Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Vị cô nương này, ta còn chưa hỏi tính danh của ngươi." Khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Thanh Tuấn đỏ lên, thật cẩn thận nhìn Hạ Như Phong, nói: "Ta tên là Đông Phương Thanh Tuấn, không biết xưng hô với cô nương thế nào?"
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, môi khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt từ trong miệng khẽ phát ra: "Hạ Như Phong."
"Như Phong cô nương, theo ý ta, ngươi hẳn là vừa mới đến Minh Giới? Một mình ở trong Minh Giới là không thể đi lại, bởi vì dân cư Minh Giới không nhiều lắm, mỗi người đi vào Minh Giới, đều gặp phải các thế lực lớn tranh đoạt, không biết cô nương có nguyện ý gia nhập Đông Phương thành ta không?"
"Tuấn ca ca!" Nghe thấy lời nói của Đông Phương Thanh Tuấn, nữ tử hung hăng giậm chân, lòng đố kị trong mắt nhìn Hạ Như Phong bùng cháy: "Tuấn ca ca vì sao ngươi phải mượn sức nữ nhân này? Chẳng lẽ Tuấn ca ca thích nàng sao? Không được, ngươi là của ta, không thể thích nữ nhân khác!"
"Bích Du biểu muội." Đông Phương Thanh Tuấn mặt nhăn nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên bất ngờ, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Nếu ngươi như thế nữa, ta sẽ để cho phụ thân đưa ngươi trở về, hơn nữa ta làm việc, ngươi không có tư cách hỏi đến." Nếu không phải phụ thân cố ý để cho nàng ở lại, mình cũng không cần đối mặt với nữ nhân khiến cho người ta đau đầu này?
Tính tình của Đông Phương Thanh Tuấn hắn coi như có vẻ ôn hòa, nhưng với loại nữ nhân này hắn thật sự ôn hòa không nổi.
"Được." Hạ Như Phong vốn là muốn nghĩ biện pháp tiếp cận bốn thế lực lớn, mà cơ hội này đưa lên cửa, sao nàng lại có thể từ chối? Ngay lúc này đồng ý lời mời của Đông Phương Thanh Tuấn.
Nghe vậy, trên mặt Đông Phương Thanh Tuấn nhất thời mừng rỡ, khuôn mặt cũng nhu hòa đi, nhìn thấy dáng vẻ của hắn như thế, Lý Bích Du nắm chặt tay, nghiến răng hung tợn nhìn Hạ Như Phong. Chỉ là Hạ Như Phong cũng không để ý đến nàng ta, trực tiếp không thèm nhìn nàng ta.
Đông Phương thành tọa lạc không xa cửa Minh Giới, nơi đây địa linh nhân kiệt, tiếng động lớn xôn xao náo nhiệt, trên đường ngựa xe như nước, người đi đường lui đến không ngừng, mà nổi tiếng nhất toàn bộ Đông Phương thành thuộc về thành chủ phủ Đông Phương thành.
Thành chủ Đông Phương thành Đông Phương Khoảnh, là đệ nhất cường giả Đông Phương thành, nghe nói hồi ông còn trẻ nổi tiếng là phế vật, sau đó bằng vào tự mình cố gắng mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay, cả đời ông chỉ có một thê tử, sau khi thê tử qua đời cũng không lấy người khác, cứ như vậy nhiều năm qua vẫn một mình chăm chỉ như cũ.
Có thể nói, Đông Phương Khoảnh là nhân vật truyền kỳ khắp Minh Giới.
"Nơi này là Đông Phương thành chúng ta..."
Lúc này, trên ngã tư đường phồn hoa nhất Đông Phương thành, nam tử quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú cong lên cười yếu ớt, đôi mắt nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nữ tử bên cạnh, không cảm thấy được ánh mắt của hắn như một ao nước trong sạch, trong mắt tràn đầy ý cười. Nữ tử áo bào như lửa, tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mà ánh mắt của nàng lại lộ ra một tia hờ hững, mặt không chút thay đổi, sống mũi cao thẳng, môi khẽ cong, nghe thấy lời nói của Đông Phương Thanh Tuấn, vẻ mặt khẽ động, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Đông Phương Thanh Tuấn nhu hòa cười, hắn nghĩ, nữ tử này cười lên hẳn là cũng rất đẹp... Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, trên người của nàng tỏa ra một loại hơi thở cô độc, loại hơi thở này không khỏi khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nữ tử phong hoa tuyệt đại như nàng, không nên cô đơn như thế mới phải...
"Hừ!" Lý Bích Du nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Thanh Tuấn vẫn tập trung ở trên người Hạ Như Phong, mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, hung hăng nhìn Hạ Như Phong, thì thào lẩm bẩm: "Đợi đến thành chủ phủ, ta sẽ để cho cậu đuổi ngươi đi!"
Đột nhiên, Đông Phương Thanh Tuấn dừng chân lại, ánh mắt nhìn về phía phủ đệ trang nghiêm kia khóe miệng cong lên cười yếu ớt: "Như Phong cô nương, chúng ta đến rồi, nhưng gia nhập thành chủ phủ, cần làm theo cơ bản nhất, ta cũng không thể cho ngươi đặc quyền, cho nên..."
"Ta không sao." Hạ Như Phong thản nhiên lắc đầu, vuốt cằm, nhìn phủ đệ uy nghiêm trước mặt, trong đôi mắt xẹt qua tia khác thường.
Thành chủ phủ? Không biết phải làm thế nào mới có thể tiếp cận truyền tống trận, nàng chỉ có một phương pháp như vậy, có thể để cho nàng rất nhanh tìm được tung tích của Tà.
"Được, có tiến cử của ta, chắc chắn ngươi có thể thuận lợi tiến vào thành chủ phủ." Đông Phương Thanh Tuấn hơi cười, ngay cả hắn cũng không biết vì sao, lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, có lẽ trên người nữ tử này có một loại cảm giác khiến người ta thoải mái, hơn nữa, khí chất của nàng cũng khác với nữ tử khác.
Chỉ cần nàng tiến vào thành chủ phủ, thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng.
Đại sảnh thành chủ phủ, phía trên thủ tọa, một nam tử trung niên khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt uy nghiêm đang ngồi, từ khuôn mặt của ông thì có thể nhìn ra hồi ông còn trẻ chắc cũng là nhân vật vang bóng một thời.
Tóc đen của nam tử trung niên dùng dây buộc lên, mặc áo bào màu đen, vai rộng lưng thẳng, cơ thể cao lớn, ngón tay đầy vết chai khẽ gõ mặt bàn, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên hai lông mày kiếm trên khuôn mặt của trung niên nam tử.
"Dạo này U Hồn Sơn Mạch có thần vật xuất thế, mấy thế lực lớn đều bắt đầu hành động, ta Đông Phương thành cũng nên chuẩn bị một chút, cho dù thế nào thần vật kia đều phải lấy được."
Nam tử trung niên nhíu mày, trầm tư trong giây lát, rồi mới ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc này, hai bóng dáng ngoài cửa hấp dẫn chú ý của ông, khuôn mặt nghiêm túc không khỏi nhu hòa đi, đứng lên, đi về phía hai người: "Tuấn nhi, Bích Du, các con đã trở lại?"
"Cữu cữu." Lý Bích Du chu môi, khẽ bám vào cánh tay của Đông Phương Khoảnh, giọng nũng nịu kêu.
"Làm sao vậy? Bích Du, không phải có người ăn hiếp con chứ?" Khóe môi của Đông Phương Khoảnh cong lên độ cong nhu hòa, vươn bàn tay dày rộng ra, sủng nịch xoa đầu Lý Bích Du.
"Còn không phải Tuấn ca ca sao." Mắt của Lý Bích Du đầy nước mắt ủy khuất, hiện ra dao động nhìn Đông Phương Khoảnh: "Vừa rồi tuấn ca ca ở bên ngoài nhìn trúng một nữ nhân, còn dẫn nàng trở lại