Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 285: Q.1 - Chương 285: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Như Phong, chúng ta đã bế quan được nửa năm rồi, cũng đã đến lúc trở về nội viện, hơn nữa, sư phụ cũng nên trở lại rồi." Trong sơn cốc, nam tử đón gió mà đứng, một áo bào trắng khẽ tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nở nụ cười ôn hòa như nước, khẽ thở dài một tiếng: "Cũng không biết Chiến Cuồng Phong tên kia chạy đi đâu rồi."

“Vậy chúng ta đi thôi!" Hạ Như Phong cười nhàn nhạt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh trong sạch, như ở trên bầu trời nhìn thấy một khuôn mặt tà mị tuấn mỹ.

Tà rời đã rất lâu rồi, đại khái hắn đã sớm về Tây Huyễn đại lục, nhưng nàng tin tưởng, rất nhanh bọn họ có thể gặp lại, chỉ cần thực lực của nàng đến một trình độ, nàng sẽ trở về Tây Huyễn đại lục.

"Hả?" Đột nhiên, Hạ Như Phong dừng chân lại, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn về phía mấy bóng dáng đang giao chiến kia.

Trong mấy người kia, có mấy bóng dáng quen thuộc, một người trong đó chính là Trưởng Tôn Ô Tịnh, còn có một người đã từng gặp mặt một lần Kim Ni Nhĩ.

"An Phỉ Lạc, ngươi đê tiện!" Kim Ni Nhĩ nắm chặt cung tiễn trong tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khuôn mặt cao ngạo của An Phỉ Lạc: "Chẳng những tìm nhiều giúp đỡ như vậy, còn ám toán chúng ta, An Phỉ Lạc, ngươi thật sự là tiểu nhân đê tiện."

"Ha ha, đê tiện thì thế nào? Kim Ni Nhĩ, Kim Ni Toa, hôm nay là ngày chết của các ngươi!" An Phỉ Lạc tùy tiện cười lớn hai tiếng, đầu tóc dài bay về phía sau, ánh mắt đảo qua tỷ đệ Kim gia, dừng lại trên người Trưởng Tôn Ô Tịnh: "Trưởng Tôn công tử, đây là chuyện của ta và tỷ đệ Kim gia, ngươi không cần nhúng tay vào."

"Buồn cười!" Trưởng Tôn Ô Tịnh cười lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường nhìn An Phỉ Lạc: "Ta là tổ đội với bọn hắn tiến đến Tĩnh U Cốc, mà Trưởng Tôn Ô Tịnh ta sao có thể là người bỏ đội ngũ rời đi? An Phỉ Lạc, ngươi ít nói nhảm đi, muốn đánh thì đánh, chẳng lẽ ta còn phải sợ các ngươi sao?"

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi cho rằng, ba người các ngươi sẽ là đối thủ của chúng ta sao?" An Phỉ Lạc cong khóe môi, trong ánh mắt chứa tia kiêu ngạo bất tuân: "Trưởng Tôn Ô Tịnh, ta thừa nhận ngươi rất vĩ đại, đối ta không thể không cam bái hạ phong với ngươi, nhưng ngươi thiên tài như thế nào đi nữa, cũng không thể so sánh với những thiên tài lâu năm của viện Linh Sư, nếu ngươi nhúng tay vào, hôm nay Tĩnh U Cốc sẽ là nơi táng thân của ba người các ngươi."

Trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, ý cười trào phúng ở khóe miệng của An Phỉ Lạc càng sâu.

"Bọn họ là ai? Ngươi biết?" Lam Phong nhún vai, đôi mắt ôn nhu nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Tuy mọi người Kim Ni Nhĩ là nhân vật trong bảng thiên tài ở Đông vực, nhưng với thân phận như Lam Phong, không biết bọn họ cũng là điều đương nhiên.

"Ừ." Hạ Như Phong hơi cười, ánh mắt dừng ở sân phân tranh không xa chỗ này: "Giữa hai người kia có người ta biết."

Một người trong đó Trưởng Tôn Ô Tịnh, cho dù thế nào, Trưởng Tôn Ô Tịnh đã ở trước mặt người Tạ gia tiếp nối bảo vệ nàng, hơn nữa đã nhắc nhở nàng thực lực của Tạ Đình, cho nên cho dù quan hệ của hai người cũng không phải là bằng hữu rất tốt, nhưng cũng không kém.

Mà một người khác lại là Kim Ni Nhĩ nàng từng gặp mặt một lần, lúc trước ở thời điểm thí luyện, hắn ra tay cưỡng chế di dời những người dự thi cướp bóc đó, tuy rằng đây là một hành động trong lúc vô tình, với thực lực của nàng cũng không cần Kim Ni Nhĩ giúp, nhưng người khác giúp qua nàng, nàng sẽ không có cảm giác quá kém với hắn.

"An Phỉ Lạc, ngươi hỗn đản!" Kim Ni Toa vươn tay chỉ, chỉ vào cái mũi của An Phỉ Lạc, chửi ầm lên nói: "Ngươi không phải ỷ vào nhiều người thôi sao, có cái gì hơn người chứ? Sao Kim Ni Toa ta có thể bại bởi tiện nhân ngươi như vậy, An Phỉ Lạc, ta nói cho ngươi biết, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong! Ngươi không ra tay ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Bị người khác chỉ vào mũi mắng tiện nhân, sắc mặt của An Phỉ Lạc không khỏi trầm xuống, khóe miệng cong lên cười hung ác: "Một nữ hài tử, mỗi ngày như người đàn bà chanh chua, thì ra đây là giáo dưỡng của Kim gia các ngươi? Thật đúng là để cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, Kim Ni Toa, nếu ngươi nguyện ý thần phục ta, nói không chừng ta ngược lại sẽ cho ngươi giữ lại một con đường sống."

"Phi!" Kim Ni Toa nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất, hai tay chống nạnh, con ngươi màu vàng hung tợn nhìn An Phỉ Lạc: "Để cho Kim Ni Toa ta thần phục loại tiện nhân như ngươi? Ngươi đang nằm mơ sao? Cũng không nhìn xem bản thân ngươi, có điểm nào đủ tư cách để khiến ta thần phục?"

Dứt lời, Kim Ni Toa cao thấp đánh giá An Phỉ Lạc, trong đôi mắt màu vàng xẹt qua khinh thường.

"Kim Ni Toa!" An Phỉ Lạc nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia: "Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta không tiễn ngươi một đoạn đường, sẽ không phải cô phụ tâm ý của ngươi sao?"

"Hừ!" Kim Ni Toa thoáng nhìn, trong lỗ mũi khéo léo tinh xảo phát ra một tiếng hừ lạnh.

An Phỉ Lạc lạnh lùng nhìn Kim Ni Toa, xoay người, ôm quyền với mọi người phía sau hắn nói: "Chư vị sư huynh, bọn họ giao cho các ngươi, An Phỉ Lạc ta nói được thì làm được, sau khi việc thành, không hề thiếu chỗ tốt cho chư vị sư huynh, đan dược các ngươi cần, ta nhất định đúng giờ đưa đến cho các ngươi."

"Ha ha, An sư đệ nói đùa rồi, sao chúng ta có thể không tin An sư đệ chứ." Một nam tử trong đó ngáp một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía mọi người Kim Ni Toa, bờ môi nở một nụ cười âm hiểm: "Các ngươi là tự mình đứng để cho chúng ta chém, hay là phản kháng rồi bị chúng ta chém chết? Ta khuyên các ngươi, vẫn là đừng chống cự vô vị, như vậy sẽ chết càng thêm tàn nhẫn."

"Trừ phi là ngu ngốc, mới đứng cho các ngươi chém." Trưởng Tôn Ô Tịnh cười lạnh một tiếng, nhưng mà đối mặt với nhiều cường địch như vậy, vẻ mặt của hắn cũng nghiêm trọng.

Sau đó đám người phía sau An Phỉ Lạc, đồng thời đi lên, vây quanh ba người ở chính giữa.

Chiến tranh hết sức căng thẳng, ngay vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến: "Các ngươi như vậy tính là đấu võ sao?"

Nhất thời, mọi người đều xoay người, ánh mắt nhìn nơi truyền đến giọng nói.

Trong rừng cây, nữ tử nhẹ bước từ từ đi đến nơi này, khuôn mặt của tuyệt sắc, chiếu sáng đôi mắt của mọi người, trong ánh mắt của nữ tử lộ ra một phần đạm mạc, đôi mắt đen lạnh nhạt, thật giống như tất cả mọi người đều không nhập vào được mắt của nàng.

"Chính là ngươi?" Trong mắt Trưởng Tôn Ô Tịnh hiện lên kinh ngạc, hắn thế nào cũng không ngờ rằng, nàng sẽ xuất hiện ở trong này.

Từ nửa năm trước, sau khi nàng và Lâm Gia La đại chiến, đã gia nhập nội viện, cho nên dù là Trưởng Tôn Ô Tịnh có tâm muốn lãnh giáo để nàng chỉ điểm mấy chiêu, đều không thể tìm được tung tích của nàng.

Kim Ni Nhĩ, Kim Ni Toa, An Phỉ Lạc đều tiến vào viện Linh Sư với Hạ Như Phong, với quán quân tỷ thí lần đó, đương nhiên đều cảm thấy vạn phần quen thuộc, nhưng đám người An Phỉ Lạc tìm đến cũng không biết Hạ Như Phong.

"Vị


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.