Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 261: Chương 261: Có hơi nhớ hắn




Edit + Beta: Vịt

Lúc Cố Phong rời giường, Dư Bảo Nguyên còn đang trong giấc ngủ nông.

Cố Phong lặng lẽ từ trên gường ngồi dậy, rửa mặt, mặc quần áo, đến bên giường, nhìn thụy nhan của vợ nhà mình, không nhịn được ghé tới hôn một cái.

Thật thỏa mãn.

Dư Bảo Nguyên bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt: "Anh làm gì thế?"

"Tỉnh rồi à," Cố Phong cười hôn trộm lên cổ Dư Bảo Nguyên, "Nhanh lên, ông xã đưa em đi làm."

Dư Bảo Nguyên đang mơ ngủ, vẫn gật đầu, chậm rãi rời giường.

Cố Phong đi ra cửa phòng, đến phòng khách và phòng ăn tầng 1.

Chú Hà quen dậy sớm nhiều năm như vậy, lúc này, ông đã sớm ngồi phòng khách. Trên bàn ăn bày bữa sáng vừa nấu xong, vẫn bay khí nóng, thằng nhãi Cố Gia Duệ đã tỉnh, được chú Hà ôm ra ngoài, bò lung tung trên mặt đất như hổ con.

"Thiếu gia, chào buổi sáng." Chú Hà đứng lên cười nói.

Không khí buổi sáng trong lành như vậy, ánh mặt trời lại khoan khoái, Dư Bảo Nguyên tối qua lại để Cố Phong nhận được thỏa mãn vô cùng, hắn không nhịn được lười biếng duỗi lưng một cái: "Chào buổi sáng, chú Hà."

Chú Hà nhìn thấy bộ dạng này của thiếu gia nhà mình, liền biết, tối qua, làm không ít chuyện.

Ông thở dài: "...... Chú có cần bưng bữa sáng lên cho Dư thiếu không?"

Cố Phong trừng ông một cái: "Sao chú lại cảm thấy cháu tối qua làm em ấy mệt?"

Chú Hà đứng tại chỗ, nhún vai.

Rõ ràng đang nói - Chả lẽ không đúng?

Sắc mặt Cố Phong hơi lúng túng, tự ho khan một tiếng: "Cháu bưng lên cho em ấy là được, chú ngồi đi."

Chú Hà nghe vậy, gật gật đầu, lại ngồi xuống sofa.

"I a -"

Cố Gia Duệ giống như động vật nhỏ bò qua, tay nhỏ xíu túm lấy ống quần và giày da của Cố Phong. Thằng nhãi này ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngập nước khiến lòng người tan chảy nhìn daddy nhà mình.

Cố Phong vớt vật nhỏ lên, ôm vào trong ngực: "Đói à?"

Cố Gia Duệ chớp chớp mắt.

Chú Hà ngồi một bên nhìn hỗ động của hai cha con, luôn cảm thấy rất yêu thương. Ông nhìn kỹ, tuy nói tiểu thiếu gia bây giờ vẫn chưa lớn, nhưng ông luôn cảm thấy tiểu thiếu gia và thiếu gia, lớn lên rất giống nhau......

Hẳn tiểu thiếu gia, sau này cũng là đại soái ca anh tuấn mê người!

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Cố Phong vội vàng đặt nhóc con lại mặt đất mặc kệ nó bò, mình đến bên cầu thang dắt tay Dư Bảo Nguyên, dính lấy cậu đi đến bàn ăn: "Bảo bối, anh chờ em ăn sáng đó."

Dư Bảo Nguyên ngáp một cái, gật gật đầu.

Đều tại tên ngốc Cố Phong.

Tối qua nhất định, nhất định muốn chơi cái đó......

Sau khi đáp lại lời cầu hôn của hắn, người này ở trên giường đã trở nên vô cùng lớn lối, thật sự khiến người ta muốn đập hắn một cái!

Dư Bảo Nguyên ngồi bên bàn ăn, Tiểu Duệ Duệ bò đến bên chân ba mình, cũng bán manh. Dư Bảo Nguyên liền dịu dàng, ôm lấy con mình, bỏ lại Cố Phong đi trước rót sữa bột cho con trai, sau đó từ từ ăn bữa sáng của mình.

Sau bữa sáng, Cố Phong đưa Dư Bảo Nguyên đến quán Siêu Cấp Nguyên Bảo.

"Đừng quên, hôn lễ của hai chúng ta, muốn làm ở đâu, hai chúng ta phải cùng bàn bạc, được không?" Trước khi lái xe đi, Cố Phong xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Dư Bảo Nguyên bên ngoài, lưu luyến.

"OK, biết rồi." Dư Bảo Nguyên hất tay hắn ra, thấy Cố Phong bỗng nhiên lại trở nên luyến tiếc, cuối cùng mềm lòng, ghé tới hôn lên trán hắn một cái, "Đi làm đi, tan làm quay lại đón em, buổi tối hai chúng ta lại tiếp tục bàn chuyện hôn lễ."

Cố Phong không hài lòng, túm lấy Dư Bảo Nguyên hôn tàn bạo một trận: "Sao cảm thấy...... hôn em thế nào cũng không đủ nhỉ?"

Dư Bảo Nguyên hừ cười một tiếng, không để ý đến hắn nữa, cầm lấy đồ của mình đi vào quán.

Cố Phong đưa mắt nhìn theo Dư Bảo Nguyên vào quán, rốt cục đạp chân ga lái đến công ty.

Dư Bảo Nguyên vào quán, cũng không nhiều người, Hà Tuệ đang làm ổ sau quầy tiếp tục xem phim cung đấu. Mấy nhân viên khác họa phong cũng đều bị chệch theo, ai cũng nhìn chằm chằm vào phi tần cấu xé trên màn hình không chớp mắt.

Dư Bảo Nguyên thở dài, tự cất đồ, nhìn đơn giản tình hình trong quán.

Sau đó, cậu ở góc quán nhìn thấy một người.

Lý Kha.

Dư Bảo Nguyên nhíu mày, đi tới bên người Lý Kha, ngồi xuống đối diện hắn: "Chào buổi sáng."

Lý Kha giống như động vật nhỏ, nghe thấy tiếng người liền bị dọa giật mình, khó khăn bình tĩnh lại: "...... Chào buổi sáng."

Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dạng hắn, hơi chật vật, trong lòng có chút nghi ngờ: "Anh...... sáng sớm đã ở đây làm gì? Sao trông mệt mỏi vậy?"

Lý Kha chớp chớp đôi mắt khô khốc, hồi lâu, mới thở dài: "Tôi cả đêm không ngủ."

Dư Bảo Nguyên nhất thời kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi trốn nhà ra ngoài, công việc hôm nay của tôi cũng xin nghỉ," Lý Kha ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tín nhiệm đối với Dư Bảo Nguyên, "...... Tôi cãi nhau với người nhà. Bởi vì chuyện của tôi với Tưởng Hạo, bị mẹ và chị tôi biết."

Dư Bảo Nguyên nhất thời cảm giác được tình hình nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng, bảo Hà Tuệ làm hai cốc sữa tươi, đặt một cốc trước mặt Lý Kha: "Sau đó thì sao?" "Mẹ tôi ép hỏi tôi có phải bị Tưởng Hạo cưỡng bức không, tôi nói không phải, tôi là...... tôi là thích cậu ta," Lý Kha cúi đầu, giống như đứa nhóc làm sai việc gì, "Sau đó thì như cậu nhìn thấy. Buổi tối tôi trốn khỏi nhà, muốn chuồn đến công viên, bị một tên lang thang cướp tiền mặt trên người, chỉ có thể...... chỉ có thể sáng sớm đến chỗ cậu tránh."

Dư Bảo Nguyên thở dài: "Yên tâm đi, anh bây giờ ở chỗ tôi, chờ anh nghĩ thông suốt, hẵng liên lạc người nhà, được không?"

Lý Kha do dự một chút, gật gật đầu.

Hắn lặng lẽ cầm lấy điện thoại của mình, nhìn khung chat với Tưởng Hạo.

Tin cuối cùng là hai chữ, ngủ ngon.

Tin nhắn này dừng lại ở tuần trước.

Hắn mấp máy miệng, nhìn ngoài cửa sổ.

Lại sắp hết một năm, trời cũng càng ngày càng lạnh.

Trong phòng có khí ấm, Lý Kha vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Hắn dùng cánh tay ôm lấy mình.

Trước năm mới, Tưởng Hạo có thể trở về không?

...... Hắn thật sự...... có hơi nhớ tên khốn kia.

=====================

Ngày càng lọt hố bạn Lý Kha, moe vch, cứ cưng cưng sao ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.