Edit + Beta: Vịt
Cố Phong từ bên ngoài đi vào, thấy con trai nhà mình bộ dạng tức giận bất bình, đứng trước mặt mình.
Cố Phong cau mày: “Sao thế?”
Không đợi Cố Gia Duệ trả lời, bên cạnh sớm đã có bảo tiêu mở miệng nói: “Cố tổng, là như vậy, lúc nãy đám trẻ con này muốn bắt nạt bạn của tiểu thiếu gia, còn dùng sốt cà chua ném vào bé, tiểu thiếu gia nổi giận, liền dùng chiêu tóm địch đè bé trai kia, đều không bị thương.”
Cố Phong nghe thấy lời bảo tiêu, khẽ gật đầu.
Hắn quay đầu nhìn Cố Gia Duệ, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: “Là như vậy sao?”
“Vâng,“ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Duệ căng chặt, bộ dạng nghiêm túc, “Bọn nó bắt nạt Thiện Lương, còn ra tay trước!”
Cố Phong mắt lạnh nhìn mấy đứa trẻ một cái.
Mấy đứa trẻ con kia nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, khí thế phá lệ mạnh mẽ dọa người, mấy thằng oắt sợ đến không dám động đậy, ngây ra không biết nên đi hay ở lại.
“Tiểu Chu,“ Cố Phong gọi một tiếng, “Tìm bố mẹ của bọn nó, nói với bọn họ, bảo bọn họ giáo dục tốt con cái. Không học được tôn trọng người khác, thả ra ngoài làm gì.”
Tiểu Chu gật gật đầu: “Vâng.”
Đến lúc xung quanh đều yên ắng, cơn giận của Cố Gia Duệ dường như mới tiêu tan chút.
Cố Phong sờ sờ cầu nhóc: “Con trai, con làm rất tốt.”
Cố Gia Duệ ngẩng đầu: “Daddy, thật sao?”
“Ừ,“ Cố Phong mặc dù không có biểu cảm đặc biệt, nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ lộ ra vẻ tán thành, “Thứ nhất, con tôn trọng người khác, sẽ không cười nhạo người khác. Thứ hai, lúc thấy người khác bị bắt nạt, con dám lên tiếng. Thứ ba, đối mặt với tình huống như thế, con coi như khá bình tĩnh, không kích động ra tay đánh người. Rất tốt, có dũng khí và thông minh của đàn ông Cố gia.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Duệ lập tức tràn ra nụ cười: “Hí hí, cũng không tốt như vậy......”
Cố Phong hơi chuyển ánh mắt, thấy được bé trai chật vật đứng bên cạnh, trên đầu còn có vết sốt cà chua đỏ.
Bé trai này, trên tay có ngón thứ 6, môi nứt ra giống như thỏ, nhìn quả thực có hơi không ổn.
“Bạn ấy chính là người con bảo vệ sao?” Cố Phong nhẹ nhàng hỏi.
Cố Gia Duệ gật gật đầu mạnh: “Daddy, bạn ấy là bạn tốt của con, anh em tốt!”
Cố Phong hỏi bé trai này: “Con tên là gì?”
Thiện Lương bị khí tràng mạnh mẽ toàn thân Cố Phong dọa, ánh mắt có chút sợ hãi, hồi lâu, mới ấp úng nói: “Con...... con tên là Thiện Lương......”
Tiểu Chu lúc này đã quay lại, đứng bên cạnh Cố Phong, nhắc nhở: “Cố tổng, lúc trước tiểu thiếu gia gọi điện thoại cho anh, bảo anh sắp xếp trường học cho bé trai ở cô nhi viện, chính là bé.”
Cố Phong cau mày, hóa ra chính là người trước mặt.
“Mấy tuổi?”
“8...... 8 tuổi......” Ngón tay Thiện Lương xoắn góc áo, xem ra rất hồi hộp.
Cố Phong gật gật đầu, nhìn môi bé trai, bỗng nhiên nói với Tiểu Chu: “Tôi nhớ bệnh viện Trung Tâm có mấy chuyên gia hình như đặc biệt nghiên cứu trị liệu và phục hồi sứt môi nhỉ? Mấy năm trước, con gái Từ tổng của khoa học kỹ thuật Khang Huy hình như chính là làm ở chỗ bọn họ.”
Tiểu Chu suy nghĩ một chút: “Có chuyện này, con gái Từ tổng sinh ra đã sứt môi, sau đó tìm chuyên gia bên đó, quăng ít tiền làm chữa trị liên tục rất nhiều lần, hiện giờ đã không ảnh hưởng nữa.”
Cố Phong ừ một tiếng: “Sắp xếp cho bé đi.”
Tiểu Chu sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Vâng.”
“Đi thôi, oắt con,“ Cố Phong khom lưng dắt tay Cố Gia Duệ, “Về nhà.”
“Đưa Thiện Lương về trước đã.” Cố Gia Duệ chớp chớp mắt.
Cố Phong đồng ý, dắt Cố Gia Duệ, đằng sau do Tiểu Chu dẫn Thiện Lương, mấy người cùng đi ra ngoài, ngồi lên chiếc xe sang.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Ăn cơm tối xong, Cố Phong nhàn rỗi, liền sờ mó qua lại điện thoại.
Dư Bảo Nguyên không gọi điện thoại.
Cũng không gửi tin nhắn.
Cũng không gửi Wechat.
Cố Phong chờ đợi hơi lo lắng, dứt khoát đứng dậy gửi lời mời video, không nhận.
Chắc là vẫn chưa đến, hoặc là đã đến, nhưng đang làm thủ tục.
Cố Phong chờ đến nóng ruột, tiện tay từ trong ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá, châm hút, nuốt mây nhả khói.
Hắn hút thuốc được một nửa, điện thoại rung lên.
Cố Phong nhìn, là Dư Bảo Nguyên gửi trò chuyện video, trên mặt lập tức hiện ra vui vẻ, dập tắt thuốc, ấn nhận.
Khuôn mặt tuấn tú của Dư Bảo Nguyên xuất hiện trên màn hình.
Cố Phong còn chưa nói, Dư Bảo Nguyên đã hỏi phủ đầu: “Anh có phải hút thuốc không?”
Cố Phong sửng sốt, mình không phải đã dập tắt thuốc sao, sao Dư Bảo Nguyên lại biết?
Hắn cười khổ nói: “Vợ à, sao em biết......”
“Nói nhảm,“ Dư Bảo Nguyên ở đầu bên kia trợn mắt trắng, “Hình ảnh bên anh vừa xuất hiện em đã thấy có khói lượn lờ còn chưa tan, anh đừng nói với em anh không phải hút thuốc là đang thành tiên.”
Cố Phong liên tục nhận lỗi: “Vợ à, anh sai rồi, anh sai rồi.”
“Sai rồi?” Dư Bảo Nguyên hừ lạnh, “Tối qua là chó nào đáp ứng em sau này không hút một điếu nào nữa?”
“Là anh.” Cố Phong ngoan ngoãn nhận sai.
“Tốt lắm,“ Dư Bảo Nguyên lạnh lùng gật đầu, “Lần trước đã tìm ra tịch thu hết thuốc của anh rồi, không nghĩ đến anh vẫn còn, được lắm, về anh xem em làm anh thế nào.”
Nụ cười Cố Phong tràn ra: “Vậy anh chờ em về làm anh.”
Dư Bảo Nguyên tức cười: “Ông đây nói ý là phạt anh, mẹ nó anh suốt ngày bẻ cong ý em, có phải bị bệnh gì không?”
Cố Phong nhìn khuôn mặt Dư Bảo Nguyên, biết cậu đã đến bình an, trong lòng tự nhiên vô cùng thả lỏng vui vẻ.
Dư Bảo Nguyên thuận miệng lại hỏi một câu: “Duệ Duệ sao rồi? Duệ Duệ hôm nay thế nào?”