Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 345: Q.1 - Chương 345: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thời tiết đẹp trời, vạn dặm không mây.

Phía trên sơn cốc, nam tử tuấn mỹ khẽ ôm nữ tử bên cạnh, trường bào hoa mỹ màu tím theo gió mà bay, hắn rủ mắt xuống, nhìn về phía nữ tử trong lòng, trong mắt tím xẹt qua ôn nhu khác thường, khóe môi giơ lên, ôn nhu nói: "Như Phong, nàng định hấp thu Quang Linh sao?"

Nữ tử tuyệt sắc im lặng đứng ở trong ngực hắn, sợ run một chút, khóe môi cong lên đường cong nhu hòa: "Ừ, viện trưởng là Linh Sư hệ Quang Minh, có ông ấy giúp đỡ, ta không có chuyện gì xảy ra, chàng có thể yên tâm."

"Có ông ta ở bên giúp đỡ, ta rất yên tâm." Dạ Thiên Tà ngửa đầu nhìn về phía trời xanh trong lành, khẽ thở dài, khuôn mặt tuấn tú mất đi tà mị lúc trước, mà chứa một vẻ nhu hòa: "Như Phong, thật cứ muốn ôm nàng cả cuộc đời như vậy, đối với chúng ta đều có chuyện mình muốn đi làm, chờ sau khi tất cả đều kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đi đến nơi không người ẩn cư, được không?"

"Ẩn cư sao?" Khẽ cong khóe môi, Hạ Như Phong ngước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần ở trước mặt này, đôi mắt đen càng thêm nhu hòa: "Như thế cũng tốt, luôn không ngừng chiến đấu, cảm giác rất phiền phức, nhưng ta lại không thể không tiếp tục chiến đấu, có lẽ, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ có thể yên tâm rời khỏi nơi này, lúc đó, hãy đi quê quán của ta đi!"

Nếu lực lượng của Nghịch Thiên Quyết có thể vượt thời gian, vậy nói không chừng, có thể dẫn mình trở về Hoa Hạ, ở đó, nàng còn có chuyện vẫn chưa xong, ít nhất những người hại mình, không thể tiếp tục ung dung.

(Lời của edit: Vì edit quá lâu mà quên mất lý do vì sao Hạ Như Phong xuyên không rồi. Kaka:D)

"Được." Dạ Thiên Tà dịu dàng cười, cũng không hỏi gia hương của nàng ở đâu, đã đáp ứng: "Đến lúc đó, Như Phong nàng đi đâu, ta sẽ theo nàng đi đấy, cho dù là lên trời hay Cửu U hoàng tuyền, nơi nào có nàng, nơi đó sẽ có ta, hai người chúng ta đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ."

"Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ." Hạ Như Phong lập lại lời nói của Dạ Thiên Tà, mà nàng đắm chìm trong ánh mắt thâm tình nồng đậm của Dạ Thiên Tà, trong lòng ấm áp trước nay chưa từng có, từ từ thu ánh mắt của mình lại, nhìn về phía cảnh sắc xa xa, nói: "Tà, Tử bá phụ đang đợi chàng, chàng cũng nên rời đi rồi."

Vừa mới nói xong, một đôi môi cực nóng dán ở trên môi của nàng, hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, ngay lập tức thu trở về, lập tức hô hấp ấm áp kia đập vào hai má của nàng, một giọng nói dịu dàng ở bên tai khẽ vang lên: "Như Phong, gặp lại ở Tây Vực, ta ở đó chờ nàng..."

Ngày ma chiến sắp xảy ra, các thế lực lớn đều đang chuẩn bị trước, nhưng Dạ Thiên Tà còn cần phải trở về tiếp tục nhận truyền thừa, Hạ Như Phong phải hấp thu Quang Linh tăng thực lực lên, mọi người đều có cảm giác nguy cơ, bởi vì mỗi lần ma chiến, đều đã tổn thương thê thảm.

"Được, chúng ta gặp lại ở Tây Vực."

Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt tuyệt sắc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ngây thơ lúc đầu thuộc về thiếu nữ kia đã sớm bị thời gian mài đi, bây giờ nàng trổ mã càng thêm tuyệt thế, chỉ là phần kiên nghị trong xương, lại vẫn không thay đổi.

Không biết vì sao, trong lòng Hạ Như Phong có một cảm giác, đường đi Tây Vực về sau, cũng sẽ không đơn giản như nàng tưởng tượng như vậy...

Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa, ngày tu luyện vĩnh viễn không có chừng mực, nửa năm thời gian, nàng vượt qua ở trong chiếm đoạt Quang Linh, bởi vì cấp bậc của Kha Kính Lâm ở Thánh Linh cửu cấp, có ông ấy ở bên phụ trợ, lần hấp thu này, Hạ Như Phong chỉ mất hơn nửa năm.

Nửa năm này, đại lục đã xảy ra biến hóa lớn.

Đầu tiên là biết trận pháp bị phá, Lệ Nham và Tề Cộng chạy trốn đến Phiêu Miểu Tiên, ngay sau đó bốn thế lực mạnh nhất đại lục viện Linh Sư, viện Dược Sư, Tử Minh phủ, Ma Cung này liên thủ, tiêu diệt Phiêu Miêu Tiên, nghe nói Bách Linh tiên tử Phiêu Miểu Tiên vì mạng sống, muốn quyến rũ thiếu gia Tử Minh phủ, kết quả bị Dạ Thiên Tà trong lòng đã sớm có giai nhân dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giết chết.

Bởi vậy, Dạ Thiên Tà tâm ngoan thủ lạt cũng xâm nhập vào lòng người, nhưng thật ra khiến cho những nữ tử đó chen chúc vỡ đầu muốn gả vào Tử Minh phủ bọn họ chịu kinh hãi, không dám đánh chủ ý lên hắn nữa.

Thương hoa tiếc ngọc? Thật xin lỗi, hắn sẽ không. Bởi vì trừ Hạ Như Phong thân là phó viện trưởng viện Linh Sư, luyện dược sư cửu phẩm, hắn chưa bao giờ sẽ dùng ôn nhu của mình cho người dư thừa. Huống chi sau khi năm thế lực lớn tụ hội, thanh danh của Hạ Như Phong đã truyền ra, so với Dạ Thiên Tà còn vang dội hơn.

Dạ Thiên Tà lại không phải là tên ngốc, sẽ vứt bỏ dưa hấu nhặt hạt vừng sao? Có vẻ không ai sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Bách Linh tiên tử ngươi nhan sắc đẹp như tiên, là thiên tài đệ nhất đại lục, vậy Hạ Như Phong thì tính là cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.