Edit + Beta: Vịt
**** Từ giờ tui quay lại rồi đâyyy
Dư Bảo Nguyên tránh sang một bên, để Lộ Dương lách người đi vào.
“Cậu khoan đừng nói, cửa căn phòng này hẹp quá,“ Lộ Dương vừa cởi giày vừa nói, “Cậu xem, gà của tớ sắp bị chen nổ rồi.”
Con gà sống trên tay trái, đúng lúc kêu cục cục cục
“Cậu...... Cầm mấy thứ này đến đây làm gì?” Dư Bảo Nguyên đóng cửa lại, cau mày nói.
“Cậu ngốc hả,“ Lộ Dương đặt gà trên sàn nhà, búng trán Dư Bảo Nguyên một cái, “Cậu xem xem giờ ngày bao nhiêu rồi, đã sắp năm mới rồi đấy! Tớ thấy căn phòng này của cậu vẫn trống, một chút đồ tết vẫn chưa chuẩn bị.”
Vừa nói, hắn kiêu ngạo mà cầm gà với vịt của mình lên: “Anh Dương tớ đặc biệt mang đến cho cậu gà quê nuôi thả và vịt bầu, khá béo tốt, làm thịt nấu nồi canh thịt hầm bổ thân thể, tốt nhất.”
Con gà giống như nghe hiểu cái gì, bỗng dưng đập cánh kêu to cục cục cục.
Nó vừa kêu như vậy, trong căn phòng coi như náo nhiệt. Tiểu bá vương Khoai Sọ trong nhà lập tức bị kinh động. Đôi mắt mèo híp lại thành một đường, khóa định cái con gà vỗ cánh kia, giống như mãnh hổ xuất động vụt ra ngoài như sao băng.
Khoai Sọ vừa động, con gà cũng không phải dễ trêu. Một gà một mèo, mày đuổi tao trốn, nhảy nhót tới cả phòng toàn là tiếng động bing bing bang bang.
Lộ Dương luống cuống tay chân túm lấy chân gà, Dư Bảo Nguyên bên kia cũng tóm phần da gáy Khoai Sọ: “Lì! Con phải gọi là lì! Gà có thù với con hả, vồ lấy người ta đuổi theo không buông! Bộ dạng gì thế, con bộ dạng gì thế!”
Khoai Sọ meow một tiếng coi như ngụy biện, vịt chết rất mạnh miệng.
Dư Bảo Nguyên đẩy Khoai Sọ về ổ mèo, nói với Lộ Dương: “Ban công có cái lồng cũ, cậu trước bỏ gà và vịt vào đi.”
Tay chân Lộ Dương rất lưu loát, lập tức nhốt gà vịt lại, tới phòng bếp rửa sạch tay, ngồi bên người Dư Bảo Nguyên.
“Sao đột nhiên lại nhớ tới mang gà vịt đến cho tớ?” Dư Bảo Nguyên hừ cười nói.
“Tớ lần trước tìm kiếm, hàm lượng cholesterol thịt vịt không cao, nhiều mỡ mà không ngấy, giàu protein, sắt, canxi các loại, tốt cho thân thể cậu. Bất quá Trung y nói thịt vịt tính hàn, không thể ăn nhiều, tớ chỉ cầm cho cậu một con.”
Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ Lộ Dương cười ha ha, nhất thời trong lòng nổi lên chút ấm áp.
Người nhìn lẳng lơ lại hay cười, kỳ thực tâm tư cũng tinh tế.
“Tớ biết rồi.” Cậu gật đầu cười nói.
Lúc này Lộ Dương lén đặt tay trên bụng Dư Bảo Nguyên: “Bụng cậu, mắt thường cũng thấy được lớn lên rồi á. Đi làm siêu âm màu chưa? Tình hình thế nào?”
“Đều ổn,“ Dư Bảo Nguyên tùy ý bóc một quả quýt, đưa cho Lộ Dương, “Tình hình cũng coi như không tệ, chỉ cần duy trì, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.”
“Vậy là được,“ Lộ Dương gật gật đầu, nhưng đôi mắt kia vẫn không nhịn được nhìn về phía bụng Dư Bảo Nguyên, giống như muốn xuyên qua mấy lớp quần áo và một lớp bụng, nhìn thấy thứ bên trong vậy, “Tớ có thể sờ tý không?”
Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái: “Xem ánh mắt biến thái của cậu kìa, lỗ chân lông tớ cũng dựng thẳng rồi.”
Lộ Dương cười hì hì duỗi tay tới trên bụng Dư Bảo Nguyên, cách một lớp quần áo sờ sờ: “...... Chờ đứa nhỏ sinh ra, tớ phải làm cha nuôi của nó!”
“Cậu cứ hí hửng đi,“ Dư Bảo Nguyên cười đánh tay Lộ Dương ra, chớp một cái, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện Lộ Dương theo đuổi Lục Dương, “Cậu với Lục Dương...... Tớ nói là Lục Dương của Lục thị, thế nào? Đợt này bận, cũng không kịp hỏi cậu.”
Vừa đến vấn đề này, Lộ Dương đột nhiên trầm mặc. Một lúc lâu, mới vắt chéo hai chân hừ hừ nói: “Thì như vậy.” Dư Bảo Nguyên nhìn hắn, không nói chuyện.
“Người ta là tổng giám đốc lớn, tớ chỉ là tên làm vịt, đâu dễ theo đuổi vậy chứ?” Lộ Dương nghiêng người, nằm một tư thế thoải mái, “Huống chi gần đây còn có zai đang theo đuổi anh ấy nữa.”
Dư Bảo Nguyên khơi khơi mày, “Hả?”
“Zai kia tớ từng gặp, nhà giàu mới nổi,“ Lộ Dương tách múi quýt đặt trong miệng, tùy ý nước chua ngọt kích thích nhũ đầu, “Nhưng hiển nhiên không phải cùng cấp độ với Lục Dương. Tên nhà giàu mới nổi kia á, ngũ quan ở trong mắt tớ toàn bộ không đạt yêu cầu, không dễ có khuôn mặt trái xoan, nhưng lại mọc ngược. Y như cự thú thời tiền sử vậy, tính nết còn rõ tệ, giống như ai nợ hắn hai con lừa vậy. Toàn thích dùng lỗ mũi nhìn người, vô cùng đáng ghét.”
Dư Bảo Nguyên đến phòng bếp rót canh đã hầm chín ra, rót cho mình và Lộ Dương mỗi người một bát, “Vậy cái mặt trơ của cậu không phải lớn lắm sao?”
“Đó là,“ Trong nháy mắt, Lộ Dương quẳng đi không vui trong lòng, lại trở nên sinh long hoạt hổ nóng lòng muốn thử, “Tớ đã sớm nói với cậu rồi, Lục Dương tớ vừa ý, theo đuổi đến chết cũng phải đuổi đến tay. Tớ chính là máy ép dành riêng cho Lục Dương, người khác, đừng hòng.”
Dư Bảo Nguyên cùng hắn cụng một cái, “Chúc cậu thành công?”
Lộ Dương cười ha ha uống ngụm canh ấm, “Gần năm nay, cậu ở một mình? Tổng giám đốc Cố nhà cậu không đến đón năm mới với cậu?”
“Anh ta?” Dư Bảo Nguyên buồn cười nói, “Anh ta sao phải cùng tớ? Anh ta có nhà của anh ta, chỗ đi của anh ta đầy, sao phải tới chỗ tớ lãng phí thời gian?”
“Hai bọn cậu 5 năm, hiện tại còn có em bé sắp sinh,“ Ngữ khí Lộ Dương ngưng lại chút, “Tớ coi như nhìn thấu, cho dù cậu ngoài miệng nói thêm nữa, hai các cậu cũng coi như không đứt được đâu.”
“Dù sao cũng chỉ vậy thôi,“ Con ngươi Dư Bảo Nguyên mang theo cười, nụ cười kia nhưng không cười đến đáy mắt, nhợt nhạt che lấp một tầng lạnh nhạt và khó chịu, “Nhịn 5 năm cũng không nhịn thành đôi được, chẳng lẽ sẽ bởi vì thời gian hậu chia tay chưa đến một năm đã hồi tâm chuyển ý? Cố Phong ở thương giới là đại nhân vật có uy tín, nhưng ở phương diện tình cảm, tín nhiệm của tớ đối với anh ta gần như đã cạn sạch rồi.”
Lộ Dương lẳng lặng mà nhìn Dư Bảo Nguyên, “Vậy thì cứ nhìn thêm đi. Tớ lại cảm thấy, tổng giám đốc Cố nhà các cậu khoảng thời gian này...... Ừm, có tiến bộ, cơ mà vẫn cần tiếp tục cố gắng.”
“Êu, cậu giờ cũng biết nói chuyện giúp anh ta?” Dư Bảo Nguyên đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi đầy trời ngoài cửa sổ, xoay người nói với Lộ Dương, “Có điều anh Dư của cậu hiện tại rất độ lượng, quán đã mở, con cũng bình an. Chuyện thương tâm còn dư lại, đi một bước nhìn một bước đi.”