Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 298: Q.1 - Chương 298: Thiếu






Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Đại Bằng, còn bao lâu nữa thì đến?"

Bầu trời trong xanh, nữ tử chân đạp lên Đại Điểu màu vàng, đón gió mà đứng, cuồng phong lướt qua làm tóc đen tung bay, gương mặt tuyệt mỹ của nàng đầy ngưng trọng, bàn tay trắng nõn không tự giác để ở trên ngực, không biết vì sao, ngay từ đầu, nàng đã cảm thấy vô cùng đau lòng. Giống như sắp mất đi cái gì, là loại đau đớn hít thở không thông.

"Chủ nhân, đại khái là còn khoảng thời gian một nén nhang." Đại Bằng cảm nhận được bất an trong lòng của nàng nên tốc độ lại nhanh hơn, như mặt trời cực nóng xẹt qua phía chân trời.

"Đại Bằng, nhanh hơn một chút đi!" Hạ Như Phong nhíu mày, biểu cảm lạnh lùng và băng lãnh, nắm đấm gắt gao nắm chặt, tầm mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong con ngươi đen lộ ra sát ý.

Lúc này đại viện của Hạ gia, cường giả Tạ gia đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, chung quanh nam tử tà mị trước mặt này tản ra một loại hơi thở cường đại, thế nhưng làm cho bọn hắn sinh ra ý nghĩ không thể nào địch nổi, vì sao trưởng lão Tạ Tranh không nói với bọn hắn, Hạ gia có sự hiện diện của một cường giả như vậy?

"Cút!"

Dạ Thiên Tà giơ tay lên, trên bàn tay xuất hiện ánh sáng màu đen, hắn chỉ cần nhẹ nhàng vung lên thì nhóm cường giả Tạ gia đều bị đánh bay ra ngoài.

"Ầm!"

"Bang bang!" Ba người Tạ Lăng đều bị ném thật mạnh rớt xuống, đưa mắt nhìn nhau, hiện tại, trong lòng bọn hắn chỉ có một cái ý tưởng.

"Trốn!"

Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của mọi người, ba người lập tức theo trên đất nhảy lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy trốn về phía xa. Chẳng qua là đối với sự bỏ trốn của bọn họ thì Dạ Thiên Tà cũng không có đi truy đuổi, lông mày nhíu chặt lại làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ha ha, Dạ công tử, không nghĩ tới ngươi lại có thực lực như vậy." Nhìn thấy nguy cơ được giải trừ, Hạ Lâm Lạc vui vẻ phá lên cười, trong lòng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người cũng bỏ đi vẻ mặt ưu sầu, gương mặt giơ lên ý cười.

Dạ Thiên Tà nở nụ cười nhạt, đột nhiên, trên hai má tuấn mỹ của hắn nhiễm một chút ửng hồng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, cơ thể mềm nhũn, chân trái quỳ thật mạnh xuống đất, vẻ mặt của hắn trắng bệch nhìn thấy ghê người, dùng hắc sắc liêm đao chống thật mạnh ở trên mặt đất mới làm cho hắn không có ngã xuống.

"Dạ công tử!"

Khi tất cả mọi người đều thu liễm tươi cười, sắc mặt đại biến và đồng loạt nhìn về phía Dạ Thiên Tà.

Dạ Thiên Tà lắc nhẹ đầu, tình trạng thân thể hắn thì cũng chỉ có chính hắn mới biết được.

Bí pháp tăng lên thực lực lần này, cần dùng toàn bộ sinh mệnh lực để trả giá, nói cách khác, một khi hắn sử dụng loại phương pháp này thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trừ phi là thần, nếu không thì không có người nào có thể cứu được hắn. Đáng tiếc là, thời gian tăng lên quá mức ngắn ngủi nên làm cho hắn không có cách gì đuổi giết đám kia người, thay Hạ gia vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn.

Nếu như hắn mạo muội đuổi giết tiếp, nói không chừng sẽ bại lộ bí mật này, mà chỉ có như vậy, bọn hắn mới có thể đối Hạ gia cảnh giác và sẽ không tùy ý ra tay nữa.

Khẽ ngẩng đầu lên, dường như là nhìn xuyên qua trời xanh mây trắng và nhìn thấy được bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia, gương mặt tuấn mỹ của hắn nở nụ cười dịu dàng… Như Phong, cuộc đời này có thể gặp gỡ được nàng, Dạ Thiên Tà ta không oán không hối hận, nếu có kiếp sau, để cho ta tiếp tục bảo hộ ngươi, được không? Như Phong, hiện tại, ta muốn gặp lại ngươi một lần, chỉ cần gặp mặt một lần là đủ rồi, đáng tiếc giống như ông trời không cho ta cơ hội này…

"Khụ khụ!" Dạ Thiên Tà ho khan hai tiếng, lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi, mắt tím của hắn nhàn nhạt quét về phía mọi người đang vây xung quanh bên cạnh: "Giúp ta nói tiếng xin lỗi với Như Phong, ta cũng không thể ở chỗ này chờ nàng trở về nữa..."

Giọng nói của hắn cực kỳ suy yếu, làm cho tâm của tất cả mọi người cũng không nhịn được mà bị xách lên.

"Dạ công tử, ngươi không cần nói như vậy, chúng ta đi tìm Phong Nhi, nàng nhất định sẽ có biện pháp..."

"Hạ lão gia!" Dạ Thiên Tà lắc đầu và đánh gãy lời nói của Hạ Lâm Lạc, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười dịu dàng, nhưng mà trong đôi mắt tím kia lại hàm chứa một chút không tha: "Vô dụng."

Trừ phi là thần đến, nếu không, không ai có thể cứu được hắn.

Chỉ là hắn còn chưa có cưới được nàng, còn không có ôm đủ nàng, như thế nào rời bỏ được nàng?

Ánh mắt mọi người đều nhìn gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của Dạ Thiên Tà, tại thời điểm này, bọn hắn đều cảm nhận được tình yêu sâu sắc của Dạ Thiên Tà đối với Hạ Như Phong, nàng là cỡ nào may mắn, mới có được một nam nhân dùng tình sâu vô cùng đối nàng như vậy, nhưng vì sao ông trời lại bất công như thế, nhất định phải chia rẽ một đôi tình lữ như bọn họ này? Nếu nàng biết những chuyện này, vậy thì sẽ có bao nhiêu thương tâm chứ?

Trên bầu trời, Hạ Như Phong chau mày, trong giây lát, trái tim dường như trống rỗng, dung nhan tuyệt mỹ của nàng chỉ một thoáng liền trắng bệch.

"Đại Bằng! Nhanh đi!"

"Thầm thì!"

Đại Bằng ngửa đầu hét to một tiếng, nó lúc này, rốt cuộc chẳng quan tâm chính mình mà dung hết toàn bộ lực lượng phóng về phía trước.

Có lẽ là cảm xúc của Hạ Như Phong đã lây nhiễm Đại Bằng, từ trong lòng của nó cũng phát ra sự bất an, chỉ nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Hạ gia, nhưng dù cho Kim Sí Đại Bằng vương là sinh vật có tốc độ nhanh nhẹn và thần tốc nhất trong linh thú, muốn đến Hạ gia cũng cần thời gian nhất định.

Rốt cục, dưới tốc độ nhanh chóng của Đại Bằng thì Hạ Như Phong đã đến được Hạ gia ở Lâm Phong quốc, mới từ bầu trời hạ xuống thì đã cảm nhận được bầu không khí bi thương bất thường ở Hạ gia, nhất thời, trong lòng của nàng "Lộp bộp" một phen, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không tốt.

"Hạ gia phát sinh chuyện gì rồi sao?" Hạ Như Phong tùy tiện đưa tay túm chặt một người và cau mày hỏi.

Tâm tình người nọ vốn không tốt, nhìn thấy có người kéo hắn lại, vừa định tức giận, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc quen thuộc kia, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, đôi mắt lộ ra kinh hỉ rồi xoay người chạy vào trong đại sảnh và hô lớn: "Đại tiểu thư trở lại, đại tiểu thư trở lại..."

"Cái gì? Tôn nữ bảo bối của lão tử đã trở lại sao?" Nghiêm lão vọt ra đầu tiên, hắn đưa tay ra ôm lấy nhân nhi tuyệt sắc trước mặt, gương mặt già nua kích động đầy nước mắt: "Tôn nữ bảo bối, ngươi trở về là tốt, trở về là tốt! Ngươi đi lần này chính là nhiều năm, chúng ta đều muốn bệnh bởi vì nhớ ngươi."

Sau đó, Hạ Lâm Lạc, Hạ Thiên, Nghiêm Phong Hành, Lâu Ngọc Thần, Hạ Chi Nhược, Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt, Tiểu công chúa, đồng thời chạy ra khỏi đại sảnh còn có Thu Phong, An Đức Lâm, Phong Lạc, Mạc Trúc, Cổ Phi, Lạc Khinh Nhiễm đều ở trong này.

"Hạ gia rốt cuộc làm sao vậy?" Con ngươi đen nhàn nhạt đảo qua mọi người, ở trong đó Hạ Như Phong không có tìm thấy được bóng dáng quen thuộc kia nên không nhịn được hỏi: "Đúng rồi, Tà đâu? Chẳng lẽ chàng không ở Hạ gia?"

Ai ngờ, nàng vừa nói xong thì sắc mặt mọi người đều trầm xuống, trong không khí tràn ngập một loại không khí bi thương.

"Nói cho ta, Tà chàng làm sao vậy?" Hạ Như Phong gắt gao nắm quyền, nhìn thật sâu vào mọi người trước mặt.

Qua nét mặt của bọn họ, nàng có thể nhìn ra một chút manh mối, chẳng lẽ là Tà xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ đến đây, lòng của nàng liền kích động lên.

"Phong Nhi, ngươi nhất định phải bình tĩnh một chút." Hạ Lâm Lạc khẽ thở dài, vẻ mặt tràn ngập thống khổ: "Có mấy cường giả từ Đông Linh đại lục đến, Dạ công tử vì bảo hộ Hạ gia chúng ta mà tiêu hao tất cả sinh mệnh lực để tăng lên thực lực, hắn đã muốn..."

Nói tới đây, Hạ Lâm Lạc tạm dừng một chút và liếc nhìn Hạ Như Phong rồi mới tiếp tục nói: "Ngã xuống rồi."

"Ầm vang!"

Giống như một luồng tia chớp đanh xuống đầu, Hạ Như Phong mở ra miệng và phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không khỏi lay động một chút, nhìn thấy bộ dáng của nàng, Nghiêm Phong Hành vội vàng bước tới phía trước và đau lòng ôm bả vai của nàng, lo lắng kêu: "Tiểu muội..."

"A!" Hạ Như Phong gắt gao ôm đầu và nhìn lên bầu trời xanh hét lớn: "Tạ gia! Hạ Như Phong ta với các ngươi sẽ không chết không ngừng! Ta nhất định phải đem bọn ngươi thiên đao vạn quả! Chết không toàn thây! Không toàn thây... Toàn thây... Thây..."

Một trận hồi âm ở dưới bầu trời vang lên, Hạ Như Phong thu hồi sự chú ý, đôi mắt đen kia của nàng đã nhiễm đò, một luồng sát ý tràn ra khắp cơ thể.

"Người Đông Linh đại lục, như thế nào tới nơi này mà không bị năm đại thế lực phát hiện?"

"Haiz." Ánh mắt Nghiêm lão lo lắng nhìn về phía Hạ Như Phong và thở dài một tiếng nói: "Là Tạ gia ở Lâm Phong quốc che dấu, bọn hắn đã ẩn núp ở trong đám người này."

"Tạ gia! Ha ha!" Hạ Như Phong gắt gao cắn chặt răng, bỗng nhiên, nàng cất tiếng cười to lên, thu lại tiếng cười, trong mắt hiện lên sát ý và lạnh giọng quát: "Tất cả người trong chiến đội Nghịch Thiên, hiện tại các ngươi cũng nên đi ra rồi!"

Vung tay lên, tức khắc, tram người trong chiến đội Nghịch Thiên hết thảy đều xuất hiện ở bên cạnh của nàng.

Sau khi nhìn thấy thực lực của nhóm người này, khóe miệng của mọi người đều run rẩy mạnh một phen, với thực lực của bọn họ thì hoàn toàn có thể bình định khắp Tây Huyễn đại lục.

"Tần Lạc!"

"Có."

"Tạ gia ở Tây Huyễn đại lục, trong vòng chín hệ một người cũng không lưu lại, lại đưa thi thể bọn hắn treo ở trên cửa thành tiên thi (quất roi vào sát chết) trăm ngày, việc này sẽ giao cho các ngươi đi làm." Vẻ mặt Hạ Như Phong, vào lúc này tràn ngập lãnh ý, hai tròng mắt tản mát ra huyết quang (màu máu): "Lão sư, Hội trưởng An Đức Lâm, Phong Lạc trưởng lão, các ngươi giúp ta truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không được phép lưu giữ người Tạ gia, nếu không thì cũng phải chết giống như vậy!"

Nghe được lời nói của nàng, mọi người đều ngẩn ra, nhìn đôi mắt đầy huyết quang của nàng thì đều không khỏi thở dài một tiếng.

"Như Phong đại sư, giết cùng lúc chín hệ, trừng phạt này quả thật có chút vô cùng nghiêm trọng, ngươi nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ bị ma hóa, đối với tu luyện về sau của ngươi sẽ có trở ngại, hy vọng ngươi lại suy xét một chút." Phong Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nhìn chăm chú vào con ngươi màu đỏ của Hạ Như Phong, nội tâm tràn đầy lo lắng.

Có chút vô cùng nghiêm trọng sao? Kia là phi thường nghiêm trọng có được hay không? Tạ gia phạm sai lầm thì liền giết chín tộc, chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới làm như vậy.

Nếu nàng làm như thế, như vậy nhất định sẽ để lại dư luận trong đại lục.

"Không cần lo lắng, bọn họ và cường giả Đông Linh đại lục sát hại người ở chỗ ta, như vậy ta sẽ làm cho bọn họ vì thế mà phải trả giá đại giới bi thảm nhất!"

"Tiểu tử kia, ngươi làm ra quyết định này, ta thân là lão sư chỉ biết trợ giúp ngươi." Thu Phong nhàn nhạt nhìn Hạ Như Phong, hắn từ trong đôi mắt màu đỏ bị ma hóa kia phát hiện còn tồn tại một tia lý trí, mà nàng vô luận phẫn nộ như thế nào, dường như đều vẫn duy trì bình tĩnh thuộc về nàng.

"Thu Phong!" An Đức Lâm và Phong Lạc đều kinh ngạc nhìn Thu Phong, dường như là không rõ nguyên do vì sao hắn làm ra loại hành động này.

"Tiểu tử kia, nàng không có khả năng luôn luôn ở bên cạnh Hạ gia, nàng làm như thế chỉ là vì muốn cảnh cáo đại lục, đừng vọng tưởng cùng người khác thương tổn người thân của nàng, nếu không sẽ phải thừa nhận lửa giận của nàng."

"Lão sư, đa tạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.