Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 345: Chương 345: (PN) Toàn thể gia đình




Edit: Hestia

Beta: Vịt

Lúc Dư Bảo Nguyên bị hàng xóm tìm tới cửa, cậu vẫn chưa phản ứng kịp.

Người hàng xóm này là một bà nội trợ sống ở biệt thự bên cạnh, còn chồng cô ta làm giám đốc điều hành một công ty nào đó ở Mỹ. Người phụ nữ này một thân một mình ở trong nước chăm sóc hai cậu con trai, trông coi biệt thự, chờ ngày đoàn tụ với chồng mỗi năm một hai lần.

Lúc này, cô ấy mặc quần áo ở nhà, rộng thùng thình, chân đi dép bông, mái tóc xoăn buông xõa trên vai.

Trong vòng tay cô ấy, vẫn đang ôm một con mèo.

Khi Dư Bảo Nguyên mở cửa biệt thự thì thấy cảnh này, có chút khó hiểu: “Bà Triệu, chào bà.”

“Anh Dư,“ Bà Triệu thở dài, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Mời bà vào.” Dư Bảo Nguyên mời bà Triệu vào nhà, rót cho bà một tách trà, như một phép lịch sự.

Bà Triệu bế con mèo vào nhà, con mèo kêu meo meo, âm thanh mềm mại.

“Ngài Cố không có ở nhà à?” Bà Triệu luôn biết cạnh nhà mình có đôi chồng chồng đồng giới nên không ngạc nhiên, tự nhiên hỏi.

“Anh ấy vừa đi, ở công ty có cuộc họp khẩn cấp, hẹn tôi tầm một tiếng sẽ quay lại.”

Bà Triệu ngồi xuống sô pha, nhìn ánh nắng và bãi cỏ tươi tốt bên ngoài cửa sổ sát đất: “Thực sự ghen tị với hai cậu, bao nhiêu năm nay vẫn rất ngọt ngào.”

Dư Bảo Nguyên sắc mặt hơi đỏ lên, “Lần này bà tới tìm tôi, có chuyện gì sao?”

Bà Triệu vỗ đầu, lo ngồi tán gẫu, mà bà quên mất chuyện chính sự rồi.

Bà mỉm cười đặt con mèo trên tay xuống, con mèo kêu meo meo, miễn cưỡng nằm lên tấm thảm lông nhung.

“Con mèo của tôi......” Bà Triệu có chút xấu hổ, “Nó đang mang thai.”

Dư Bảo Nguyên nhíu mày, “Sao?”

“Tôi nghĩ là do Khoai Sọ của cậu đã làm.”

Dư Bảo Nguyên kinh ngạc mở miệng: “Không thể nào, Khoai Sọ của chúng tôi......”

Nói được một nửa, Dư Bảo Nguyên mới có phản ứng.

Cậu mang Khoai Sọ đi tiêm đủ thứ vacxin phòng bệnh, nhưng hình như......

Thực sự chưa được triệt sản.

Dư Bảo Nguyên chớp mắt mắt, hướng về phía ban công gọi một tiếng: “Khoai Sọ, lại đây.”

Không có phản hồi từ ban công.

Dư Bảo Nguyên gọi thêm vài lần nữa, một con vật bốn chân lông lá, kiêu ngạo lại lười biếng như một tiểu hoàng đế, đi về phía Dư Bảo Nguyên.

Khi Khoai Sọ đi đến chân Dư Bảo Nguyên, con mèo của bà Triệu đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng kêu meo meo.

Khoai Sọ cũng meo meo.

Hai con mèo meo meo giao tiếp với nhau, không ai biết chúng đang nói chuyện gì, sau đó, hai con mèo song song bước đi trong ánh mắt ngạc nhiên của bà Triệu và Dư Bảo Nguyên, đi đến ban công đầy nắng.

Trái lại thoạt nhìn quen thuộc vô cùng.

Dư Bảo Nguyên không khỏi thấp giọng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi, hai con mèo lợi dùng lúc chúng ta không để ý, chơi cùng với nhau đến thân quen rồi.”

Bà Triệu lắc đầu bất lực: “Thực ra chuyện này tôi cũng không lo, tôi chỉ muốn nói, đến lúc sinh mèo con, thì phải làm sao. Tôi phải chăm con, còn phải chăm sóc mèo, nếu sinh nhiều, tôi chỉ sợ không có đủ sức lực và hứng thú nuôi.”

“Cho tôi đi,“ Dư Bảo Nguyên ngược lại hăng hái, “Tôi có thể tự nuôi nó, cũng có một số bạn bè muốn nuôi mèo, có thể đưa nó cho họ.”

Bà Triệu thở dài, gật đầu cười.

Quả nhiên, hơn một tháng sau, bà Triệu cầm một cái hộp nhỏ đến tìm Dư Bảo Nguyên, trong hộp có vài con mèo sữa nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, lông còn chưa dài, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Dư Bảo Nguyên nhận lấy mèo con, bế vào nhà.

Đây là lúc nghỉ ngơi sau bữa tối, cả gia đình đang ngồi trong phòng khách. Cố Phong cầm máy tính bảng, tùy tiện ngồi trên thảm, tựa vào sô pha bên cạnh, xem báo cáo công ty. Cố Gia Duệ mang con trai độc tôn của nhà họ Hứa và mấy bạn nhỏ khác chơi trò đại náo thiên cung, la hét ầm ĩ, chạy lung tung trong phòng khách, khiến đầu muốn nổ tung.

Dư Bảo Nguyên cau mày: “Cố Gia Duệ! Con yên lặng chút đi, daddy đang làm việc, ồn ào nữa là daddy mắng đấy.”

“Không sao đâu,“ Cố Phong thản nhiên ngẩng đầu lên, ánh sáng từ màn hình máy tính bảng chiếu vào khuôn mặt hắn khắc họa từng nét mặt, “Nếu con trai muốn chơi thì để nó chơi, nhưng phải nhớ làm bài tập về nhà, nếu không tối nay daddy sẽ ném con qua vai*. “

Cố Gia Duệ ngẩng đầu: “Hừm.”

Dư Bảo Nguyên lắc đầu bất lực, cầm hộp đi đến bên cạnh Cố Phong, thản nhiên ngồi xuống với hắn.

Cố Phong đầu tiên là tùy ý lại rất tự nhiên hôn lên môi Dư Bảo Nguyên, sau đó dựa vào vai Dư Bảo Nguyên, nhìn vào chiếc hộp: “Cái gì vậy?”

“Mèo con,“ Dư Bảo Nguyên cười đặt hộp xuống, “Kết quả của Khoai Sọ và mèo của nhà bà Triệu hàng xóm. Bà Triệu không nuôi được, nên giao cho em.”

“Thật sao?” Cố Phong sửng sốt, “Khoai Sọ có năng lực như vậy? Anh còn chưa có hai đứa. Con nó cũng có luôn rồi?

Dư Bảo Nguyên nhíu mày: “Ừ.”

Sau đó, cậu ra hiệu: “Khoai Sọ, lại đây.”

Khoai Sọ ung dung bước đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên.

Dư Bảo Nguyên nhìn Khoai Sọ đánh giá mèo con, thỉnh thoảng lại liếm lên người mèo con, cười lắc đầu, sau đó nằm ở trong vòng tay của Cố Phong: “Em trước đây rất sợ phải mất đi.”

“Hửm?” Cố Phong xem báo cáo của công ty, nhưng tay không thành thật đặt lên chân Dư Bảo Nguyên, hoạt động trên eo.

“Em luôn lo lắng, những thứ em trân trọng trong cuộc đời sẽ biến mất, chẳng hạn như anh, chẳng hạn như Duệ Duệ, gia đình của chúng ta, bạn bè của chúng ta...... cả Khoai Sọ,“ Dư Bảo Nguyên uể oải nằm trên lồng ngực rắn chắc của Cố Phong, lâu lâu duỗi tay mò xuống cổ và ngực Cố Phong, “Nhưng gần đây em cũng hiểu rõ. Mãi mãi chỉ là lừa người ta, hãy cứ trân trọng những thứ trước mắt là được rồi, cuộc sống sẽ luôn dành cho bạn những điều bất ngờ. “

Nói xóng, cậu cẩn thận đặt một con mèo con vào lòng bàn tay: “Nhìn xem, không phải đã tới rồi sao?”

Cố Phong mỉm cười, hôn lên má Dư Bảo Nguyên: “Anh sẽ nuôi mèo với em, nhưng anh muốn biết, vì sao mèo lại hấp dẫn em đến như vậy, nhiều người thích như vậy.”

“Anh nuôi một lần, sẽ hiểu.”Dư Bảo Nguyên thâm sâu gật đầu.

Cố Phong cúi đầu cọ vào lỗ tai Dư Bảo Nguyên: “Vì lời hứa anh nuôi mèo cùng em ban nãy, đêm nay cho anh thêm một lần nữa được không? Hửm?”

“Cho anh cái gì? Làm chuyện đó sao?”

Tay Cố Phong xâm nhập vào quần áo của Dư Bảo Nguyên, di chuyển một chút, “Anh đã không làm hai ngày rồi. Hôm nay cũng đừng có cho anh leo cây chứ? Em nên cho chồng em phát tiết nha, nếu không sẽ bốc cháy.”

Dư Bảo Nguyên xí một tiếng, quay đầu nhìn con mèo con khẽ nhúc nhích.

“Xông lên! Đi đánh quái vật Bemstar thôi!” Cố Gia Duệ giơ hai tay hét lên, chuẩn bị tiêu diệt mấy đứa trẻ khác, chạy khắp nơi.

Dư Bảo Nguyên bất lực lắc đầu, đám trẻ này, thật sự ầm ĩ khiến cậu đau đầu.

Nhưng mà không có biện pháp.

Cả nhà cứ ồn ào như vậy, haiz.

Cứ trông coi bọn nhóc thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.