Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 270: Q.1 - Chương 270: Thiếu






Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Chư vị, ban đêm ở Nam lĩnh có chút hung hiểm, buổi tối mọi người trăm ngàn lần đừng rời khỏi doanh địa." Mộ Thanh từ trong lều trại đi ra, tầm mắt nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà.

Những lời này của hắn chính là nói cho hai người bọn họ, sợ hai người mới gia nhập phá vỡ quy định của bọn hắn, dưa tới tai họa cho bọn họ.

Dạ Thiên Tà lạnh nhạt gật đầu, nhếch môi cười: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không tùy ý rời khỏi."

Mộ Thanh liếc nhìn hai người một cái, xoay người xốc lều trại lên và đi ra ngoài.

Trong bóng đêm, rất nhiều người đều đã đi vào giấc mộng, chỉ có một số ít người là tuần tra ở bên ngoài.

Gió đêm lướt qua lá cây vang lên sào sạt, ánh trăng mờ chiếu trên núi, một đêm này, không khí yên lặng có chút không tầm thường.

"Không tốt, Tật Phong lang bao vây chung quanh chúng ta rồi..."

Đêm đầu tiên ở Nam lĩnh, có rất ít người có thể hoàn toàn đi vào giấc ngủ, ngay khi đang ngủ mơ mơ màng màng, bên ngoài lều trại truyền đến tiếng cảnh báo của người tuần tra, ngay lập tức mọi người đều thức dậy.

"Đáng chết, nhiều Tật Phong lang như vậy!"

Nhìn ra bên ngoài lều trại, mọi người đều trợn tròn mắt.

Vị Tiêu Nhiên của Tiêu gia kia thì cắn chặt hàm răng, sợ hãi nhìn đàn Tật Phong lang hung ác trước mặt này.

"Như Phong, xem ra đêm nay chúng ta không thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Hai tay Dạ Thiên Tà ôm ngực, khóe miệng nở nụ cười tà mị, hai mắt nhàn nhạt quét nhìn đàn Tật Phong lang đang vây quanh bọn họ, giọng điệu bình thản nói.

Trong này, có vẻ như chỉ có hai người bọn họ mới có thể giữ nguyên thái độ lạnh nhạt.

"Dạ công tử, Như Phong cô nương, đợi lát nữa, các ngươi núp ở phía sau, không cần đánh nhau với đàn Tật Phong lang." Mộ Bạch quay đầu nhìn Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong dặn dò một tiếng, rút ra vũ khí của mình ra và tiến lên đứng cạnh Mộ Thanh.

"Hừ, theo ta thấy, cứ để cho hai đứa con riêng kia đi làm vật hi sinh là tốt nhất, Mộ Bạch, hiện tại bọn họ liên lụy không chỉ là Mộ gia các ngươi mà còn có nhóm người Tiêu gia ta và gia tộc khác." Tiêu Nhiên mắt lạnh đảo qua Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, lạnh giọng nói.

Mộ Bạch nhướng mày, muốn mở miệng biện giải, Mộ Thanh bên cạnh lại đưa tay ra và ngăn cản lời đã đến bên miệng của hắn.

"Đủ, Mộ Bạch, hiện tại chiến đấu là quan trọng nhất, muốn cãi nhau thì chờ sau khi chiến thắng đàn Tật Phong lang này đã."

"Dạ, Tam thúc." Mộ Bạch mím môi và cúi đầu, cung kính lên tiếng.

"Chiến thắng Tật Phong lang? Nhiều Tật Phong lang như vậy, chúng ta có thể chiến thắng sao?" Tiêu Nhiên ngoéo môi một, cười lạnh một tiếng rồi thu hồi ánh mắt, ngửa đầu khẽ thở dài: "Xem ra chúng ta hôm nay, đều phải để lại mạng ở đây, tại sao những năm qua khi đi ngang qua Nam lĩnh đều là một đường thái bình, nhưng hôm nay bọn họ vừa gia nhập thì lại phát sinh chuyện như vậy, theo ta thấy, nhất định là bởi vì bọn hắn đến đây nên mới đưa tới đàn Tật Phong lang."

"Tiêu Nhiên, ngươi có chứng cớ gì?" Mộ Bạch hung tợn trừng mắt Tiêu Nhiên, nắm chặt hai đấm và nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chứng cớ? Cái này còn cần chứng cớ gì sao?" Tiêu Nhiên lại cười lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn từ từ trở nên âm ngoan.

Theo lý, Tiêu Nhiên và hai người Như Phong chẳng qua chì là mới quen biết lần đầu, không nên đối đầu nhau gay gắt như vậy, nhưng ai bảo thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) hai người này lại chính là Mộ gia.

Hắn muốn mượn những gia tộc khác làm cho địa vị Mạc gia xuống dốc không phanh.

Quả nhiên, nghe được lời nói của Tiêu Nhiên, mọi người đều nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn về phía Mộ gia và hai người Hạ Như Phong từ từ đã xảy ra thay đổi.

"Tiêu Nhiên!" Sắc mặt Mộ Thanh thay đổi, quát lạnh một tiếng: "Ở Nam lĩnh, vốn dĩ là sẽ luôn gặp phải nguy hiểm, năm nay vận khí không tốt, gặp phải Tật Phong lang ban đêm đi kiếm ăn cũng không phải là cái chuyện lạ gì, thật không rõ, ngươi vì sao già bắt lấy hắn nhóm không để?"

Tiêu Nhiên há miệng, dường như là còn muốn trang cãi nữa, nhưng mà, đàn Tật Phong lang lại có vẻ không kiên nhẫn, bắt đầu rối loạn khó chịu.

Thủ lĩnh đàn Tật Phong lang là một sói xanh uy phong dung mãnh, trong cặp mắt kia của nó lóe ra mũi nhọn màu xanh khiếp người, mắt xanh khinh thường đảo qua trên gương mặt của những người này và nói: "Các ngươi đã ầm ĩ đủ chưa? Hay là muốn thương lượng ai sẽ là đồ ăn của chúng ta sao?"

"Súc sinh! Muốn chết!" Mộ Thanh nắm chặt trường kiếm, mũi chân điểm một cái lên mặt đất và nhún người nhảy lên, xoay người trên không trung, trường kiếm trong tay lóe ra ánh sáng màu bạc và đón đầu đâm hướng đầu lĩnh Tật Phong lang.

Tật Phong lang ngửa đầu rống to một tiếng, thân hình lóe lên như một cơn gió và trường kiếm của Mộ Thanh đâm vào khoảng không, hắn vội vàng thu hồi kiếm, ngay lúc xoay người thì nhìn thấy đầu lĩnh Tật Phong lang há


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.