Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 281: Q.1 - Chương 281: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ngươi con mẹ nó thúi lắm!" Nhìn thấy có người ăn hiếp Hạ Như Phong, Lâm Bản Khanh trong lòng giận dữ, nhảy dựng lên, hung tợn lườm Lâm Gia La: "Muốn để cho ta lão đại chặt bỏ cánh tay của mình, ngươi nằm mơ, cũng không nhìn xem ngươi xứng sao? Đệ tử hạch tâm thì giỏi lắm sao, có thể ở đây tùy ý ăn hiếp người sao?"

"Lâm Bản Khanh, ngươi lui ra trước đi." Hạ Như Phong nhíu mày, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về nam nhân kiêu căng lạnh lùng trước mặt: "Cho ta xem thực lực của ngươi đi! Để cho ta xem xem, ngươi có tư cách gì lấy tính mạng của ta."

"Hừ, thật sự là buồn cười!" Sắc mặt của Lâm Gia La lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn biện ra một chút tức giận: "Ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta như vậy, ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."

Nói xong, Lâm Gia La giơ kiếm trong tay lên, mũi kiếm sắc nhọn tỏa ra lạnh lẽo chỉ vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.

"Từ đã..." Ngay lúc này, phía sau đám người truyền đến một giọng nói êm tai đến cực điểm.

Không xa chỗ này, Hỏa trưởng lão nghe thấy giọng nói kia, khóe miệng cong lên cười yếu ớt: "Rốt cuộc vị đệ tử kia cũng đến đây, có hắn ra tay, chúng ta sẽ không có chuyện gì."

Tuy giọng nói này rất ôn hòa, nhưng dường như đệ tử viện Linh Sư vạn phần quen thuộc với giọng nói này, vì vậy, khuôn mặt của Lâm Gia La chợt biến sắc, đồng thời nhìn về phía trước với người khác.

Nam tử đón ánh sáng mặt trời đi đến, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt như ngôi sao phía chân trời, tỏa ra sáng ngời sáng bóng, ngũ quan nam tử tinh xảo hoàn mỹ, như mỹ ngọc nguyên vẹn thượng đẳng, một chiều áo bào trắng theo gió mà bay, ngón tay thon dài nắm kiếm trong tay, khóe miệng khẽ cong, nụ cười của hắn như là một suối nước nóng, từ từ chảy qua trái tim.

Chỉ là liếc mắt một cái, nam tử ôn nhu như vậy, khiến cho nhân sinh không sinh ra lòng chán ghét.

Người này là ai? Vì sao muốn lên tiếng ngăn cản chiến đấu?

Ánh mắt của Hạ Như Phong không hiểu nhìn qua, khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, khí chất ôn nhu, nhưng cũng không nhập vào được mắt của nàng.

"Lam Phong sư huynh." Lâm Gia La phục hồi tinh thần lại, thu kiếm trong tay, dùng ánh mắt hơi tôn kính nhìn vào nam tử: "Không biết sư huynh đến đây, có gì chỉ giáo?"

Ánh mắt của Lam Phong quét mắt mọi người Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Gia La, nói: "Cũng không có gì, chỉ là ngươi thân là đệ tử hạch tâm, vì sao phải ăn hiếp người mới trong viện Linh Sư? Đệ tử nội môn tỷ thí, vẫn nên để cho chính bọn họ đi giải quyết, thân là đệ tử hạch tâm, sao lại quản chuyện đó?"

Cơ thể của Lâm Gia La run lên, tuy giọng nói của Lam Phong vẫn ôn nhu như trước, nhưng mà Lâm Gia La từ trong nghe ra một cỗ áp bức. Sao Tạ Tranh trưởng lão không nói qua với mình, nữ tử này và Lam Phong có liên quan? Nếu không vì sao Lam Phong phải che chở cho nàng?

"Lam Phong sư huynh." Lâm Gia La nắm chặt nắm đấm, nhớ đến Tạ Tranh trưởng lão từng đồng ý, trong lòng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra kiên định: "Lam Phong sư huynh, nữ tử này trêu chọc ta, ta không thẻ buông tha cho nàng, trong viện Linh Sư có quy định, giữa đệ tử có thể tỷ thí với nhau, cũng không có chỉ rõ chỉ cho phép đệ tử nội môn mới có thể tỷ thí với đệ tử nội môn, vẫn xin Lam Phong sư huynh đừng động vào chuyện này, bằng không, ta phải đi xem Chấp Sự Điện, mười bọn họ đến chủ trì công đạo!"

Lâm Gia La không ngại nhìn Lam Phong, kiên định nói ra lời nói này.

Lam Phong sửng sốt một chút, hắn không ngờ, Lâm Gia La lại kiên quyết như vậy.

Quả thật sư phụ của hắn có thân phận địa vị cao hơn trưởng lão bình thường, nhưng Chấp Sự Điện là chấp pháp điện cao nhất viện Linh Sư, bọn họ sẽ không bán sĩ diện cho lão sư.

"Nhưng nếu đối phương không tiếp nhận, như vậy ta có quyền quản chuyện này." Lam Phong cong lên cười, quay ánh mắt qua, đôi mắt khóa chặt Hạ Như Phong, giọng nói ôn nhu như nước, lại ở dưới bầu trời sau giờ ngọ vang lên: "Ngươi nhận khiêu chiến của hắn sao?"

Lâm Gia La hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nâng đầu lên, ánh mắt khinh thường đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.

Ánh mắt của Hạ Như Phong cũng nhìn về phía Lâm Gia La, đôi mắt đen tỏa ra một chút lãnh ý: "Ngươi đã muốn chiến, như vậy ta sẽ phụng bồi đến cùng!"

Câu này của nàng, tương đương là đã tiếp nhận khiêu chiến của Lâm Gia La rồi, nhất thời tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong.

Lam Phong nhíu mày, định mở miệng như muốn tiến hành khuyên bảo, nhưng không biết vì sao lại vẫn không mở miệng.

Hỏa trưởng lão cũng từng nói qua chuyện của nữ tử này với hắn, hắn không thể không thừa nhận, nàng rất thiên tài, chỉ là khí thịnh còn rất trẻ, không hiểu nhượng bộ, có lẽ để cho nàng trải qua một ít đả kích, với nàng mà nói cũng không phải chuyện xấu gì, có mình ở đây, Lâm Gia La vẫn không thể giết được nàng.

"Lão đại..."

"Như Phong..."

Lam Đồng và Lâm Bản Khanh đều dùng đôi mắt lo lắng nhìn về


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.