Hách Liên Tiểu Bạch cầm Trạm Lô, không chút nào sợ hãi cùng con quái vật kia nhìn nhau, nhẹ giọng nói với nữ nhân bên cạnh, “Chị ở đây chờ em.”
Vừa nói xong, tay trái liền buông bàn tay đang nắm thật chặt kia ra...
“Giống tỷ tỷ?” Mặc dù không buông tay ra được, lực chú ý của Hách Liên Tiểu Bạch vẫn luôn ở trên người con quái vật kia, quay đầu lại muốn kêu Hướng Linh Băng buông tay mình ra, thì liền thấy ánh mắt lo lắng của nàng, không khỏi sửng sốt, sau đó trấn an nói với nàng, “Yên tâm đi, em sẽ không sao đâu.”
Hướng Linh Băng vẫn nắm tay cô thật chặt, mím môi trầm mặt một hồi rồi mới buông ra, “Chị... Chờ em quay lại dẫn chị đi xuống.
“”A......” Khóe môi Hách Liên Tiểu Bạch nhếch lên, “Được.”
Đi xuống từng bước một, kiếm Trạm Lô ở trong tay phát sáng trong bóng tối, quanh thân kiếm hiện lên hoa văn kỳ dị, thân kiếm hơi run lên vài cái. Hách Liên Tiểu Bạch cúi đầu nhìn Trạm Lô, nụ cười trên mặt càng thêm tự tin.
“Tiểu Hắc, chờ lần này đi ra ngoài làm thịt nướng, thuận tiện mua ít rượu.”
Kiếm Trạm Lô nghe vậy quanh thân hào quang tỏa sáng, quái vật ở cách đó không xa biết kiếm Trạm Lô nguy hiểm, không khỏi rụt rụt về phía sau.
Tay trái làm kiếm quyết, âm thầm vận công, Hách Liên Tiểu Bạch cách quái vật hai mét mới dừng lại, “Ta cũng không muốn làm hại ngươi, để chúng ta rời đi...Ta liền không đánh ngươi.”
Quái vật rụt rụt về sau, tròng mắt chuyển động, đầu cũng chuyển động theo, nhìn kiếm Trạm Lô, lại nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, cứng ngắt ở kia một hồi lâu. Hướng Linh Băng đứng ở trên cầu thang cũng khẩn trương nuốt ngụm nước miếng thì con quái vật đó đột nhiên phát ra tiếng kêu ô ô giống như tiếng khóc, thân thể đột nhiên rụt lại thành một vòng tròn lăn vào huyệt động cách đó không xa.
Hướng Linh Băng trợn mắt há hốc mồm. Hách Liên Tiểu Bạch không có xoay người đi đến bên nàng, mà là đứng tại chỗ tập trung nghe trong chốc lát, lúc này mới xoay người đi đến chỗ Hướng Linh Băng.
“Tiểu Bạch, cái này......” Hướng Linh Băng đi tới đón cô, vẫn không yên tâm chiếu đèn pin vào huyệt động kia, sợ con quái vật kia lại chui ra đánh lén Hách Liên Tiểu Bạch.
“Yên tâm đi Giống tỷ tỷ, nó đã trốn xa.” Hách Liên Tiểu Bạch nắm chặt bàn tay đang muốn nắm tay cô, cười đến vân đạm phong khinh, “Tiểu Hắc giỏi nhất là dọa mấy thứ này.”
“Tiểu Hắc?” Hướng Linh Băng kinh ngạc nhìn kiếm Trạm Lô trên tay Hách Liên Tiểu Bạch, “Dọa?”
“Đúng vậy.” Thật cẩn thận dẫn nàng xuống bậc thang, Hách Liên Tiểu Bạch vừa nhìn bốn phía vừa nói, “Trước kia, em ở sau núi luyện võ, tỷ tỷ nói ở đó có rất nhiều thứ kỳ quái, bảo em cẩn thận một chút. Nhưng mà mấy quái vật kia vẫn bắt nạt em.” Trên mặt Hách Liên Tiểu Bạch đều là nụ cười, “Sau đó em phát hiện, chúng nó không dám tới gần phụ cận Tiểu Hắc...... À, khi đó em còn chưa có rút Tiểu Hắc ra... Cho nên mỗi lần tụi nó đuổi theo em em liền trốn ở tảng đá được Tiểu Hắc cắm lên.”
“......”
Hướng Linh Băng nhìn kiếm Trạm Lô, rơi vào trong trầm tư. Đây là uy lực của thượng cổ thần kiếm sao? Lại nói tiếp, kiếm Trạm Lô cũng có hơn hai ngàn năm lịch sử, lây dính máu cũng rất nhiều. Động vật đối với loại vật này rất bén nhạy, mùi máu tanh và khí phách trên thân kiếm Trạm Lô, quả thật có khả năng dọa lùi chúng nó. Kiếm Trạm Lô dường như rất đắc ý lại nổi lên một vòng ánh sáng kỳ lạ, Hách Liên Tiểu Bạch lắc đầu, “Biết rồi, ra ngoài liền nướng thịt!”
Kiếm Trạm Lô lúc này mới khôi phục lại bộ dáng ngày thường, chỉ là trong chốc lát lại bắt đầu run lên.
“Được rồi được rồi, còn có rượu.” Hách Liên Tiểu Bạch vô cùng bất đắc dĩ nói, kiếm Trạm Lô cuối cùng mới triệt để dừng lại, làm cho cô lẩm bẩm nói, “Thật tham ăn...”
“Phốc......”
Hướng Linh Băng bật cười, “Hôm nay ít nhiều cũng là nhờ Tiểu Hắc, em đi ra ngoài cũng nên khen thưởng nó mới phải.”
“Còn em thì sao?” Nghe được hai chữ khen thưởng con mắt liền sáng lên, Hách Liên Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt nàng, “Em có được thưởng không?”
Hướng Linh Băng cười như không phải cười, “Tiểu Bạch muốn được thưởng gì? Khen thưởng bên ngoài được không?”
Chớp chớp mắt, Hách Liên Tiểu Bạch đã sớm không còn xấu hổ như lần đầu tiên, mà là nở nụ cười, “Khen thưởng bên ngoài em cũng rất thích, môi của Giống tỷ tỷ mềm mềm, thơm thơm, em...”
“Tiểu Bạch!” Hướng Linh Băng ngắt lời cô, “Chúng ta đi thôi!”
Vừa nói xong thì liền bước nhanh về phía hang động kia.
“Ngô......” Hách Liên Tiểu Bạch không rõ tại sao nàng lại ngắt lời mình, bước tới bên cạnh nàng, quay đầu lại muốn hỏi, thì lại nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng lên.
“Giống tỷ tỷ, chị không thoải mái sao?” Hách Liên Tiểu Bạch lo lắng sờ mặt nàng, sau đó kêu thành tiếng, “Chẳng lẽ cái thứ xấu xa kia phóng khí độc sao?”
“Không phải, em đừng nghĩ lung tung.” Mặt Hướng Linh Băng càng đỏ hơn, sau khi nói xong câu này với Hách Liên Tiểu Bạch, cầm đèn pin chiếu chiếu hang động kia, lại chiếu chiếu bốn phía. Tiểu Hạch hư, nào có người nói trắng ra như vậy, còn thơm thơm mềm mềm nữa chứ...Tiểu Bạch tiểu sắc lang! Hướng Linh Băng thầm mắng trong lòng, cắn môi dưới nhìn bốn phía, khi đèn pin chiếu tới vách đá thì liền bước nhanh tới.
“Đó không phải là lối ra sao?” Hách Liên Tiểu Bạch đi theo, chỉ vách đá kia hỏi
“Không phải, chắc là cái động con quái vật kia đào lên.” Hướng Linh Băng nhìn vách đá như có điều suy nghĩ đáp, “Cũng không biết dưới đất có bao nhiêu sinh vật kỳ quái mà trên mặt đất không có, vừa rồi con quái vật kia hẳn là vô ý thức đào động đến lăng mộ này, em xem huyệt động đó không chỉnh tề như vậy, hơn nữa kích cỡ gần giống như có thể chứa vừa con quái vật kia...”
“À......” Hách Liên Tiểu Bạch giống như đã hiểu mà gật đầu, nhìn chữ trên vách đá, “Vậy mấy cái này là gì?”
“Chị cũng không biết......” Hướng Linh Băng nhìn mấy chữ đó, “Chắc là cơ quan gần giống với cơ quan kia, chỉ là không biết chữ mở ra là gì.”
“À......” Hách Liên Tiểu Bạch thấy nàng đang suy nghĩ, không hỏi nữa, mà là cầm kiếm nhìn xung quanh bảo vệ nàng. Trong mộ thất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người.
“Rốt cuộc là cái gì đây?” Nhìn nửa ngày vẫn nhìn không ra mấy chữ đó cất giấu cơ quan gì, Hướng Linh Băng nhíu mày, đứng tại chỗ dạo bước vài vòng. Trên vách đá là một loạt chữ Khải được khắc lên, khác với kinh Phật ở trong mộ thất kia, mấy chữ lúc này đây, một chút quy luật sắp xếp cũng không có, giống như là mấy đứa trẻ luyện chữ tùy tiện khắc vào trên vách đá. Hách Liên Tiểu Bạch có chút đau lòng nhìn nàng nhíu mày suy nghĩ, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở bên cạnh, bĩu môi, trong lòng mắng bản thân mình vô dụng.
Sớm biết như vậy trước kia đọc sách nhiều hơn một chút...
“Bình bát*...... Áo cà sa......” Hướng Linh Băng nhìn hai từ này lẩm bẩm hồi lâu, nhớ tới chữ của cơ quan ở mộ thất kia, “Hành Si...”
[*Chén ăn của sư]
“Bình bát...... Áo cà sa...... Hành Si......” Lặp đi lặp lại lần nữa, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn vào hàng thứ nhất, giống như là đang tìm kiếm cái gì, sau đó trên mặt dần dần lộ ra vui mừng, lại nhìn lại hàng thứ hai...
“Tiểu Bạch, chị biết rồi!” Hướng Linh Băng hưng phấn la lên, sau đó duỗi tay, lần lượt ấn vào những chữ đó, vừa ấn vừa đọc, “Thiên... Hạ... Tùng... Lâm... Phạn... Tự... Sơn*...”
[*Cơm tu viện trong thiên hạ tựa như núi]
Ấn xong ở hàng thứ nhất, lại bắt đầu ấn ở hàng thứ hai, “Bát... Vu... Đáo... Xử... Nhậm... Quân... Xan*...”
[*Bình bát nơi nơi dùng cho bữa ăn của vua]
Hướng Linh Băng càng ấn càng nhanh, tốc độ đọc cũng càng lúc càng nhanh, “Hoàng Kim Bạch Ngọc Phi Vi Quý, Duy Hữu Ca Sa Phi Tối Nan*.”
[*Hoàng kim bạch ngọc không phải là quý, chỉ có áo cà sa là khó khoác trên vai nhất**]
“Rầm Rầm Rầm......” Chữ “Nan” cuối cùng được ấn xuống, vách đá khắc chữ ở phía đối diện bỗng nhiên mở ra, lộ ra lối đi chỉ có thể chứa được hai người. Hách Liên Tiểu Bạch gãi gãi đầu, quay đầu nhìn nàng, “Giống tỷ tỷ chị thật là lợi hại...”
“Ha ha......” Nâng tay lên chọt chóp mũi cô, Hướng Linh Băng lắc đầu, “Không tính là lợi hại.”
Nếu nàng đoán không sai, nếu kế tiếp còn có cơ quan, chữ để mở ra hẳn là mấy phần tiếp theo của đoạn thơ này. Có lẽ ngay từ đầu nàng đã đoán sai, từ lúc bắt đầu rơi vào ám thất thứ nhất, các nàng đã bước chân vào con đường chân chính đi thông mộ thất. Xem ra tin đồn là sự thật, trước đây Thuận Trị thực sự xuất gia. Ban đầu đội khảo cổ bọn họ đi tới mộ thất thứ tư để hủ tro cốt Thuận Trị là giả, quan tài, hủ tro cốt chân chính của Thuận Trị, hẳn là ở tại đoạn bí đạo đi thông này. Cho nên chữ để rời khỏi ám thất thứ nhất chính là pháp danh “Hành Si” của Thuận Trị, mà rời khỏi ám thất thứ hai là cần phải đưa chữ vào, còn lại là bốn câu trước khi Thuận Trị xuất gia.
[--Giải thích ** Thiên hạ tùng lâm phạn tự sơn, bát vu đáo xử nhâm quân xan, hoàng kim bạch ngọc phi vi quý, duy hữu ca sa phi kiên nan - 天下丛林饭似山, 钵盂到处任君餐, 黄金白玉非为贵, 惟有袈裟披肩难, phần giải thích phía trên chỉ là bản dịch thô theo suy nghĩ của tui, nếu có sai sót chỗ nào mong được mấy bạn góp ý ~ ]
====================