Edit + Beta: Vịt
Bạch Hướng Thịnh lập tức cơn tức đẩy lên cổ họng, ngay cả nói chuyện cũng quên mất.
Tên này...... còn rất cao lãnh.
Giống như không có chút ham muốn giao lưu với người khác.
...... Cái này, vụ này khó làm rồi đây.
Nhưng mà, y cũng không dễ từ bỏ như vậy.
Bạch Hướng Thịnh nghiêng đầu cười nói: “Không có ý gì khác, chính là cùng ở đây thưởng thức ánh trăng, nghĩ đến có người cùng tâm sự cũng tốt, anh nói đúng không?”
“Muốn nói chuyện thì đi vào,“ Mạnh Mãng Long uống một hớp rượu trong tay, ngữ khí vẫn lạnh vô cùng, “Bên trong có rất nhiều người thích nói chuyện, mời.”
Tay Bạch Hướng Thịnh nắm chặt, siết đến đế ly suýt gãy.
Chưa từng thấy ai không cho mặt mũi như vậy.
Thật lãnh khốc.
Y khó khăn duy trì nụ cười lễ phép trên mặt: “Anh không cần đuổi tôi vào, tôi chỉ thích ở bên ngoài hóng gió.”
“Cậu không vào tôi vào.” Mạnh Mãng Long uống một hơi cạn sạch rượu trong ly đế dài, xoay người muốn đi ra ban công.
“Ấy, đừng đừng đừng,“ Bạch Hướng Thịnh lập tức cản người lại, “Cần thiết không? Chỉ là tám chuyện, anh cho rằng tôi có bệnh truyền nhiễm gì sao? Né tránh không kịp?”
“Không có,“ Mạnh Mãng Long dường như đã rất bực mình người này dây dưa, mặt đen tới không xong, “Cậu muốn nói gì thì nói, lòng vòng như vậy, tôi không quen, cũng không thích.”
Bạch Hướng Thịnh khiêu mi.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra người này không quen kiểu uyển chuyển trong xã giao, ngược lại thích trực tiếp kích thích hơn.
Vậy thì tốt.
Y cũng không thích, y cũng thích nói thẳng.
Khóe môi cậu câu lên, gật gật đầu nói: “Được, vậy tôi nói thẳng. Tôi, muốn cách liên lạc của anh.”
Mạnh Mãng Long kinh ngạc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bạch Hướng Thịnh ngâm trong ánh trăng, vô cùng nhu hòa, đôi mắt kia phản chiếu chút tia sáng, giống như biết nói chuyện.
Hắn cau mày: “Tôi thích phụ nữ, ngại quá, không làm gay.”
Bạch Hướng Thịnh yên lặng.
Vậy mà là thẳng nam.
Vậy thì thôi, y không có sở thích miễn cưỡng bẻ cong thẳng nam.
Nghĩ như vậy, y uống xong chút rượu còn lại trong chén, xoay người muốn đi.
Vừa đi chưa được hai bước, y lại quay đầu lại.
Không được, không thể cứ đi như vậy.
Phương thức liên lạc cũng không xin được, cứ đi ảo não như vậy. Đến lúc đó, nếu Phương Vân hỏi, mình ngay cả chứng cứ cũng không có, nhất định sẽ bị Phương Vân cười nhạo.
Ít nhất phải lấy bằng được cách liên lạc!
Y cắn răng xoay người, mang theo chút mỉm cười đi quay lại bên cạnh Mạnh Mãng Long: “Vậy...... anh vẫn là cho tôi phương thức liên lạc của anh đi.”
Không bình tĩnh trong mắt Mạnh Mãng Long sâu hơn mấy phần: “Tại sao?”
“Tôi...... còn mấy chị em, bọn họ muốn quen biết đàn ông tốt.” Bạch Hướng Thịnh thuận miệng bịa chuyện.
Mạnh Mãng Long đương nhiên cũng biết đó là cái cớ của y, nhưng, trước mắt người đàn ông này dây dưa càng khiến mình bực bội, suy nghĩ một chút, hắn lấy kẹp danh thiếp của mình ra, rút bên trong ra một tờ danh thiếp, đưa cho Bạch Hướng Thịnh: “Cho cậu.”
Bạch Hướng Thịnh nhận lấy danh thiếp giống như trân bảo, nhìn nhìn, bỗng nhiên lại đưa danh thiếp tới: “Chỗ này, thuận tiện viết thêm Wechat của anh không?” Mạnh Mãng Long hết sức chịu đựng tức giận trong lòng, cầm lấy bút ký, viết số Wechat của mình lên!
Bạch Hướng Thịnh nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành thành công, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào trong hội trường.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Đến khi cậu đến hội trường, thằng cha Phương Vân đã bắt đầu ăn bánh ngọt.
Bạch Hướng Thịnh đưa danh thiếp cho hắn: “Nè, cái mày cần.”
“Không phải chứ?” Khóe miệng Phương Vân còn dính bơ, dính nhớp nháp, cực khiến người ta ghét, “Mày xin được thật?”
“Còn có thể là giả sao?” Bạch Hướng Thịnh bình tĩnh, “Tự mày add nhé, số Wechat cũng viết bên trên.”
“** mẹ,“ Phương Vân mừng rỡ, nhận lấy danh thiếp, “Đại ân đó người anh em, đại ân không gì có thể báo đáp được, kiếp sau làm top của mày.”
Bạch Hướng Thịnh đá lên mông hắn một cái: “Cút đi ăn bánh ngọt của mày đi.”
Bạn gái Mạnh Mãng Long vẫn luôn đi lại xung quanh hội trường, lúc này vén mái tóc dài màu nâu uốn lượn sóng, lễ phục màu đỏ rượu tôn lên đường cong vóc dáng cô cực kỳ mê người, có lồi có lõm.
Trong tay cô bưng chén rượu, đi tới ban công.
Mạnh Mãng Long vẫn cô đơn một mình đứng đó.
Người phụ nữ nhẹ nhàng cười một cái, giày cao gót giẫm trên sàn nhà, âm thanh vô cùng trong trẻo.
Cô đi tới bên cạnh Mạnh Mãng Long: “Mạnh tổng, cho.”
Mạnh Mãng Long quay đầu lại, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của bạn gái, mang theo nụ cười ngọt ngào.
Hắn không nói chuyện, mà nhận lấy chén rượu trong tay bạn gái.
Bạn gái đi cách Mạnh Mãng Long gần hơn chút, thậm chí dán lên Mạnh Mãng Long: “Mùi hương nam trên người Mạnh tổng, luôn khiến tôi trầm mê như vậy.”
Mạnh Mãng Long không nói chuyện, ngẩng đầu uống ngụm rượu, hầu kết phái nam chuyển động trên dưới, phá lệ gợi cảm.
Bạn gái nhẹ nhàng dán tay lên bụng Mạnh Mãng Long, sau đó túm lấy móc cài dây lưng hắn, móng tay sơn đỏ sờ nhẹ xuống dưới: “Vậy thì Mạnh tổng...... thích mùi nước hoa trên người tôi không?”
Mạnh Mãng Long cau mày, trầm mặc như cũ.
Bạn gái khẽ cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng răng trắng tinh, cực kỳ động lòng người.
Cô kiễng chân, nhẹ nhàng hôn bên môi Mạnh Mãng Long.
Mạnh Mãng Long bỗng nhiên đưa tay đẩy cô ra; “Cô Lý, chú ý chừng mực của cô.”