Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mấy ngày gần đây cường giả Thánh Linh tập hợp ở Thánh thành, đều là đến vì trận chiến bài danh Thánh Bảng lần này, cho nên còn chưa đến chiến ngày bài danh đó, khách điếm trong Thánh thành đã đông nghịt, tất cả cư dân Thánh thành đều không thể không cẩn thận, chỉ sợ chọc giận những cường giả Thánh Linh đó.
Lúc này, trên ngã tư đường Thánh thành, một phong cảnh tuyệt sắc hấp dẫn chú ý của mọi người.
Nữ tử khuôn mặt xuất sắc, khí chất trác tuyệt, chỉ liếc mắt một cái là có thể khiến cho người ta gặp qua thì không thể quên được, nhất là y phục đỏ, trường côn đỏ rực cột ở sau lưng kia, và khí chất kia của nữ tử lại phù hợp như vậy. Mà nam nhân dắt tay đi chung với nữ tử, tuấn mỹ như thần linh, trường bào màu tím cũng thành phong cảnh sáng lệ ở nơi này, khóe môi của hắn cong lên, mắt tím tà khí như vậy dịu dàng thắm thiết nhìn nữ tử bên cạnh, như toàn bộ trời đất, trong mắt hắn chỉ chứa mỗi nàng.
Hai người này đều là hoàn mỹ như vậy, khiến cho tất cả mọi người tự mình xấu hổ, Ở bên cạnh bọn họ, dù là hoa tươi xinh đẹp đi nữa đều u ám mất màu.
Đoán chừng bọn họ cũng là vì trận chiến bài danh Thánh Bảng mà đến, dù sao lần này đến tham gia, trừ cường giả Thánh Bảng, còn có người đến xem cuộc chiến, đương nhiên xem Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà là người tương tự.
"Tà, chàng không hỏi ta đến Thánh thành tìm ai sao?" Quay đầu sang, khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong nở nụ cười dịu dàng, trong nháy mắt, nam tử xung quanh cũng không nhịn được mà nhìn đến ngây người, đáng tiếc mỹ nhân cũng không phải nở nụ cười với bọn họ.
Dạ Thiên Tà khẽ cười, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị đầy đường cong nhu hòa, thâm tình nói: "Trước kia ta đã nói qua, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta có thể làm cho nàng, chỉ là tín nhiệm và giúp đỡ, lần này cũng như thế, cho dù nàng muốn tìm ai, ta cũng sẽ tìm với nàng."
"Tà..." Trong lòng Hạ Như Phong ấm áp, cuộc đời này, nàng may mắn nhất, không gì hơn chính là quen biết với Dạ Thiên Tà, hơn nữa yêu phải hắn.
"Ai bảo nàng là nương tử của ta." Dạ Thiên Tà chớp mắt nhìn, ý cười bên khóe môi càng sâu, mắt tím xẹt qua một tia trêu tức: "Nhưng nương tử, nể tình phần vi phu tín nhiệm như thế, đêm nay chúng ta cố gắng tạo người thế nào?"
Không khí vốn ấm áp cảm động, lại bị một câu này của Dạ Thiên Tà phá hỏng.
"Nữ nhân, sao ngươi lại ở đây?" Đột nhiên, một giọng nói kiêu ngạo từ phía trước truyền đến, trong giọng nói kia chứa đầy kinh hỉ không thể kiềm chế.
Hạ Như Phong theo tiếng nhìn lại, áo bào màu bạc đập vào mắt, mà sau khi nhìn thấy Hạ Như Phong, mỹ nam tử y phuc bạc chạy nhanh đến, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn có phân ngạo nghễ chuyên thuộc về hắn kia, chỉ là khi nhìn thấy Hạ Như Phong, thì hơi thu lại chút.
"Hắn là ai?" Vu Lạc Linh chú ý đến Dạ Thiên Tà bên cạnh Hạ Như Phong, ánh mắt dần di chuyển xuống, khi thấy hai người đang nắm tay nhau, trong lòng nhất thời cảm thấy không vui, giọng nói cũng càng thêm không thân thiện: "Vì sao hắn phải lôi kéo ngươi?"
Dạ Thiên Tà nhíu mày một cái, mắt tím mỉm cười nhìn về phía Hạ Như Phong.
"Hắn là tướng công của ta." Hạ Như Phong nhún vai, hơi cười, rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà.
Hai mắt nhìn nhau, nàng rõ ràng nhìn thấy nhu tình trong đôi mắt tím kia, trong lòng cũng đầy ôn nhu.
Chuyện này không có gì phải giấu diếm, về phần cảm xúc của Vu Lạc Linh, nàng không có cách gì bận tâm, cho dù lúc trước hắn không để ý nguy hiểm chạy đến chắn trước người nàng, nhưng lòng của nàng đều đã bị Dạ Thiên Tà lấp đầy, kiếp này, trừ hắn ra, cũng không thể chứa thêm bất kì kẻ nào.
"Cái gì?" Vu Lạc Linh bỗng nhiên hét lên, đôi mắt xinh đẹp mở to, một bộ dáng không thể tin hỏi: "Ngươi đã thành thân?"
"Ừ, vào mấy ngày trước."
Nghe vậy, vẻ mặt của Vu Lạc Linh chán nản và mất mát, ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao hắn sẽ có cảm xúc như vậy.
"Nữ nhân." Có lẽ là nhớ đến cái gì đó, Vu Lạc Linh ngẩng đầu lên, thở phì phì nhìn Hạ Như Phong: "Ngươi còn