Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 277: Chương 277: Một chú hổ con đáng yêu áu u




Edit + Beta: Vịt

Cố Phong đỗ xe ở bãi đỗ, sau đó mở cửa xe ra, mang vợ và con trai mình đi vào công viên trò chơi rộng lớn này.

Công viên trò chơi này mới xây, đầu tư rất lớn, quy mô và diện tích cũng rất lớn. Phương tiện vui chơi bên trong đầy đủ, đồng thời còn xây dựng khu buôn bán. Tuần đầu tiên bắt đầu đưa vào sử dụng đã chật kín khách.

Lúc này, cách công viên trò chơi đi vào sử dụng đã gần 1 tháng, khách qua lại vẫn rất nhiều.

"Nhãi con," Cố Phong ôm lấy Cố Gia Duệ, "Muốn chơi cái gì?"

Cố Gia Duệ chép chép miệng, chỉ chỉ phía trước: "Cái đó!"

Cố Phong giương mắt nhìn, Rollercoaster Extreme.

Hắn nhẹ nhàng cười cười, liếc mắt về phía Cố Gia Duệ nói: "Con vẫn quá nhỏ, không thể chơi cái này."

Lúc này, thật sự có một hàng cáp treo từ đỉnh lao xuống, cách từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của nam nam nữ nữ trên cáp treo, tuyên truyền giác ngộ.

Cố Gia Duệ nhìn càng thêm hâm mộ: "Daddy......"

"Không được, con bé như vậy, không phù hợp yêu cầu." Cố Phong không chút do dự lắc lắc đầu.

Cố Gia Duệ quay đầu nhìn Dư Bảo Nguyên, trong đôi mắt viết một chút làm nũng mơ hồ: "Ba ơi......"

"Duệ Duệ, cái này quá kích thích, chờ con lớn lên, ba và daddy sẽ chơi cùng con," Dư Bảo Nguyên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Duệ, "Bây giờ á, ba dẫn con đi chơi mấy trò nhẹ nhàng trước, được không?"

Cố Gia Duệ mím miệng nhỏ, nhưng nhóc cũng đành phải gật gật đầu.

Đến khi nhóc lại lần nữa ngẩng đầu, nhóc bỗng nhiên chỉ ngón tay vào một quán rất sang phía đối diện: "Vậy con muốn ăn cái đó!"

Cố Phong giương mắt nhìn, là một quán chuyên bán kẹo bông.

Cửa hàng này dán biển hiệu, bên trên thông báo phương pháp làm mà quán này chọn dùng hoàn toàn mới, dùng nguyên liệu healthy, kẹo bông làm ra cũng sạch sẽ vệ sinh, healthy vị ngon.

Đương nhiên, giá cũng đắt hơn rất nhiều so với quán nhỏ buôn bán.

Cố Phong chợt động, bỗng nhiên để Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, mình vào quán đó.

Lúc hắn từ quán đi ra, trong tay cầm một cây kẹo bông.

Một cây kẹo bông to dọa người.

Cây kẹo bông này cực kỳ lớn, bày ra hình trái tim được cố ý chế tạo màu hồng nhạt, đi vào trong đám người, có thể nói là hết sức chói mắt. Cố Gia Duệ được Dư Bảo Nguyên ôm, thấy kẹo bông trong tay Cố Phong, vui mừng vỗ tay tới tấp: "Muốn ăn, muốn ăn!"

Cố Phong đi tới bên cạnh vợ và con trai mình.

"Daddy, con ăn, con ăn!" Cố Gia Duệ mừng rỡ chìa tay ra.

Cố Phong khó hiểu nhìn oắt con vui vẻ này một cái, lãnh khốc nói: "Daddy nói là daddy mua cho con sao?" Vừa nói, hắn đưa cây kẹo bông trái tim cực lớn này đến tay Dư Bảo Nguyên: "Vợ à, tặng em."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Duệ liền xụ xuống, giống một con cún con, lỗ tai bỗng nhiên mềm nhũn cụp trên đầu.

Dư Bảo Nguyên bật cười: "Anh mua cho em làm gì?"

"Anh cố ý bảo nhân viên làm riêng, kẹo trái tình yêu," Cố Phong còn có chút lúng túng, cầm trong tay một cây kẹo bông lớn như vậy, tất cả người đi qua đều quăng đến ánh mắt kinh dị, "Vẫn chưa trải qua chuyện ngốc nghếch như vậy."

Dư Bảo Nguyên cười khẽ một tiếng: "Anh cũng biết anh ngốc."

Lời tuy nói như thế, nhưng tâm ý của Cố Phong dù sao cũng rất tốt. Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa tay nhận lấy kẹo.

"Ba ơi......" Cố Gia Duệ tủi thân nhìn Dư Bảo Nguyên, đôi mắt nhỏ kia không ngừng đảo quan trên người Dư Bảo Nguyên và kẹo bông, "Con muốn ăn."

Dư Bảo Nguyên nhìn nhóc, "Con là trẻ con, khả năng tiêu hóa không tốt, đồ ăn vặt không thể ăn nhiều...... vậy đi, ba cho phép con ăn mấy miếng nhỏ cho đã ghiền, nhé?"

Cố Gia Duệ lập tức vui tươi hớn hở.

Nhóc liền giống như một con hổ đáng yêu, áu u há miệng, đâm đầu vào trên đám mây kẹo bông ngọt mềm.

Dư Bảo Nguyên và Cố Phong nhìn bộ dạng ngốc này của Cố Gia Duệ, cười ra tiếng.

Bọn họ vừa cười vui, vừa đi về phía trước, chuẩn bị đi chơi trò chơi, thả lỏng, hưởng thụ thời gian ấm áp của gia đình.

Đúng lúc này, hai bóng người dừng bước.

Một người bé nhỏ, từ xa thấy Cố Gia Duệ được Dư Bảo Nguyên ôm, nhìn Cố Gia Duệ kêu áu ăn kẹo bông lớn, đôi mắt kia không tự chủ để lộ ra hâm mộ nồng đậm.

Người phụ nữ già nua bên cạnh người bé nhỏ kéo kéo tay nó: "Sao không đi?"

Đứa bé này cúi đầu, lén ngoắc ngón tay người phụ nữ già nua: "Bà Phan, cháu cũng muốn ăn."

Người phụ nữ già nua vất vả cúi người xuống: "Lương Lương, cháu nói cháu muốn ăn cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.