Cố Phong lắc lắc đầu: “Không đắc ý không đắc ý, tôi chỉ là hơi kích động.”
Dứt lời, hắn từ trong túi lấy điện thoại ra, tách tách chụp lại khay bữa sáng.
Dư Bảo Nguyên nhíu mày: “Nhanh ăn nhân lúc còn nóng đi, còn cầm điện thoại chụp gì mà chụp? Webcam mọc mồm?”
Cố Phong chụp đủ ảnh, mới hài lòng bỏ di động xuống, cầm lấy đũa gặp một miếng thịt hun khói vào miệng, “Tôi chỉ muốn lưu lại kỷ niệm, toàn bộ quá trình từ lúc chúng ta chia xa đến khi dần quay lại.”
Cố Phong đưa di động cho Dư Bảo Nguyên, yên tâm trực tiếp mở album ảnh cho cậu xem.
“Tôi trước đây không thích chụp ảnh, nhưng sau này lại rất thích chụp đồ có liên quan đến em. Em xem, quà em tặng tôi, con trai hai chúng ta, lúc hai chúng ta lại ngủ cùng trên một cái giường, thụy nhan của em......”
Dư Bảo Nguyên nhìn mình ngủ vù vù còn chảy nước miếng trong điện thoại Cố Phong, cảm giác giống như gặp ma.
Cậu tức giận ném điện thoại lại trả Cố Phong: “** mẹ.”
Cố Phong cẩn thận thu điện thoại về, chậm rãi ăn xong bữa sáng tuyệt vời, sau đó đứng dậy, hôn lên trán Dư Bảo Nguyên: “Lát nữa đưa em đến trung tâm thương mại, tôi đi làm. Tối về nhà tôi nấu cơm tối cho em, được không?”
Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu: “Anh biết nấu cơm?”
“Đã học được một ít,“ Cố Phong gật gật đầu, “Sau này không thể toàn để em nấu cơm, em rất vất vả. Tôi cũng phải học, học xong em muốn ăn gì tôi đều nấu cho em, việc nhà hai ta cùng làm, nhé?”
Dư Bảo Nguyên cười hì hì: “Vậy tôi xem biểu hiện của anh.”
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Lục Dương tan làm, đón Lộ Dương cùng đến quán ăn gia đình.
Y mang Lộ Dương cùng đi vào trong, đã có nhân viên đặc biệt chờ ở cửa, chỉ để tiếp đón bọn họ. Nhân viên nhìn thấy Lục Dương, gật gật đầu: “Lục tiên sinh, xin mời đi theo tôi.”
Hắn dẫn hai người Lục Dương đi tới cửa một căn phòng riêng: “Mời vào.”
Lục Dương gật gật đầu, đẩy cửa phòng riêng ra.
Phòng riêng rất to rất xa hoa, ngoài một bàn ăn, trong phòng còn có các loại bồn hoa trang trí và thiết kế rất khác biệt. Ông cụ Lục đang ngồi ghế đầu, trong tay vân vê một chuỗi hạt châu, nhìn Lục Dương dẫn Lộ Dương đi vào.
Ngoài ông cụ Lục, trong phòng còn có cha mẹ Lục Dương, Lục Nham, một đám thân thích Lục gia, bọn họ nhìn thấy Lộ Dương đi theo sau Lục Dương, cũng đầy mặt phức tạp.
Lục Dương lại giống như hồn nhiên không cảm giác được, dẫn Lộ Dương vững vàng ngồi xuống.
Không khí trong phòng nhất thời hơi lúng túng, may mà ông cụ Lục lập tức mở miệng nói chuyện, phá vỡ lúng túng: “Tiểu Dương, gần đây, sống thế nào?”