Vũ Lâm thở dài một phen, hắn nhìn qua Kinh Thành, kì thật đối với nơi này cũng không có cái gì lưu luyến, đến đây cũng chỉ là để thăm hỏi một chút mà thôi. Dù sao trong thư tiền thân mẫu thân cũng có nói hắn nên về thăm nhà.
Len lén tiến về Vũ gia, thăm hỏi tiền thân mẫu thân một chút, biết được nhóm người Vũ gia mấy cái kia gia hỏa đã đi được vài ngày, chính xác hơn đã đi từ lúc hắn nhận được bức thư kia liền đã rời đi, Vũ Lâm đi Thiên Nhai Trại, bắt lấy một con Ô Điểu, trực tiếp tiến về Cổ Mộ Phủ.
Đường từ đây đến đó, nói xa không xa, nói gần không gần, cũng có 9-10 ngày phi hành. Tính ra mà nói đám người kia có thể so Vũ Lâm tới còn sớm hơn 1-2 ngày, chủ yếu do phi hành thì hắn sẽ phải né qua một vài khu vực cấm bay cho nên có khi còn chậm hơn cả đi bộ.
Thiên Viêm Sơn Mạch... trước Cổ Mộ Phủ
Cái khu đất này có rất đông đội ngũ trú ngụ, ở trong Thiên Viêm Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng, thường xuyên có yêu thú thực lực cường hãn lao tới, nếu như đơn độc bố trí lều trại, cho dù là cường giả Trúc Cơ kỳ cũng không có lá gan như vậy. Cho nên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau dựng lều trại ở một chỗ, nếu như có yêu thú cường đại công kích thì có thể liên thủ đối phó.
Tuy nói họ đều là những đối thủ tranh đoạt, nhưng trước khi bảo bối xuất hiện thì không cần phải trở mặt làm gì.
Vũ Tiêu Linh cùng đoàn người Vũ gia xuất hiện, đi cùng nhau. hiển nhiên là cũng khiến không ít người chú ý, nhưng mà khi họ nhìn thấy phù hiệu trên ngực của đám người, trong mắt họ hiện lên sự kiêng dè, dòng họ Vũ là một con quái vật lớn, những thế lực bình thường không dám trêu tới.
Đương nhiên, hiện tại tình huống tại Cổ Mộ Phủ là 6 cái thế lực đều phái tiểu bối tới, tranh đoạt cơ duyên bên trong Cổ Mộ Phủ, lấy nơi này làm tràng thí luyện. Tuy nhiên cũng không rõ là khâu nào truyền tin phạm sai lầm, hay vẫn là tin tức không giữ kín được, rất nhiều thế lực tán tu cũng tới nơi này hòng kiếm một chén canh.
Cái này cũng không tốt lắm chặn lại, dù sao Cổ Mộ Phủ nằm trên Thiên Viêm Sơn Mạch, không thuộc bất luận thế lực nào trong lục đại gia tộc cả, không tốt độc chiếm.
Tuy đêm hôm nay không ai nói chuyện với ai, nhưng do toàn bộ những đội ngũ tụ tập ở đây cho nên cũng mang lại cho mọi người cảm giác an toàn giữa thâm sơn rừng rậm, tuy rằng nửa đêm có không ít tiếng thú rống nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, lều trại đã bắt đầu nhộn nhịp, tâm tình của ai cũng kích động, hiển nhiên bọn họ cũng biết, hôm nay sẽ có người phá vỡ phong ấn. Tuy vô duyên với bảo bối trong Cổ Mộ Phủ, nhưng có thể được một số đồ vật khác cũng không tính là vô dụng.
Đột nhiên lúc này, một đạo ánh sáng đen nhánh giống như sao băng xẹt ngang bầu trời, ngự không mà tới, lập tức Vũ gia khu doanh trại sôi trào...
“Vũ Lâm ca tới!”
Vũ Tiêu Linh mở mắt, nhìn về phương xa chằm chặp, hắc mang phá không dẫn động kỳ lực của thiên địa, thanh thế này đúng là khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.
...
Mà Vũ Lâm lúc này:
“...”
Con mẹ nó, nhiều người như vậy!?
Vũ Lâm thiếu chút muốn chửi đổng một tiếng, đầu người nhung nhúc, như vậy thì làm sao để xác định xem ai mới là Vũ Tiêu Linh?! Ai là nhân vật chính?! Trong cái đám gia hỏa này, hẳn ít nhất cũng có 3-4 cái cùng tên Vũ Tiêu Linh đi chứ?!
“Vút!”
Trong vô số ánh mắt hiếu kỳ, Vũ Lâm dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt phá không mà đến, khi hắc mang tới gần mọi người mới kinh ngạc phát hiện, cái bóng đỏ kia lại chính là một con ưng khổng lồ vô cùng thần tuấn.
Con ưng khổng lồ có tốc độ cực nhanh, chỉ cần hai cánh vỗ vỗ là tiếng sấm ì ùng vang lên.
Khi tốc độ của con ưng khổng lồ chậm lại, ánh mắt của mọi người dừng lại trên lưng của con ưng, ở nơi đó có một người mặc áo xanh chắp tay đứng thẳng, mái tóc nhẹ đưa theo gió, có vẻ hào hiệp vô cùng, khí thất như vậy thôi cũng khiến cho người khác khâm phục.
Người đứng trên con ưng khổng lồ hơi cúi đầu, bình thản như nước đảo mắt nhìn qua đám người phía dưới, sau đó liền thu hồi ánh mắt, giống như ở bên dưới chẳng có gì khiến hắn phải chú ý.
“...”
Vũ Lâm lúc này nghi hoặc, nên làm thế nào tìm nhân vật chính!? Hét lớn: Xin chào ai là Vũ Tiêu Linh giơ tay... CMN cách này căn bản là đồ ngu mới đi làm.
Nhìn người này, Vũ Tiêu Linh không thừa nhận không được, Vũ Lâm này đúng là một tuấn nam hiếm có, chỉ độc tính khí chất thôi, hắn cũng là một biểu tượng rồi. Mà Tiểu điêu cũng kinh ngạc..
“Con ưng này là Ô Điểu, nói khó nghe thì là con quạ to. Con mẹ nó, cái con ưng này thế mà là do Phù Văn của hắn khắc họa thành, phù văn sinh hóa, chẳng giác gì ưng thực, còn có khí chất của ưng, nếu đoán không sai, trình độ phù văn của người này hẳn phải lô hỏa thuần thanh rồi.”
“Ngần này tuổi đã có Lô Hỏa Thuần Thanh trình độ phù văn bảo thuật tạo nghệ, hơn nữa hẳn đã là tu vi Kim Đan tu vi. Chậc, Tiêu Linh, đối thủ của ngươi thực vô cùng trâu bò.”
Kim Đan!
Nghe thấy Tiểu điêu nói thế, hai mắt Vũ Tiêu Linh giật giật, nàng biết rõ thực lực như vậy đại diện cho cái gì, cho dù ở trong vương triều Dương Quang, cường giả Kim Đan cũng xếp vị trí hạng nhất nhì!
Không có cách, Hóa Thần cảnh lão tổ bế quan không ra, Nguyên Anh cảnh chính là chiến lực đỉnh phong, có thể vài cái bàn tay đếm hết, Kim Đan kì mới là lực lượng nòng cốt, về phần Trúc Cơ Hóa Linh!? Pháo hôi mà thôi.
Vũ Tiêu Linh chăm chú mím môi, ánh mắt bướng bỉnh ngoan cường nhìn vào thân ảnh mặc áo xanh, sau đó chậm rãi nhìn xuống, từ khi nàng hiểu chuyện, nàng đã nói với cha nàng rằng, tôn nghiêm của cha bị mất, có một ngày sẽ đòi lại!
Vũ Lâm hiển nhiên không biết Vũ Tiêu Linh đang tại dưới kia có ý tưởng gì, nếu biết hẳn hắn sẽ bị dọa sợ tới nhẩy cẫng lên... CMN cái cỗ thân thể này đến cùng là có gây ra bao nhiêu họa qua?! Tại sao lại để hắn tới gánh!?
Dù sao, hắn cũng đang nhìn qua cái này trận pháp bao quanh Cổ Mộ Phủ. Trận Pháp này nói chung không tệ lắm, hắn một mình cũng phá được, đương nhiên lời hắn mà nói, để cho thêm mấy người nữa phá xong rồi đi vào cho tiện.
Dù sao, hiện tại hắn cảm giác được không lâu sẽ có người tới.
Kim quang phá không, linh Lực trong thiên địa bập bềnh, kim quang đang bay từ phía chân trời kia hóa ra lại là một thanh trường thương màu vàng dài chừng 10 trượng, trên trường thương có một bóng người mặc áo màu vàng, một cỗ ngạo khí cũng theo đó tỏa ra, giống như là một thanh tuyệt thế cuồng thương hành tẩu trong thiên địa!
Mọi người nhìn bóng người đạp trên cây thương lớn màu vàng, trên mặt không ít người đều hiện lên sự hâm mộ, đời mình nếu mà được uy phong như thế này thì đúng là không uổng phí công phu khổ tu.
Vương Viêm, Trúc Cơ đại viên mãn, tuy nhiên bằng thanh thương lớn màu vàng Linh Khí cao cấp dưới chân, hắn có đầy đủ lực chiến Kim Đan sơ kỳ.
Vũ Tiểu Linh nhìn hâm mộ, nàng cả đời cũng chưa sờ qua một kiện Linh Khí nào.
“Lần này đại ca ta đang bế quan tới giai đoạn quan trọng, nếu không thì bảo bối trong Cổ Mộ Phủ lần này sẽ về tay dòng họ Vương chúng ta tất cả.”
Vương Viêm cười lớn tiếng, kiêu căng. Vũ Lâm chỉ nhẹ nhàng cười nhạt... đại ca ngươi có là Nguyên Anh ta cũng đè đầu ra đập.
Vũ Lâm chỉ nhìn lướt qua, kế đó tầm mắt hắn hướng về phía xa xa...
Những người bên dưới vội vàng nhìn sang, chỉ thấy đây chính là một con Phong Loan dài hơn 10 trượng, hai cánh đang vỗ, thân hình nó đứng trên bầu trời, một cỗ khí tức rất mạnh thì trên cơ thể Phong Loan khuếch tán ra xung quanh.
Trên lưng Phong Loan có một nam tử áo xanh lam đang đứng, khuôn mặt của nam tử này tuấn tú với mức yêu dị, nếu bàn về khoản hình dáng thì người này còn hơn Vũ Lâm một chút, hắn cầm trong tay một cái quạt lông màu xanh đậm, chậm rãi phe phẩy, khí chất quý tộc ưu nhã cũng hiện ra.
Một người trong đoàn giới thiệu cho Vũ Tiêu Linh:
“Đấy là thiên tài của dòng họ Tần, Tần Thế, cũng là Trúc Cơ đại viên mãn, Phong Loan kia cũng có tương đương thực lực.”
“Tần Thế, cái tên gia hỏa nam không ra nam, nữ không ra nữ ngươi cũng tới góp vui sao, hắc, lại còn đem theo cả Phong Loan Điểu của dòng họ Tần nữa, đúng là chuẩn bị chu đáo đấy.”
Vương Viêm liếc mắt nhìn Tần Thế một cái, cười hắc hắc nói.
“Ngươi chẳng phải cũng mang Đại La Kim Thương của dòng họ Vương tới đây sao.”
Tần Thế phe phẩy cây quạt lông màu xanh đậm trong tay, mỉm cười nói.
“Không biết Lục Công Tử có tới không nhỉ?!”
Lục Công Tử ở đây lời nói tự nhiên là Lục Thiên Minh. Vũ Lâm nhẩm tính, có lẽ nàng hiện tại đã đột phá Kim Đan rồi.
Vương Viêm bĩu môi, ánh mắt chuyển sang nhìn phong ấn trên đỉnh núi, nói:
“Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì ra tay phá phong ấn đi?”
“Ha hả, cũng được.”
Tần Thế gật đầu, Vũ Lâm cũng nhè nhẹ gật đầu, nói thật, hắn hoàn toàn có thể một mình phá tan nơi này phong ấn, bất quá... cũng không có tốt chơi. Dù sao đây là thủ đoạn do Luyện Hư cảnh bố trí, muốn phá hắn cũng phải mất chục giây đồng hồ.
“Nói nhảm ít thôi, ra tay!”
Vương Viêm là người ra tay đầu tiên, chỉ thấy chân của hắn đạp một cái vào cây thương màu vàng, thân thương kịch liệt rung động, kim sắc quang mang ở mũi thương nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đạo thương mang màu vàng dài hơn 10 trượng, bay ra ngoài!
“Ầm!”
Thương mang bắn ra khiến cho xung quanh phát ra những tiếng nổ ì ùng, khí thế kinh người.
“Ào ào!”
Thấy Vương Viêm ra tay, Tần Thế đứng ở trên Phong Loan Điểu cũng mỉm cười, nhẹ nhàng phất cái quạt lông, hóa thành một làn sóng màu xanh xoay tròn, trong làn sóng đó tràn ngập linh lực.
“Vù!”
Tần Thế vung quạt lông lên, làn sóng màu xanh đó gào thét lao ra, giống như phủ kín bầu trời.
“Ong ong!”
Vũ Lâm hai tay chắp sau lưng, không thấy hắn hành động gì nhưng trên đầu hắn lại xuất hiện một cái dòng xoáy rất lớn, kiếm ý tuôn ra dữ dội, chỉ chớp mắt đã hóa thành một thanh kiếm lớn màu đỏ rực, sau đó hồng mang lóe lên, xé rách trời cao, giống như một cánh đồng cỏ bén lửa, khuếch tán khắp bầu trời.
Khi thế công này tới gần, bầu trời có cảm giác như vặn vẹo, ngay sau đó, một vòng sáng năng lượng chậm rãi hiện ra, trên vòng sáng đó những phù văn kỳ lạ. Linh Lực vô cùng cuồng bạo điên cuồng khuếch tán, phù văn trên vòng sáng đã biến mất.
“Phong ấn mở, đi thôi!”