Edit: Hestia
Beta: Vịt
**** Từ giờ mỗi ngày tui sẽ đăng 1 chương nha, bạn editor cũng làm sắp xong rồi, tui phải đuổi kịp cho xong thôi
Hùng Vũ Đan nhìn người đàn ông ngã vật trên đất, ngớ người.
Mặt mày người nọ trông quen thuộc như thế, nhưng lại xa lạ.
Cha hắn năm đó bất ngờ trở nên phát tài nhờ những khoảng tiền phi pháp, cái vẻ mặt tự hào ấy, hắn vẫn còn nhớ như in.
Nhưng người trước mắt......
Sao lại trông tiều tụy như vậy?
Hùng Cam Minh ngẩng đầu lên, nhắm mắt quá lâu, khi ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến ông khó chịu nheo mắt lại.
Trên mặt ông hằn những vết nhăn nheo của tuổi tác, dấu chân chim in lên đầy khóe mắt.
Hùng Vũ Đan nhướng mày: “Hùng Cam Minh, là ông sao?”
Quả thực đến một tiếng cha hắn cũng không muốn gọi.
“Vũ Đan......” Hùng Cam Minh thấy Hùng Vũ Đan, như nhìn thấy vị cứu tinh. Ông từng chút từng chút đi đến, dùng đôi tay đen nhẻm nắm lấy ống quần của hắn, “Cha tìm thấy con rồi.”
Hùng Vũ Đan ghét bỏ phủi tay ông ra.
Đôi mắt Hùng Cam Minh vẫn chăm chăm nhìn Hùng Vũ Đan, “Là cha đây, Vũ Đan, cha là cha của con.”
“Tôi nhớ mang máng, năm đó, có người chắc như đinh đóng cột nói là không có thằng con trai như tôi mà, còn bảo tôi không được làm phiền gia đình ông ta,“ Hùng Vũ Đan cười nhẹ, “Là ai nói vậy?”
Trong mắt Hùng Cam Minh rõ ràng hiện lên một nỗi thống khổ.
“Ông không phải kiếm được nhiều tiền lắm ư? Không phải đã có một bà vợ trẻ đẹp rồi ư? Ông không phải có một thằng con trai không biến thái đó sao?” Vẻ mặt Hùng Vũ Đan tràn đầy giễu cợt, không hề có chút lòng đồng tình, “Đến tìm tôi làm gì?”
Không nhắc tới thì thôi, mà đã nhắc tới chuyện này, Hùng Cam Minh lại cảm thấy hối hận đến xanh ruột.
Từ khi có được khối tài sản to bự ấy, ông suốt ngày không chịu lo làm ăn, chỉ biết ăn không ngồi rồi, tự cho là có vốn liếng cả đời. Đâu ai biết tiêu tiền như nước chảy, tất cả đều là dựa vào tiêu tiền, hôm nay mua nhà một ít, ngày mai mua xe hơi một khoản, ngày mốt lại mua hàng xa xỉ......
Chỉ vỏn vẹn vài năm, phần lớn vốn liếng đều bị tiêu sạch.
Hùng Cam Minh vốn đã quen với lối sống xa hoa chợt bắt đầu hoảng sợ, cố gắng nghĩ cách để kiếm thật nhiều tiền. Đúng lúc này, có một nhóm người theo dõi ông, dỗ ngon ngọt lừa ông ta vào sòng bạc.
Ban đầu thì ổn, Hùng Cam Minh lần nào cũng thắng, vậy nên ông ta ngày càng chủ động vào sòng bạc, càng ngày càng nhiều. Nhưng đến sau này, khi ông trở thành con nghiện, mọi thứ đều thay đổi.
Ông thua sạch tiền, bán cả nhà, cả xe.
Mọi thứ đều biến mất.
Sau khi tài sản bị mất hết, vợ dẫn con trai bỏ trốn, trên người lại một đống nợ, xem như cùng đường rồi, rất muốn tìm đến cái chết, ông chợt nhớ ra mình còn một đứa con trai bất nam bất nữ.
Ông cứ như vậy mà lần mò tìm đến.
Hùng Vũ Đan nghe Hùng Cam Minh chua chát than thở, chỉ đưa tay ôm ngực, cười nhẹ: “Không phải tôi đã nói, đây là quả báo sao.”
“Vũ Đan, con giúp cha đi.” Đôi mắt Hùng Cam Minh sáng lên, nắm chặt góc áo của Hùng Vũ Đan “Cha là người thân ruột thịt của con, cha là người sinh ra con nuôi nấng con, con không thể thấy chết mà không cứu được, con không được bỏ rơi mặc kệ cha như vậy được! Con bây giờ có tiền mà phải không, con giúp cha, giúp cha......”
“Thôi đi!” Hùng Vũ Đan căm hận hất ông ra, “Tự mình tạo nghiệp, thì tự mình gánh chịu hậu quả, đừng có tới đây than khóc kêu cha gọi mẹ, tôi không có thời gian nhàn rỗi quan tâm ông.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên hai tiếng còi xe.
Không lâu sau, Bạch Hướng Thịnh mặc một chiếc áo len rộng rãi màu trắng, mang theo tiểu công chúa Mạnh Diệc Diệm của mình đi đến, nhìn thấy Hùng Cam Minh đang quấn lấy Hùng Vũ Đan, ngạc nhiên nhướng mày: “Chúng ta đi thôi, tôi vừa vặn tiện đường, nên tới đón cậu.”
Hùng Vũ Đan mỉm cười: “Cảm ơn, nhưng...”
Bạch Hướng Thịnh nhìn Hùng Cam Minh đang chật vật nằm trên đất: “Gặp rắc rối?”
“Không phiền, không có gì đâu.” Hùng Vũ Đan nói, dùng sức kéo góc quần áo của mình ra khỏi tay Hùng Cam Minh, sau đó nói với Bạch Hướng Thịnh, “Không cần xen vào, đi thôi.”
“Ừ.” Bạch Hướng Thịnh gật đầu, sau đó liếc nhìn Hùng Cam Minh, ôm Mạnh Diệc Diệm, cùng rời khỏi tòa nhà.
Có một việc mà họ không biết đó là, sau khi bọn họ bước ra khỏi tòa nhà này, Hùng Cam Minh bất ngờ nổi điên, vừa la hét ầm ĩ, vừa khóc lóc dữ dội, vừa ồn ào xong vừa đập phá khiến cả tòa nhà không yên.
Bạch Hướng Thịnh lái xe, chở Hùng Vũ Đan và con gái đến Cố gia.
Nhiều năm qua, tình bạn của bọn họ gắn bó rất bền chặt. Đứng đầu là Dư Bảo Nguyên, Dư Bảo Nguyên thường tổ chức các hoạt động nhỏ, có cả y, Lộ Dương, Hùng Vũ Đan đều tham gia, mọi người thường xuyên tụ tập với nhau, rất vui vẻ.
Bạch Hướng Thịnh bước vào Cố gia, phát hiện mấy đứa nhỏ trong phòng khách đang cãi nhau ầm ĩ.
Trong bếp dường như có tiếng động, Bạch Hướng Thịnh mở cửa phòng bếp, quả nhiên, Dư Bảo Nguyên đang bận.
“Làm gì đó? Chăm chỉ như vậy.” Bạch Hướng Thịnh cười nói.
“Tới rồi?” Dư Bảo Nguyên quay đầu lại cười, nhưng động tác trên tay không ngừng lại, vẫn tiếp tục nặn thịt viên, “Tôi làm một ít thịt viên, đợi lát nữa cho mọi người nếm thử.
Bạch Hướng Thịnh nằm trên vai Dư Bảo Nguyên: “Mùi rất thơm.”
“Tôi có cải tiến công thức một chút, cái món này nếu mình lấy trứng gà phủ lên rồi chiên vàng, chắc chắn sẽ khiến anh thèm chảy nước miếng.” Dư Bảo Nguyên liền khoe tài nghệ của mình.
Bạch Hướng Thịnh cười đứng lên, dựa vào tủ bên cạnh: “Cố Phong đâu?”
“Anh ấy đang mở hội nghị trực tuyến trong thư phòng,“ Dư Bảo Nguyên đưa thau bột mì cho Bạch Hướng Thịnh “Gần đây anh ấy khá bận, do cuối năm nên có rất nhiều việc phải giải quyết. Tôi nghĩ, đến lúc đó phải dành thời gian giúp anh ấy xoa bóp, tôi còn mua cả tinh dầu đặc trị.”
“Chu đáo ghê, đúng là một người vợ tốt nha,“ Bạch Hướng Thịnh trêu chọc, “Vậy khi nào mới đến lượt tôi được xoa bóp đây?”
Dư Bảo Nguyên đá Bạch Hướng Thịnh, cười mắng: “Bảo Mạnh tổng nhà anh xoa bóp đi, cút cút cút, đừng có mà ở đây quấy rầy tôi nấu nướng.”