Edit: Hestia
Beta: Vịt
Sư thầy lấy ra một ống gỗ nhỏ, trên ống gỗ có khắc kinh và tượng Phật rất tinh xảo, bên trong ống gỗ, chứa một bó thẻ gỗ nhỏ.
Cố Phong cầm lấy ống gỗ từ tay sư thầy rồi lắc nhẹ mấy cái, một thẻ gỗ rơi ra.
Sư thầy nhặt thẻ gỗ lên xem rồi cười nói: “Quẻ tốt.”
Nói xong, ông đi ra phía sau, trên giá sắt phía sau có treo từng hàng giải quẻ, ông xé một cái đưa cho Cố Phong: “Cái gọi là vân tiêu vũ tễ, thải triệt khu minh*. Theo tình hình hiện tại của ngài, có lẽ mọi vui buồn đều đã trải qua, ngày tháng yên ổn thoải mái. “
(*ý chỉ bầu trời quang đãng đầy nắng sau cơn mưa.)
Cố Phong nhíu mày, hắn lại không ngờ rằng, thật sự chính xác.
“Nhưng vẫn phải cẩn thận,“ Sư thầy sờ lên ria mép của mình, trên mặt có vài nếp nhăn, “Quẻ này còn nói, sau mùa lễ hội, gió xuân sẽ lại sinh ra. Tuy rằng khó khăn đại nạn đã qua đi, nhưng vẫn phải thật cẩn trọng ở từng khâu nhỏ trong sinh hoạt, đừng để những chuyện lặt vặt khiến tâm tình xấu đi. “
Cố Phong vốn không tin lắm, nhưng vẫn gật đầu với sư thầy: “Cảm ơn.”
“Chú ơi!” Cố Gia Duệ đứng thấp hơn bàn, chân ngắn bước đến bên cạnh, ngước nhìn mặt sư thầy, chắp tay thành hình lạy Phật, cậu bé hơi cúi xuống, “Chú, A Di Đà Phật. “
“Ôi, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật,“ Sư thầy bị bộ dạng của tên nhóc con này chọc cười, ngồi xổm xuống sờ đầu Cố Gia Duệ, “Cậu bé ngoan, con đi theo cha con đến à? “
“Vâng!” Cố Gia Duệ gật gật đầu, “Chúng con đến vái Bồ Tát.”
Nếp nhăn khóe mắt sư thầy sâu hơn, ông cười nói: “Được rồi, được rồi, người bạn nhỏ, hôm nay con đến lễ Bồ Tát, tương lai chắc chắn sẽ suôn sẻ, hạnh phúc, thành tích học tập mỗi ngày đều tiến bộ, được không?”
Cố Gia Duệ nở nụ cười, nghiêng đầu, con ngươi đen láy: “Chú ơi, chú là hòa thượng ư?”
“Chú không phải là hòa thượng,“ Sư thầy lắc đầu, “Chú á, chẳng qua chỉ là người làm ở đây, giúp cha con giải quẻ thôi.”
“Con có thể rút quẻ không?” Cố Gia Duệ đưa tay ra, háo hức muốn thử.
Sư thầy bất đắc dĩ mỉm cười, đưa ống quẻ cho cậu bé.
Cố Gia Duệ làm rơi ra một thẻ, để trước mắt nhìn kỹ hơn: “Đào...... quả đào......”
Sư thầy đến cầm que gỗ lên xem: “Quẻ tốt nhất, là đại cát, còn có cả quả đào. Ôi, thật khó tin.”
Dư Bảo Nguyên bỏ một ít tiền dầu đèn vào trong hòm công đức, bên tai chợt nghe thấy câu cảm thán của sư phụ, trên mặt nở nụ cười đi tới: “Sao vậy?”
Sư thầy vội vàng phất tay, đi đến giá sắt phía sau, rà soát từ trên xuống, cuối cùng xé xuống một tờ giải quẻ, nhìn kỹ một chút, rồi đưa cho Dư Bảo Nguyên: “Cậu nhìn xem.”
Dư Bảo Nguyên tò mò nhận lấy tờ giải quẻ này, đưa lên trước mắt nhìn.
Chợt thấy câu đầu tiên của tờ giải quẻ: Đào duyên sớm kéo sợi tơ hồng.
Dư Bảo Nguyên sững sờ ngẩng đầu, thấy sư thần bí đi tới, nghiêng người đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên, nhẹ giọng nói: “Cái này...... là quẻ tình duyên.”
Dư Bảo Nguyên phì một tiếng, bật cười: “Con nói sư phụ nghe, đứa nhỏ này mới chín tuổi, có biết gì là nhân duyên hay không nhân duyên đâu?”
“Có thể nói không chừng,“ Sư thầy thần bí nói, “Không chừng, đứa trẻ này đã gặp phải người định mệnh của mình rồi.”
Nói xong, ông ngồi xổm xuống nhìn Cố Gia Duệ “Bạn nhỏ này, con có thích bạn nữ nào ở trường tiểu học không?”
Cố Gia Duệ cau mày suy nghĩ một chút, hình như không có.
Cậu bé lắc đầu.
“Không có ai sao?” Sư thầy kinh ngạc, “Con không chơi thân với bạn nữ nào ư?
“Vâng!” Cố Gia Duệ cười lớn nói.
Các bạn nữ đều chơi dây thun, buộc tóc.
Còn cậu hiện tại chỉ chơi với Thiện Lương thôi.
“Sư phụ, làm phiền ngài rồi,“ Dư Bảo Nguyên cười nắm lấy tay Cố Gia Duệ, “Có thể nhân duyên của đứa nhỏ này còn chưa gặp, hiện tại, con cũng không để ý nhiều.”
Sư thầy thở dài, ngồi lên ghế: “Có lẽ vậy, đứa nhỏ này rất đáng yêu, sau này sẽ trở thành người tốt, hai người không cần bận tâm.” Dư Bảo Nguyên và Cố Phong nói cảm ơn rồi đưa Cố Gia Duệ ra bên ngoài ngôi chùa.
Bao quanh là núi xanh, kéo dài như vô tận. Sắc núi xanh thẳm, mây mù lượn quanh.
Xa xa có tiếng nước chảy róc rách, khi nhìn kỹ lại, có thể thấy dãy núi Thanh Lâm thấp thoáng bên dưới, một thác nước như vành đai bạc rủ xuống giữa núi, gợn sóng lung linh huyền ảo.
Cố Phong nhìn cảnh vật trước mắt, suy nghĩ xa xôi, chợt nhớ tới một nơi nào đó.
Hắn vươn tay, lấy một vật từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay của Dư Bảo Nguyên.
“Đây là gì, trông bí hiểm như vậy.”
Dư Bảo Nguyên tò mò cầm lên nhìn, là một viên ngọc.
“Đây là ngọc bình an,“ Cố Phong xoay người ôm eo Dư Bảo Nguyên, hai người vô cùng thân thiết, gần như cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau. “Năm đó, khi đi công tác, anh đã xin ở trên núi. “
Dư Bảo Nguyên tò mò nhìn ngọc bình an: “Hình như em có chút ấn tượng.”
“Lúc anh xin viên ngọc này, Duệ Duệ vẫn còn trong bụng của em”, Cố Phong cười. “Lúc đó, cả hai chúng ta thực sự có rất nhiều mâu thuẫn. Em không muốn nói chuyện với anh, còn anh cũng không muốn thừa nhận anh yêu em. Anh xin viên ngọc này, xin trời đất thần phật cho em sinh con được bình an, cũng không biết liệu có tác dụng hay không. “