Edit + Beta: Vịt
Hôm sau, lúc Bạch Hướng Thịnh tỉnh lại, tin nhắn đầu tiên y nhận được, là đến từ chủ nhiệm bệnh viện.
Chủ nhiệm nói, chuyện đã qua, sau đó cũng đã xử lý xong hết, y có thể tùy thời trở lại công tsc.
Lúc Bạch Hướng Thịnh nhìn thấy tin nhắn này, khóe môi không khỏi từ từ câu lên.
Nói thật, khoảng thời gian bị tạm đình chỉ công tác, y từng nghĩ đi làm công việc khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không có cái nào quá vừa ý, vẫn là công việc ở bệnh viện khiến y thích.
Mặc dù gặp phải chuyện bực mình như vậy, mặc dù bị ăn vạ ác ý một lần, nhưng y luôn duy trì nhiệt trình và kính nể mười phần đối với công việc bác sĩ.
Y trả lời chủ nhiệm, tỏ vẻ mình nguyện ý trở lại cương vị, sau đó đi xuống tầng, ăn sáng.
Bữa sáng rất nhẹ nhàng, nhưng rất tốt với dạ dày, Bạch Hướng Thịnh rất hưởng thụ.
Nửa người y ngâm trong ánh nắng buổi sớm, ấm áp thoải mái. Lúc y nhét cái bánh quẩy cuối cùng vào miệng, điện thoại y đặt trên bàn bỗng rung lên.
Hẳn là reply của chủ nhiệm đi, y nghĩ.
Y cầm lấy điện thoại nhìn, là Wechat của mình nhận được một tin nhắn.
Lúc y ấn vào, y phát hiện, không phải chủ nhiệm, mà là Mạnh Mãng Long.
Nội dung Wechat rất đơn giản, chỉ 3 chữ: Cám ơn cậu.
Bạch Hướng Thịnh cũng không phải quá quan tâm có cảm ơn hay không, nhưng người ta đã gửi, vậy thì y cũng phải lễ phép reply.
Y dùng giấy ăn, lau ngón tay dầu mỡ của mình, sau đó gõ mấy chữ trên màn hình: Không khách khí, lần sau có cơ hội lại......
Gõ đến đây, y bỗng lúng túng dừng lại, sau đó điên cuồng ấn delete, xóa toàn bộ văn tự phía sau, chỉ còn lại 3 chữ Không khách khí, cứ như vậy gửi qua.
Không bao lâu, Mạnh Mãng Long lại reply một tin nhắn: Có rảnh cùng ăn bữa cơm không? Coi như biểu đạt cảm tạ của tôi.
Bạch Hướng Thịnh nhìn chữ trên màn hình, cau mày.
Cùng ăn cơm, biểu đạt cảm tạ?
Cảm tạ ơn răn dạy của y?
Y cầm lấy điện thoại, papapa gõ mấy chữ: Không cần cám ơn, chuyện nhỏ thôi mà, cũng không cần long trọng mời ăn cơm.
Mạnh Mãng Long nhưng rất kiên trì: Nhất định phải mời bữa cơm này, cậu giúp đỡ tôi, tôi rất cảm kích, phải mời cậu.
Bạch Hướng Thịnh bị thái độ cố chấp của người này làm dao động, suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn đáp ứng.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Chờ đến lúc hẹn, Bạch Hướng Thịnh thay quần áo, lái xe của mình, đến một nhà hàng rất nổi tiếng.
Vừa vào nhà hàng, đã thấy Mạnh Mãng Long ngồi trên ghế gần cửa sổ.
Xem ra, đã đến một lúc rồi.
Bạch Hướng Thịnh đi tới, ngồi xuống đối diện Mạnh Mãng Long, đặt đồ của mình ở một bên, thuận tiện nói: “Tôi còn tưởng tôi ra ngoài đã đủ sớm, không nghĩ tới anh đã đến.”
Mạnh Mãng Long gật gật đầu, ngữ khí không lạnh như lúc mới gặp nữa: “Tôi không quen để người khác chờ tôi.”
“Rất tốt,“ Bạch Hướng Thịnh ngồi thẳng người, “Anh đã gọi thức ăn chưa?”
“Gọi một ít rồi,“ Mạnh Mãng Long nói, “Chỉ là không biết cậu có thích ăn không, ở đây có menu, cậu có thể dựa theo sở thích của cậu gọi thêm, hôm nay tôi mời khách, cậu ăn tùy ý.”
Bạch Hướng Thịnh cười khẽ một tiếng, đẩy thực đơn sang một bên: “Không cần đâu, cứ theo anh gọi thôi, tôi không kén ăn.”
Từng món ăn đi lên, Mạnh Mãng Long và Bạch Hướng Thịnh cũng bắt đầu thử giao lưu, làm quen nhau, câu được câu không tán gẫu.
“Hôm qua sao đột nhiên gọi tôi đi giúp anh?” Bạch Hướng Thịnh gắp miếng thịt hấp, thuận tiện đưa ra nghi vấn trong lòng, “Tôi nhớ...... hai chúng ta hình như không quen thuộc như vậy.”
Vẻ mặt Mạnh Mãng Long cực kỳ nghiêm túc: “Hôm qua tôi bị người phụ nữ kia dùng thuốc khiến choáng váng, cả tay đều run rẩy, không cẩn thận bấm số của cậu, xin lỗi, mang đến phiền nhiễu cho cậu rồi.”
“Không cần quá khách khí,“ Bạch Hướng Thịnh lắc lắc đầu, bỗng nhiên dựa sát chút, mắt chớp mấy cái, “Tôi có thể mạo muội hỏi, tại sao anh sẽ bị một người phụ nữ...... ừm......”
Mạnh Mãng Long nghe thấy vấn đề này, trên mặt cũng không khỏi hiện lên chút vẻ khó xử.
Nhưng, hắn rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: “Lão tổng của một công ty trước đó đã giúp tôi việc lớn, sau đó ông ấy vẫn cứ tác hợp tôi với con gái ông ấy. Con gái ông ấy có ý với tôi, sau đó thì xảy ra loại chuyện này, tôi cũng không nghĩ đến.”
Bạch Hướng Thịnh cau mày: “Lần sau nâng cao cảnh giác đi.”
Mạnh Mãng Long gật gật đầu: “Cám ơn cậu, muộn vậy rồi vẫn sẵn lòng vì một cú điện thoại kỳ lạ như vậy chạy đến giúp tôi.”
“Không có gì đâu,“ Bạch Hướng Thịnh lắc lắc đầu, “Đều là đàn ông, cũng không có chuyện gì lớn.”
“Cũng phải,“ Mạnh Mãng Long khẽ cười nói, “Dù sao chúng ta đều là thẳng nam, bắn súng lục với nhau, cũng không tính là gì.”
“Thẳng nam?” Bạch Hướng Thịnh bỗng nhiên cười.
Mạnh Mãng Long rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, giữa thẳng nam, bắn súng lục với nhau không phải rất thường gặp sao? Tôi nhớ hồi tôi đại học, tôi từng nghe bạn cùng phòng tôi......”
Lời của hắn còn chưa nói hết, giọng nói mang theo chút cười ranh mãnh của Bạch Hướng Thịnh đã vang lên: “Ai nói với anh tôi là thẳng nam?”
Mạnh Mãng Long sửng sốt.
Hồi lâu, hắn mới chớp chớp mắt, hơi khiếp sợ nói: “Chẳng lẽ cậu không phải......”
“Tôi là gay.”
Bạch Hướng Thịnh, vô cùng thẳng thắn.
Một câu nói, thẳng thắn tính hướng của mình.
Mạnh Mãng Long giống như bị sét đánh, rất lâu không bình tĩnh lại được: “Cậu? Cậu xác định cậu là......”
“Tôi hồi năm 2 cấp 2 đã xác nhận tôi là đồng tính luyến,“ Khóe môi Bạch Hướng Thịnh câu lên nụ cười, y nhẹ nhàng đặt đũa một bên, “Bởi vì lúc tất cả nam sinh đều đang thảo luận ngực nữ sinh, chỉ có mình tôi tưởng tượng hạ thể nam sinh, anh nói tôi có thể xác định không?”
Mạnh Mãng Long ngượng ngùng để đũa xuống: “Tôi còn tưởng cậu cũng thích phụ nữ, dù sao cậu...... xem ra, không giống các đồng tính luyến khác......”
“Vậy sao?” Bạch Hướng Thịnh nói, “Không có gì mà giống với không giống, đồng tính luyến cũng là người, hi vọng Mạnh tổng cho dù không thể chấp nhận, cũng không cần mang ánh mắt kỳ thị, nếu không tôi sẽ dùng kiến thức y học của tôi, đến đánh sập tự tin thẳng nam của anh.”
Mạnh Mãng Long hơi cau mày, sau đó buông ra: “Tôi không kỳ thị.”
“Vậy thì tốt,“ Bạch Hướng Thịnh lau miệng, “Mạnh tổng đã là thẳng nam, trong đáy lòng cũng không thích dây dưa với đồng tính luyến, vậy thì cảm tạ khoản đãi của anh, tôi đi trước đây.”
Dứt lời, y cầm lấy đồ đạc của mình, gật gật đầu với Mạnh Mãng Long, xoay người muốn đi.
Mạnh Mãng Long ở đằng sau y gọi một tiếng: “Cậu chờ chút.”
Bạch Hướng Thịnh quay đầu lại, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy một âm thanh xa lạ vang lên.
Cậu phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ, trên mặt trắng bệch, ngã rầm xuống từ chỗ ngồi, đập trên mặt đất.