía sau của tiểu thiếu niên.
"Hả?" Có lẽ là cảm nhận được khí tức theo dõi ở phía sau, Tiểu Bạch dừng chân, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh: "Thật sự là to gan, dám đi theo ta, các ngươi đã muốn đi theo thì đi theo đi, ta còn sợ các ngươi hay sao?"
Nơi này, người ở rất thưa thớt, cỏ dại mọc lan tràn, ngay khi Tiểu Bạch xoay người muốn đi về, hai bóng dáng từ trên trời rơi xuống và chắn trước mặt hắn.
Xuất hiện hai người, một người cao gầy, một người cường tráng, nhưng tất cả đều âm hiểm nhìn chằm chằm hắn: "Ta nói, hai người các ngươi lén lút đi theo ta lâu như vậy, cũng không thấy mệt sao?" Tiểu Bạch lười biếng ngáp một cái, nâng mí mắt lên, khóe miệng giơ lên một chút khinh thường.
Hai người đồng thời ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới, Tiểu Bạch vậy mà đã sớm phát hiện bọn họ.
Nhưng như vậy thì như thế nào? Bọn họ cũng không cho rằng, tiểu thiếu niên này có thể đối phó hai Linh Tôn nhất cấp này.
"Hừ, xú tiểu tử, ngoan ngoãn theo chúng ta rời khỏi thì có thể miễn cho chịu nổi khổ da thịt, nếu không chúng ta cũng sẽ không nhìn ngươi còn nhỏ