Vu Tiệm Hàng quay đầu liếc nhìn thông đạo, hỏi Hướng Linh Băng, “Hướng giáo sư, cơ quan này có thể tắt đi không?”
Hướng Linh Băng liếc hắn một cái, đi đến bên cạnh vách đá khắc chữ, ngón tay nhấn vào chữ trên đó, vẫn lõm vào bên trong như trước, thở dài, lắc đầu.
Vu Tiệm Hàng đồng dạng thở dài, bởi vì chân bị thương có hơi mệt nên ngồi xuống đất, súng lục trong tay vẫn hướng về phía thông đạo.
Cổ Kỳ Xương từ sau khi nhìn thấy Hướng Linh Băng liền có tinh thần, đầu tóc hoa răm dường như trắng phau, gương mặt có vẽ cũng già hơn nhiều.
“Linh Băng, ta hối hận, ta không nên tới khai quật Hiếu Lăng này.” Cổ Kỳ Xương dường như là nghẹn nào noisheets máy lời này.
Hướng Linh Băng ngồi xổm xuống nhìn Cổ Kỳ Xương, thả nhẹ ngữ điệu muốn làm cho ông đường thống khổ như vậy, “Cổ gia gia, ông cũng không nghĩ tới mấy người đó sẽ phá hư Hiếu lăng như vậy, không pải sao?”
Vừa nói xong, Hướng Linh Băng làm như nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Vu Tiệm Hàng, “Vu đội trưởng, tiểu Đường đâu?”
Vu Tiệm Hàng cười khổ vài tiếng, “Đi rồi.”
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Hướng Linh Băng trầm mặt, cảnh giác liếc nhìn thông đạo, “Tại sao hai người lại chật vật như vậy?”
Nhưng vào lúc này, Vu Tiệm Hàng bỗng nhiên bắn một phát súng về phía cửa thông đạo.
“Đùng” một tiếng, Chua Đại Hà mới vừa chạy vào ám thất liền bị Vu Tiệm Hàng bắn một phát trúng ngực, chưa kịp kêu kêu một tiếng liền ngã trên mặt đất, không động đậy nữa.
“Vu đội trưởng, hà tất phải như vậy?” Giọng nói của Trương Nham vang lê trong thông đạo, “Vừa rồi chỉ là môt chút hiểu lầm, Vu đội trưởng vẫn là để cho bọn tôi và đi.”
Vu Tiệm Hàng cười lạnh một tiếng, “Trương tổng xem tôi là người ngu sao? Cho các người vào, khác gì dẫn sói vào nhà?”
Trương Nham hô to, “Đạn của Vu đội trưởng chắc cũng không còn nhiều lắm đúng không? Sao mọi người không ngồi xuống nói chuyện đi cho tiện?”
Hướng Linh Băng nghiêng người thấp giọng nói với Hách Liên Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, nếu như em trốn vào chổ đó, dùng Lục Mạch Thần Kiếm có thể tiêu diệt mấy người cầm súng không?”
Hách Liên Tiểu Bạch suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu, “Có thể.”
“Ừm.” Hướng Linh Băng nhẹ nhàng xoa gò má của cô, tầm mắt rơi vào sau gáy không có quấn bất kì thứ gì, có chút đau lòng, do dự, “Vậy...Em sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Hách Liên Tiểu Bạch hiểu rõ biểu tình trên mặt nàng, biết nàng lo lắng cho mình, cố ý buông lỏng cười cười, “Sô i gì.”
Hã?
Hướng Linh Băng nghe vậy sửng sốt, sau đó trên khóe môi nổi lên một nụ cười.
So easy sao? Tiểu Bạch nhà nàng càng ngày càng thông minh, ngay cả tiếng Anh đều nói được.
Biết cô muốn để cho nàng đừng lo lắng, Hướng Linh Băng nhìn Vu Tiệm Hàng còn đang “Trao đổi” với Trương Nham, còn Cổ Kỳ Xương ngồi trên mặt đất không biết đang suy nghĩ gì, ôm lấy Hách Liên Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói bên tay cô, “Tiểu Bạch... chờ ra ngoài rồi... luyện chữ đi... tỷ tỷ dạy em viết tiếng Anh.”
“Được...” Hách Liên Tiểu Bạch chỉ cảm thấy bên tai từng đợt hơi nóng đánh úp lại, đột nhiên mẫn cảm cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay mình, nghe giọng nói dịu dàng ấy, không biết tại sao, trên mặt như bốc lên lữa nóng, hơn nữa cổ họng như bị khô đi, chie có thể gian nan trả lời một chữ được.
Hài lòng buông cô ra, Hướng Linh Băng đối với phản ứng của Hách Liên Tiểu Bạch hoàn toàn không biết gì, đi đến bên cạnh thấp giọng nói với Vu Tiệm Hàng, làm Vu Tiệm Hàng có chút kinh ngạc.
“Hướng giáo sư...”
Hướng Linh Băng cắt lời hắn nói, “Vu đội trưởng hãy tin tôi.”
Trong bóng tối, Vu Tiệm Hàng không thấy rõ mặt nàng, nhưng lại nghe được sự tự tin bên trong giọng nói của nàng, rồi lại nhớ tới trước đó có người ra tay giáo huấn Ivan Dahl, lúc này mới hiểu rõ, “Cứ giao cho tôi.”
Nói xong, Vu Tiệm Hàng dựa vào vách đá đứng lên, khập khiễng đi đến lối vào, hướng ra ngoài nói, “Nếu như các người đáp ứng tôi sau khi nghỉ ngơi lập tức rời khỏi Hiếu lăng, tôi liền cho các người vào.”
Trong thông đạo đột nhiên im ắng một hồi lâu, sau đó lại là âm thanh của Trương Nham truyền đến, “Được, tôi đáp ứng Vu đội trưởng.”
“Vậy cá người vào đi.” Vu Tiệm Hàng dựa ở trên vách đá, súng lục đeo bên hông, lẳng lặng chờ nhóm người Trương Nham tiến vào.
Trong thông đạo, nhóm người trương Nham nhìn nhau mấy lần, Chu Đại Hải bởi vì mất đi hai em trai mà hai mắt đã đỏ bừng, trầm giọng nói, “Để tôi vào.”
Cầm súng lục trong tay, được Trương Nham đồng ý, Chu Đại Hải cẩn thận thăm dò vào trong ám thất, Hướng Linh Băng từ lúc Vu Tiệm Hàng đồng ý bọn ho tiến vào liền tắt đèn pin, trong ám thất một mảng tối đen.
Chu Đại Hải càng thêm cẩn thận, bước một bước vào ám thất, cẩn thận nghe tiếng vang, lại bước một bước vào, đang định thăm dò một lần, tay phải cầm súng đột nhiên tê rần, súng trong tay rớt xuống, Vu Tiệm Hàng đứng gần hắn bước tới đá văng súng lục ra, chế trụ Chu Đại Hải, bàn tay nện xuống cổ hắn khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
“Đại Hải?” Trong thông đạo Trương Nham sợ hãi thử thăm dò kêu một câu, Vu Tiệm Hàng nói, “Trương Nham, tôi không cần súng lục cũng có thể chế phục các người, không tin các người cứ thở tiến vào.”
Trương Nham càng không dám đi vào, xoay người nói với Nhạc Hằng, “Cậu xem đi... làm sao bây giờ?”
Trong mắt Nhạc Hằng lóe lên tia hung ác, thấp giọng nói, “Phái vài người đi đối phó với tượng đá, chúng ta thừa dịp hỗn loạn đi qua thông đạo bên kia, dù sao cũng phải đi qua đó.”
Trương Nham nheo mắt lại, quan sát mấy bảo tiêu đứng cách đó không xa, gật đầu.
“Mấy người các cậu, lại đây!” Được Trương Nham đồng ý, Nhạc Hằng kêu mấy người kia.
Sau khi mấy bảo tiêu đi tới, Trương Nham nói, “Các cậu dẫn dụ mấy tượng đá kia rời khỏi đây đi.”
Mấy bảo tiêu đều hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Trương Nham, chống lại ánh mắt âm ngoan kia, rồi nghe được tiếng súng lục lên đạn, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng 'rõ', sau đó đi tới ám thất chổ tượng đá.
Sớm biết sẽ như vậy, liền không ham tiền thuê cao kia mà đi vào.
Đợi cho mấy bảo tiêu đi vào ám thất vật lộn với những tượng đá kia, ba người Trương Nham nhanh chân chạy vào trong thông đạo chất đầy đất đá kia, lấy xẻng từ trong ba lô ra san bằng đống đất đá đó lại, không màn tới sinh mạng của các bảo tiêu đi vào ám thất thứ tư.
“Tiểu Bạch, còn nghe âm thanh của bọn họ không?” Hương Linh Băng mở miệng hỏi Hách Liên Tiểu Bạch.
Hách Liên Tiểu Bạch lắc đầu, “Bọn họ đi xa rồi.”
Thở ra một hơi, Hướng Linh Băng lúc này mới lại hỏi Vu Tiệm Hàng lần nữa, “Từ sau khi tôi và các anh tách ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vu Tiệm Hàng lấy nước trong ba lô ra uống một ngụm, “Khi đó, Hướng giáo sư cô đột nhiên rơi xuống cơ quan kia, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, thì liền thấy vị tiểu thư kia cũng nhảy vào.”
Vu Tiệm Hàng liếc nhìn Hách Liên Tiểu Bạch một cái, lại nói tiếm, “Đồng thời còn mở ra mộ thất ở bên trong mặt tường, sau đó liền xảy ra tranh chấp... Tôi với Cổ giáo sư kiên trì muốn vào trong cơ quan cứu hai người, còn nhóm Trương Nham thì nói muốn vào trong bí thất mới mở kia.”
Có chút thống khổ nhắm mắt lại, Vu Tiệm Hàng dựa vào tường, “Ngay lúc chúng tôi còn chưa phản ứng kịp thì Ivan Dahl nổ súng giết Tiểu Đường, bắt cóc Cổ giáo sư... chúng tôi không có cách nào...”
“Tôi hiểu rồi.” Hướng Linh Băng nặng nề gật đầu, Hách Liên Tiểu Bạch ở bên cạnh nắm tay nàng, độ ấm trên tay làm cho tay nàng hơi lạnh run tìm lại được chút hơi ấm.
Cổ Kỳ Xương vẫn luôn ngồi trên mặt đất không nói câu nào đột nhiên rống thành tiếng, “Ta không nên, ta không nên đi vào, nhiều mạng như vậy...”
Hướng Linh Băng có hơi luống cuốn đứng đó, không biết nên an ủi Cổ Kỳ Xương như thế nào.
Nàng quả thật không tán thành khai quật Hiếu lăng, nhưng mà... đã đến nông nỗi này rồi, trách cứ Cổ Kỳ Xương còn có nghĩa lý gì nữa sao?
“Hướng Giáo Sư, tôi đoán nhóm Trương /nham không còn lại bao nhiêu người, vừa nãy trên đường đi tới đây nhiều cơ quan như vậy, bọn họ cũng tổn thất không ít người.” Vu Tiệm Hàng cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, “Có điều trong ba lô của bọn họ còn có thuốc nổ...”
“Cái gì?” Hướng Linh Băng thất thanh kêu lên, “Bọn họ còn có thuốc nổ?”
“Đúng vậy.” Bu Tiệm Hàng gật đầu, “Chúng ta vẫn nhanh chóng rời khỏi đây đi... Đúng rồi, Hướng giáo sư có thể đi theo con đường ạn đầu rời khỏi đây không?”
Hướng Linh băng xửng sốt, “Vu đội trưởng nói đường ban đầu?”
“Chính là đường quay về mộ thất đầu tiên... ngoài ra con đường kia bị bị Trương Nham chạm vào cơ quan đã ngăn kín đường, không có cách nào rời khỏi.”
“Vậy... vậy sao?” Có chút thất hồn lạc phách nói, Hướng Linh Băng cũng dựa vào tường ngồi xuống, “Nhưng mà... trước đó lúc tôi rơi xuống. độ cao đó, ước chừng cũng phải bảy, tám mét... Căn bản không có cách nào đi lên...”
Vu Tiệm Hàng trầm mặc.
Thì ra đường lui trong lúc vô tình đã bị lấp kín rồi sao?
Trong ám thất chỉ có Hách Liên Tiểu Bạch là đừng, mặc dù cô đơn thuần, nhưng cũng hiểu bọ họ đang nói gì, tay sớm đã bị hướng Linh Băng buông ra, cô ngồi xuống cạnh Hướng Linh Băng, trong bóng tối ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, “Tỷ tỷ của em nói, không thể bởi vì nhất thời không tim thấy đường ra liền tuyệt vọng.”
“Tiểu Bạch...”
“Lúc em ở cấm đại, cũng không biết đường đi như thế nào, tất cả mọi người nói với em người vào cấm địa đều sẽ chết... Nhưng mà, em chỉ muốn tiềm được tỷ tỷ.” Hách Liên Tiểu Bạch nghiêm túc nói, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hướng Linh Băng, truyền chút nhiệt cho nàng, “Giống tỷ tỷ, chị nói muốn dạy em viết tiếng Anh... Tỷ tỷ của em nói, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy... Chị đã đồng ý rồi, thì không được nuốt lời...”
“Tiểu Bạch...” Hướng Linh Băng khẽ gọi tên cô, kéo tay cô đứng lên, dẫn theo cô đi vào trong thông đạo kia, “CÓ phải là chị... thiếu em mấy phần thưởng không?”
“A?” Hách Liên Tiểu Bạch có chút không rõ nguyên do nhìn nàng, làm sao lại đột nhiên nói cái này?
“Nhiều phần thưởng như vậy... Hợp thành một cái lớn có được không?” Kề sát Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng giơ tay xoa gương mặt cô, ngón tay khẽ chạm môi cô.
“A?” không hiểu sao cảm thấy miệng mình có cảm giác nóng nóng, Hách Liên Tiểu Bạch chớp chớp mắt, đang định đặt câu hỏi, ngón tay trên môi đã rời đi.
Thay vào đó là đôi môi mềm mại, cùng với mùi thơm nhàn nhạt khác hoàn toàn với ngón tay.
====================