Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 45: Chương 45: Cá Voi trắng




“Lần cuối bà nhìn thấy con gái bà là khi nào?” Cục cảnh sát, Tống Dư Hàng mời người đối diện ngồi xuống, rót một tách trà nóng cho bà.

Nữ nhân cầm tách trà, dùng khăn giấy chấm nước mắt, thút thít nói không ra lời.

Nam nhân đi theo bà ta đến ở phía sau vuốt vuốt sống lưng bà, nhẹ giọng hống: “Đừng khóc, cứ nói rõ mọi chuyện với cảnh sát.”

Tống Dư Hàng thật ra cũng không gấp, chờ bà ta hoà hoãn cảm xúc.

Sau một lúc khóc xong, nữ nhân lúc này mới mở miệng: “Chiều hôm qua, lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó là vào chiều hôm qua.”

“Mấy giờ, đang làm gì?” Người phụ trách lấy khẩu cung hỏi, tiểu cảnh sát bên cạnh dùng bút ghi lại.

“Chắc khoảng 6h, tôi đến đưa cơm cho nó, nhân tiện.... nhân tiện nói một chút về chuyện nó học lại.”

Tống Dư Hàng ngước mắt thoáng nhìn bà ta.

Nói đến hai chữ Học lại, bà ta giống như được bật máy hát: “Tôi cảm thấy con gái chỉ cần học Tiếng Anh hay học tốt văn phạm tiếng Trung là tốt rồi, tương lai cũng dễ tìm việc làm, vậy mà nó một hai muốn học mỹ thuật gì đó, còn muốn mở một phòng tranh, từ nhỏ đến lớn không biết bao nhiêu lần tôi cãi nhau với nó về việc này.”

Người đã chết rồi còn tâm tình nhớ tới những chuyện trước đây.

Tống Dư Hàng vẻ mặt gợn sóng bất kinh, kéo bà ta trong sự hưng phấn lải nhải về con gái trở lại vụ án: “Tranh cãi bao lâu?”

“Không đến một giờ, lúc đó tôi có hơi tức giận, nên đã đóng cửa bỏ đi.” Bà ta lau nước mắt, khóc bù lu bù loa: “Nếu sớm biết nó có ý định tự sát thì cho dù nó có đuổi tôi cũng không đi....”

Nam nhân đi theo chính là người chồng hiện tại của bà ta, hắn ôm vai bà, lau nước mắt cho bà: “Đừng khóc, không phải lỗi của em.... Lâm Lâm....haizzz....”

Hắn thở dài một hơi, mặt ủ mày chau: “Em mà khóc đến suy nhược, Tiểu Bảo sẽ không ai chăm sóc nó.”

Nữ nhân lúc này mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần, Tống Dư Hàng hỏi tiếp: “Trước đó con bà có từng đề cập đến chuyện tự sát hay có mấy hành động tương tự không? Ở trường quan hệ với bạn bè thế nào? Bình thường tính cách của nàng ra sao?”

Nữ nhân vẻ mặt chứa đầy sự bi thương: “Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển Đại Học, tôi bắt nó phải đi, nó đã khóc với tôi nói nếu không phải ngành mỹ thuật sẽ không học, chi bằng chết cho xong, tôi cũng.... cũng không thật sự..... thật không ngờ....”

Nam nhân lúc này mới chen vào nói: “Cũng không thể trách mẹ nó, bà ấy cũng là vì muốn tốt cho nó, học mỹ thuật thì làm sao có công việc ổn định, còn không phải vì muốn nó bình an sống qua cả đời sao. Ai biết đứa nhỏ này quật cường như vậy, cuối cùng người buộc phải thoả hiệp là chúng tôi, đồng ý cho nó học lại, cô nói xem.... Nó làm ra bao nhiêu chuyện, không phải vì muốn mẹ nó phải áy náy suốt nửa đời còn lại sao?”

Sớm không hối muộn không hối lại đợi đến lúc người chết rồi mới cảm thấy áy náy. Nếu Lâm Yêm ở đây, phỏng chừng đã sớm chửi ầm lên.

Nhưng Tống Dư Hàng chỉ bình tĩnh từ trong túi hồ sơ lấy ra túi vật chứng, để lên bàn đẩy đến trước mặt bà ta.

“Nhìn xem lọ thuốc này, hai người có nhận ra không?”

Một lọ thuốc nhỏ trong suốt, nhãn hiệu bên ngoài đều toàn là tiếng Anh. Họ nhìn một chút rồi lắc đầu.

Mẹ của người chết vẫn còn khóc nức nở: “Đây là thuốc gì....? Tôi không hề nghe nói nó bị bệnh.”

“Sertraline, hay còn gọi là thuốc chống trầm cảm.” Tống Dư Hàng nhàn nhạt nói.

“Trong nhà nàng cũng tìm được giấy chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm trầm trọng của nàng.”

Giống như tia sét xoẹt qua bầu trời trong, bà ta khóc càng bi thảm hơn: “Tại sao.... sao lại như vậy.... bị bệnh tại sao không nói cho mẹ biết.... đứa nhỏ ngốc này.... con muốn mẹ chết mới vừa lòng phải không!”

Tống Dư Hàng thu vật chứng trở về, đưa cho bà ta một miếng khăn giấy: “Nén đau thương.”

Nhiều năm điều tra tội phạm đã tôi luyện cho cô có thể thấu hiểu đồng cảm với nạn nhân, nhưng cô vẫn không cách nà đồng cảm với người thân của họ.

Không một bông tuyết nào vô tội trong trận lở tuyết cả.

-------•••-------

“Ông ly hôn với vợ cũ khi nào?” Nam nhân ngồi trong phòng khách thỉnh thoảng tiếp điện thoại.

Tống Dư Hàng vừa hỏi lại một cuộc gọi khác gọi tới, nam nhân xua tay ý bảo chờ thêm một lát, sau đó quay mặt đi.

“Xin chào? Chuyện công ty? Chuyện công ty không phải đã giao cho lão Vạn xử lý rồi sao? Tôi rời đi một chút là không được à? Tôi thuê các người làm cái gì? Hả? Đối phương có cần thiết buộc Tổng giám đốc có mặt mới chịu ký hợp đồng?”

Nam nhân vẻ mặt có chút bực tức: “Được được được, vậy cô đi nói với họ đi, buổi chiều tôi sẽ nhín ra chút thời gian đi một chuyến!”

Tống Dư Hàng chờ hắn nói xong.

Nam nhân cất điện thoại vào túi áo vest: “Ngại quá, công việc bận rộn.... tôi cùng mẹ nó ly hôn lâu rồi, là lúc nó học sơ trung, tôi ra đi để lại tất cả tài sản cho bà ấy, về phần con gái tôi, chờ nó đủ tuổi tôi sẽ chuyển sang cho nó.”

“Con gái ông gần đấy có ý định nào liên quan đến việc tự sát không?”

Nam nhân lắc đầu, nét mặt có phần bi ai: “Chuyện này tôi không rõ lắm.... tôi cảm thấy xấu hổ về việc mình ly hôn, rất ít gặp các nàng, có khi cả năm chỉ chạm mặt vài lần, ai ngờ chuyện này lại xảy ra như vậy.”

.....

Xem ra có hỏi cũng không tra được gì.

Nữ nhân tốt xấu gì còn biết khóc, còn trong mắt nam nhân chỉ có bản thân và sự nghiệp của hắn.

Mấy hình cảnh đi chung chỉ biết nhún vai liếc mắt nhìn nhau.

“Theo quy định, Ngài có thể đến gặp con gái mình lần cuối.”

Nam nhân nghe vậy, gương mặt có chút nhăn nhó, sau một lúc cắn chặt răng nói: “Không cần, nhìn thấy chỉ càng thêm khổ sở.”

Tống Dư Hàng đứng dậy bắt tay với hắn: “Đa tại Ngài đã phối hợp, nếu có gì cần chúng tôi sẽ liên lac.”

“Được, không khách khí, vất vả, vất vả.”

-------•••-------

“Cái gì? Người nhà không đồng ý giải phẫu? Không được, tôi phải đi ----” Lâm Yêm vừa nói vừa định lao ra đã bị người một phen ngăn lại.

“Em đi? Đi làm gì? Đi cãi nhau à?”

Tống Dư Hàng vừa nói xong, Lâm Yêm còn muốn thị uy thì Trương Kim Hải bưng tách trà đi đến.

“Chúng tôi đã thảo luận về vụ án lần này, thông qua việc khám nghiệm hiện trường cùng lấy khẩu cung các hộ gia đình sống xung quanh, kể cả camera an ninh cũng không có dấu hiệu cho thấy đây là vụ giết người, có thể kết luận là do tự sát.

“Tương tự vụ án của Hạ Miên, Pháp y Lâm không cần trông gà hoá cuốc.”

“Tôi trông gà hoá cuốc? Chẳng lẽ truy tìm chân tướng không phải chức trách và nghĩa vụ của cảnh sát sao?” Lâm Yêm nhếch môi mỉa mai đáp trả.

“Phải, vấn đề ở đây là việc nghiệm thi còn tuỳ thuộc vào người nhà nạn nhân, cô tìm ra được điểm đáng ngờ thì sao? Nếu có thì không gì bàn cãi, chúng tôi không cần nói nhiều sẽ tiếp tục điều tra.”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cùng chủ nhiệm Pháp y đang giằng co, thuộc hạ hiểu ý cúi đầu không nói gì, yên ắng như ve sầu mùa đông. Tống Dư Hàng cũng khó nhịn chau mày.

“Tôi -------” Lâm Yêm có chút không thể cãi lý, xác thực thông qua biểu hiện của xác chết không phát hiện điểm gì đáng ngờ, không có vết thương nào khác cũng không có dấu vết cho thấy có người đột nhập, hạ thân không có vết thương cho thấy từng bị xâm hại, màng trinh còn nguyên vẹn.

Nghĩ nghĩ, nàng thay đổi cách nói: “Có một số chi tiết không thể chỉ nhìn bằng mắt thường để xác định nguyên nhân chết thực sự của nạn nhân, tôi cần phải nghiệm thi mới có thể hoàn toàn đưa ra kết luận.”

“Phải, cảnh sát có quyền yêu cầu khám nghiệm tử thi đối với người nhà nạn nhân, vấn đề là vụ án đó được xác định là án hình sự hoặc có nhiều nghi điểm cần làm sáng tỏ, cô bây giờ cái gì cũng không có, tôi làm sao trưng cầu ý kiến của thân nhân nạn nhân? Đại tiểu thư, điều tra án không phải chỉ cần một mình cô muốn là có thể, chúng ta phải tôn trọng sự thật, tôn trọng ý nguyện của người nhà nạn nhân, tôn trọng dư luận xã hội, người cũng đã chết cô còn không để cho nàng thi thể toàn vẹn trả về gia đình?”

Trương Kim Hải lời này là xác thực, cũng chỉ rõ bản tính tuỳ ý của Đại tiểu thư nàng là thế nào nông nỗi.

Bên dưới có người cười nhạo một tiếng.

Lâm Yêm cảm thấy thực mất mặt, muốn xông lên động thủ đã bị người nắm tay kéo ra khỏi phòng họp.

“Chị buông ra! Buông ra!” Lâm Yêm giãy giụa, bị Tống Dư Hàng kéo một mạch lên sân thượng, lúc này mới buông tay, nàng nhìn cô thở hổn hển nói.

“Hắn nói không sai, tìm không được nghi điểm thì không tính là án hình sự, người nhà của nàng cũng không nguyện ý giải phẫu thi thể, em một mực muốn thực thi là trái pháp luật, phải gách chịu trách nhiệm.”

Không biết vì cái gì, người khác khuyên nàng còn có thể nhẫn, chỉ riêng Tống Dư Hàng càng nói nàng càng sinh khí, lửa giận lập tức bốc lên.

“Tôi trái pháp luật? Pháp luật thay mặt người bị hại làm cái gì đây? Chế tài không được Tôn Hướng Minh, cứu không được Đinh Tuyết cùng Lý Thi Bình, đến người hãm hại Hạ Miên cũng đã chết, tên Dượng chết tiệt kia lại chỉ ở tù 3 - 4 năm là được sống ung dung tự tại tiếp tục một nhà ba người tốt đẹp?”

“Người đã chết thì sao? Chỉ có duy nhất một sinh mạng! Ai thay họ giữ gìn quyền lợi?! Muốn tôi nói, Phạm Lâm chết là do suy nghĩ quái đản của ba mẹ nàng mà ra, bọn họ chính là người gián tiếp giết chết con gái mình, gián tiếp là hung thủ!”

“Pháp luật hữu dụng sao?” Lâm Yêm hung hăng phỉ nhổ: “Có cái rắm! Dù có bị khiển trách thì thi thể lạnh băng ở trước mắt tôi không thể trả về, tôi không đồng ý.”

“Pháp luật vô dụng, nhưng lương tâm là ở trong lòng.” Tống Dư Hàng ôm bả vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Xác thật không phải ba mẹ nào cũng đều đủ tư cách làm cha mẹ, Phạm Lâm đã chết, em không nhìn thấy mẹ nàng đã khóc thảm như thế nào trước mặt tôi, sự áy náy sẽ gặm nhấm bà ta suốt quãng đời còn lại, sẽ không có phút giây nào thoải mái an lành.”

“Lâm Yêm, em không thể nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện* như vậy. Em sẽ vì pháp luật vô dụng mà chối bỏ chân tướng sao?”

*Phiến diện: một chiều

Lâm Yêm run giật khoé môi, cô đã giúp nàng trả lời.

“Em sẽ không, pháp luật chỉ là điểm mấu chốt cuối cùng của xã hội, ai cũng không thể lướt qua nó, lướt qua nó chính là phạm tội, mục đích tồn tại của cảnh sát không phải chỉ vì giữ vững xã hội trị an, mà là đem những người vượt tuyến đó ra trước công lý.”

“Nếu em nói pháp luật là vô dụng, vậy em nhìn xem ---”

Tống Dư Hàng kéo nàng đi ra đến lan can sân thượng.

Thái bình thịnh thế, ngựa xe như nước, xuôi như dòng chảy.

Bồ câu trắng xoẹt qua trên bầu trời, đánh rơi một cọng lông vũ.

“Em có thể đứng ở đây, thì pháp luật sao có thể hoàn toàn vô dụng.”

Lâm Yêm mím chặt môi, cơn gió mát thổi lay phất phơ mái tóc, cũng xua tan đi phần nào sự phiền muộn trong lòng nàng.

Nàng duỗi tay lấy ra một điếu thuốc châm lửa, đưa đến bên môi, tựa vào lan can, giày cao gót điểm đất.

“Tôi cảm thấy, làm cha mẹ như chị nói sao không trải qua một kỳ khảo thí? Cho dù là người xa lạ chết đi cũng nên....”

“Nhân ái là bản tính của con người không sai, nhưng cũng không phải mỗi người đều giữ được bản tính đó. Chúng ta không cách nào đưa ra yêu cầu khắt khe với bất kỳ ai, chúng ta chỉ có thể tận lực làm tốt bổn phận sao để không phải hổ thẹn với lương tâm.”

Cô cũng đưa tay yêu cầu một điếu thuốc, hơi cúi đầu hướng về phía nàng mồi tí lửa.

Khói thuốc lượn lờ trước tầm mắt Lâm Yêm, ánh mắt đôi môi đều rất gần, Tống Dư Hàng nhanh chóng lui lại, hút vài ngụm khói.

“Bất quá còn có thể đồng cảm thì tốt, vạn vật đều có linh tính, có thể khiến bản thân cảm thấy mình vẫn sống chứ không phải cái xác không hồn. Có thể đồng cảm so với người khác càng cảm nhận được vui buồn hỉ nộ, cũng dễ dàng đạt được niềm hạnh phúc đơn giản.”

Lâm Yêm khinh thường nhìn cô, ngậm điếu thuốc cà lơ phất phơ hờ hững: “Nếu chiếu theo chị nói, tôi phải là người dễ dàng có được hạnh phúc mới đúng, sao lại chỉ cảm nhận được toàn thống khổ?”

Tống Dư Hàng phả ra một vòng khói, nhàn nhạt nhìn nàng: “Nhớ đến ba mình rồi?”

Lâm Yêm xoay người, tuy rằng nàng vẫn duy trì vẻ bất cần nhưng Tống Dư Hàng đọc ra được sự cô đơn trong mắt nàng.

“Không, tôi nhớ ông ta làm gì, tôi chỉ cảm thấy những người ghét chính con ruột của mình, sinh nó ra lại không chịu trách nhiệm tương lai của chúng, không cùng chăm sóc chúng lớn lên thì còn sinh ra để làm gì.”

Giọng nói của nàng có chút trào phúng*.

Điếu thuốc trên tay rất nhanh năng đến ngón tay cô, Tống Dư Hàng dụi tắt nó vào lan can.

“Tôi không cách nào đánh giá ba của em là người như thế nào, hay là nói về ba tôi đi. Ba tôi là đặc cảnh, lúc còn sống ông từng bốn lần lĩnh được huy chương chiến công hạng III, hai lần lĩnh chiến công hạng II, một lần hạng I. Lúc tôi 10 tuổi, trong một lần truy quét bọn buôn ma tuý, ông vì bảo vệ đồng đội đã hy sinh.”

“Có thể nói, trong thời niên thiếu của tôi, ông ấy hồ như vắng mặt trong tất cả cuộc họp phụ huynh, chưa từng dẫn tôi đi chơi công viên trò chơi, lúc cao trung, thi vào trường cảnh sát, bắt đầu làm việc.... Trong cuộc đời những thời khắc cần ba mẹ bên cạnh nhất, ông ấy đều chưa từng xuất hiện.”

“Có một khoảng thời gian tôi nhìn những đứa bé khác gọi “Ba ơi, ba ba”, rồi làm nũng với ông, được ông đặt lên đầu gối dỗ dành, tôi cũng từng hoài nghi, vì cái gì ông ấy lại xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, tôi muốn gọi ông là ba ba, ông lại không cho tôi bất kỳ ý nghĩa gì trong cuộc sống.”

“Nhưng không quan hệ, Lâm Yêm.” Cô xoay người lại, gọi tên nàng.

“Em bây giờ không rõ, không hiểu được, một ngày nào đó, thời gian sẽ cho em đáp án.”

Lâm Yêm ngẩn ra, đối thượng ánh mắt cô, đôi đồng tử đạm sắc nâu phảng phất như chứa đầy ma lực, bình ổn nỗi lòng cồn cồn của nàng dễ như trở bàn tay.

Điếu thuốc tàn đến đầu ngón tay, nàng hơi chút hoảng thần co tay lại, khói bụi theo đầu ngón tay rơi xuống, làn da trắng ngần rất nhanh bị năng đến đỏ.

“Ah.... đau quá.”

Lâm Yêm dường như vừa mới khôi phục tinh thần, giống như ném viên kẹo mạch nha, Tống Dư Hàng đã nhanh hơn đưa tay nàng nâng lên đến gần môi mình thổi khí.

“Không sao chứ? Sao lại bất cẩn vậy?”

Nhiệt khí nhẹ nhàng thổi qua ngón tay, nơi mảng da ửng đỏ càng đau đớn khó chịu.

Lâm Yêm giật lùi thu lại ngón tay: “Không có gì....”

“Trên bàn tôi có thuốc trị bỏng, lát nữa đưa cho em.”

“Không cần, cũng không quá nghiêm trọng.” Lâm Yêm nói, hít sâu một hơi, chuyển đề tài trở lại vụ án.

“Chị có cảm thấy vụ án lần này có vài phần tương tự vụ của Hạ Miên?”

“Đều là tự sát, để lại di ngôn, hơn nữa....” Cô nghĩ đến mấy hình vẽ trong vở của Hạ Miên, và hình ảnh cá voi trắng trong điện thoại của Phạm Lâm.

“Là những hình ảnh liên quan đến cá voi trắng.”

Không hổ là tâm tư cẩn trọng của một hình cảnh, trong tích tắc đã có thể phát hiện.

Lâm Yêm khoé môi cong cười, nhưng rất nhanh giấu đi.

“Không biết điều này đã đủ đáng ngờ để lật lại vụ án hay không, để người nhà nạn nhân đồng ý khám nghiệm tử thi.”

Tống Dư Hàng lắc đầu: “Không được, quá chủ quan, mờ mịt, chúng ta phải tìm được bằng chứng thuyết phục, chứng minh hai vụ án này có liên quan thì cấp trên mới đồng ý lập án điều tra.”

“Có thể nào liên quan đến người mặc đồ đen kia không, chính là người mà chị đã nhìn thấy lúc đứng trên sân thượng toà nhà Green?” Lâm Yêm gợi nhắc.

Tống Dư Hàng suy nghĩ một lúc: “Tôi bắt đầu nghi ngờ người đó thuộc băng nhóm Kền Kền hoặc là thủ hạ của chúng, nhưng chuyên án 6.1 đã phá, những kẻ tình nghi đều đã được tóm gọn, không thể nào vẫn còn một con cá lọt lưới.”

Lâm Yêm còn chưa đề cập kết quả khám nghiệm với cô.

“Chị có nghĩ tới vạn nhất điều đó xảy ra?”

Tống Dư Hàng ngước mắt đối diện nhìn nàng, chỉ thốt ra năm chữ: “Tôi tin tưởng Triệu Thính.”

Lâm Yêm cười khẩy, không hề hé môi.

“Tôi nghĩ chúng ta nên đơn giản hoá vấn đề, không cần suy diễn quá phức tạp, vụ án lần này, khi nào tìm được bằng chứng cho thấy hai vụ án có liên quan với nhau thì lập án điều tra cũng chưa muộn.”

Lâm Yêm gật đầu: “Nếu đã vậy, tôi sẽ đến trường của Phạm Lâm một chuyến.”

Tống Dư Hàng ngăn nàng lại: “Em vẫn nên ở Cục cảnh sát thì hơn.”

Vụ ám sát lần đó đã tồn đọng bóng ma trong lòng cô.

Lâm Yêm cười cười: “Đến mức vậy sao? Tôi rất khoẻ....”

Tống Dư Hàng khó có được một lần trưng ra vẻ mặt thị uy: “Nghe lời, tôi có chuyện quan trọng hơn giao cho em.”

Lâm Yêm từ trong tay cô rút tay về ôm lấy cánh tay mình, cũng không biết vì sao, từ tối qua nàng đã bắt đầu cảm thấy hễ mỗi khi người này tiếp xúc với mình đều thốt ra loại ngữ khí sủng nịch thế nào ý!

Nàng lại không phải đứa nhỏ!

Lâm Yêm nghĩ như vậy, có chút hưởng thụ: “Chị nói xem, chuyện gì?”

“Đến phòng lưu trữ hồ sơ, tìm xem trong ba tháng gần đây....” Tống Dư Hàng nhíu mi: “Không, một năm trở lại đây, những hồ sơ liên quan đến án tự sát, càng tỉ mỉ càng tốt.”

-------•••-------

“Mấy bức ảnh Phạm Lâm vẽ đều ở đây.” Lão sư mỹ thuật của Phạm Lâm đưa cho cô một chồng tranh.

Tống Dư Hàng đưa hai tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Lão sư mỹ thuật tháo mắt kính, vuốt mặt: “Đáng tiếc, đứa nhỏ đó rất có năng lực, chỉ còn hai học kỳ nữa thôi, sang năm tiếp tục học cao hơn, sao lại không suy nghĩ như vậy.”

Tống Dư Hàng không nói chuyện, lật vài trang giấy, tất cả đều là tranh màu nước, hoạ trời xanh, mây trắng, sông hồ, còn cả biển rộng bao la, xác thật là những bức tranh đầy tính nghệ thuật, một đứa trẻ rất có sáng tạo.

“Bức tranh trên tấm bảng đen à do nàng vẽ, thật là nhìn vật nhớ người!” Lão sư tuổi đã cao, đeo lại kính, thở dài một hơi.

Tống Dư Hàng quay đầu nhìn lại, lập tức chấn kinh.

Trên tấm bảng đen là màu lam hoạ sóng biển trập trùng, đến bọt sóng cũng vô cùng chân thực.

Trên mặt biển là một con cá voi trắng đang bắn nước.

Cảnh vật rõ ràng bình dị, nhưng không hiểu sao lại khiến toàn thân cô nổi gai ốc.

Bởi vì cô đã từng gặp bức tranh vẽ này trong vở của Hạ Miên.

Tống Dư Hàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại.

Sau đó tiếp tục hỏi lão sư mấy vấn đề ngắn gọn, rồi cùng bà ấy nói lời từ biệt.

Lúc đi trên hành lang, cô nhìn thấy trước cửa phòng toilet nam cuối dãy có mấy học sinh trên tay cầm sọt rác ấn lên đầu một cậu học sinh, đã vậy còn liên tục giơ chân đá.

“Phế vật chính là phế vật, còn muốn thi vào đại học Hải Dương, nằm mơ đi, phi!”

“Này----” Tống Dư Hàng sải bước đi đến.

Mấy nam sinh thấy có người đến liền liếc mắt nhìn nhau, chạy loạn như ong vỡ tổ.

“Chạy mau, có người tới.”

Không đợi Tống Dư Hàng giơ tay đỡ cậu ta, hắn đã tự mình ôm mặt bò dậy, khập khiễng chạy xuống cầu thang.

“Không sao, cảm ơn.”

-------•••-------

Căn phòng chật chội âm u, màn hình máy tính bật sáng ánh sáng màu lam, CPU đang kêu gầm inh ỏi.

Trước khung thoại hiện lên trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: “Cá Voi Trắng, ta lại bị đánh, ta không muốn sống nữa, sao bọn họ cứ luôn thích bắt nạt ta, rõ ràng ta không làm gì sai.”

Bàn tay thô ráp đặt lên trên bàn phím, tràn đầy nếp nhăn cùng li ti đốm đồi mồi.

“Không sao, không phải lỗi của cậu, là thế giới này đáng chết, không cần cũng không sao, anh bạn, đến tìm tôi đi, Cá Voi Trắng sẽ nói cho cậu biết đáp án.”

-------•••-------

Lúc Tống Dư Hàng mang theo sấp tranh vẽ trở lại Thị Cục, Lâm Yêm vẫn còn đang ngâm mình trong đống hồ sơ, các tập hồ sơ vụ án chất thành đống trên bàn.

“Chị xem chị xem, không nhìn lại thì không biết, thấy rồi thật hết cả hồn, năm gần đây xác suất các vụ tự sát ở Giang Thành cao đến đáng sợ, hơn nữa....” Lâm Yêm dừng lại một chút, tối qua nàng vốn không ngủ ngon, lại nguyên buổi trưa không hề chợp mắt, quầng thâm dưới mi mắt sắp to thành gấu trúc.

“Đại đa số đều ở vào lứa tuổi thanh thiếu niên học sinh.”

Tống Dư Hàng đưa hộp cơm trong tay cho nàng: “Vất vả, em ăn chút gì đi, còn lại để tôi.”

Điều tra hồ sơ vụ án là việc cá nhân, cả đống bản án cũ chất cao như núi đã được phân loại. Lâm Yêm xem hết cả buổi trưa muốn hoa cả mắt, bụng ọt ọt phản kháng.

Nàng không nhúc nhích nhìn hộp cơm, tầm mắt mơ hồ: “Đừng lại là quán ăn bên đường nha, tôi không ăn đâu.”

Tống Dư Hàng cười cười, ngồi xuống vị trí đối diện nàng, giơ tay lật xem hồ sơ mà nàng đã sắp xếp chỉnh tề: “Không phải quán ăn ven đường, là tôi cố tình gọi điện thoại về nhà nhờ mẹ tôi làm đấy.”

Lâm Yêm rù rì: “Không phải nói đến trường học sao?”

Tống Dư Hàng ho nhẹ một tiếng: “Dù sao lái xe cũng tiện đường.”

“Ừhm hửm, đang trên đường công tác còn dành thời gian làm việc riêng trở về nhà ăn cơm, tự ý bỏ bê công việc, không làm việc nghiêm túc.”

Lâm Yêm vừa nói, vừa khống chế khoé môi muốn cười, nhưng tay thì đã mở nắp hộp cơm, đặt khay thức ăn ra: Một bát canh sườn, tôm hấp đỏ tươi chói mắt cùng cơm đang bốc khói nghi ngút.

Sự thèm ăn của Lâm Yêm lập tức trỗi dậy.

Tống Dư Hàng nhìn dáng vẻ của nàng, chẹp miệng, xoay cây bút trong tay: “Sớm biết em bôi nhọ tôi như vậy tôi đã không mang theo làm gì, tôi vẫn chưa ăn gì cả.”

Cô vừa dứt câu, trước mắt xuất hiện một đôi đũa, kẹp một con tôm bóng loáng.

Tống Dư Hàng ngẩn ra, cho rằng nàng muốn gắp cho mình, môi bất chợt cong tớn: “Không cần, tôi không ăn -----”

Lâm Đại tiểu thư vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa không sợ trời đất: “Ai nói cho chị ăn, chị cảm thấy đôi tay ngọc ngà của tôi thích hợp đi bóc vỏ tôm sao?”

Tống Dư Hàng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sai rồi, tôi đúng là không nên mang cơm đến cho em.”

Nói thì nói vậy, Lâm Yêm đưa tôm qua cô vẫn cầm lấy, một mặt ghét bỏ dẹp chồng hồ sơ sang một bên bắt đầu bóc vỏ tôm.

“Mà tôi nói này, đôi bao tay này không phải em dùng để sờ thi thể đó chứ?”

Lâm Yêm phóng ánh mắt khinh miệt dành cho cô: “Dư thừa, lão nương là người không ý tứ vậy sao?”

Tống Dư Hàng ngồi một bên lột tôm, nàng ngồi một bên ăn, dưới ánh đèn bàn mờ nhạt vì tránh nước canh bắn trúng đã được xoay chỉa vào chồng hồ sơ, thần sắc Tống Dư Hàng cực kỳ nghiêm túc, cô vừa nhìn hồ sơ vừa không đình chỉ động tác trên tay, giúp nàng bóc vỏ tôm bỏ vào trong chén.

Có lẽ vì ánh đèn quá mức nhu hoà, phả lên trên sườn mặt nàng như chạm vào men sứ.

Lâm Yêm nếm được tay nghề của Tống mẫu, cảm thấy có gì đó rất đặc biệt. Tại đây, trong phòng lưu trữ hồ sơ cực kỳ yên tĩnh, bỗng dưng xuất hiện ảo giác về những năm tháng bình yên tĩnh lặng.

Ngay lúc Tống Dư Hàng lần nữa bỏ con tôm đã được lột vỏ vào trong chén, Lâm Yêm liền gắp lên: “A ---- Há miệng.”

Nàng duỗi ra cánh tay dài, một bàn tay ngửa ra lót dưới cằm cô.

Tống Dư Hàng nghe theo lời nàng há miệng ngậm con tôm, còn chưa kịp nhai nuốt, của phòng hồ sơ đã bị người đẩy ra.

Ánh đèn tức thì được bật sáng, đám đông trơ mắt ngơ ngác nhìn chăm chú vào bên trong.

Kinh hồn khiếp vía! Sốc!

Đội phó đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát giang Thành - Tống Dư Hàng cùng chủ nhiệm Pháp y tổ điều tra hiện trường - Lâm Yêm đang thản nhiên “thực” chiến!

• Ta cùng đối thủ một mất một còn tương thân tương ái

Phương Tân nhanh chóng đặt tiêu đề cho tràn cảnh trước mắt này, sau đó lộ ra nụ cười bí hiểm.

Còn người đi sau thì ruột gan như bị khứa thành trăm mảnh.

“Lâm.... Lâm tỷ....” Đoạn Thành khóc không ra nước mắt: “Em.... em không có cơ hội sao?”

Trịnh Thành Duệ: “Thật quá đáng! Thức ăn ngon như vậy sao không gọi tụi em?”

“.....”

“.....”

Lâm Yêm vẫn đang ngồi trên bàn, vội vàng buông tay ra, chiếc đũa rơi xuống đất, người đã trở lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt không phải tôi, thật sự không phải tôi, các người đừng nghĩ bậy, cứ như bịt tai trộm chuông.

Tống Dư Hàng một miệng tôm còn chưa nuốt xuống, nghẹn đến sắp thở không xong, cầm đại ly nước trên bàn bắt đầu uống.

Lâm Yêm vẻ mặt cực kỳ thất thố: “Đó.... là ly nước của tôi.”

“Phụt.... khụ khụ!” Tống Dư Hàng xoay người bắt đầu ho khan, tai bất chợt đỏ ửng, càng chứng thực gian tình giữa hai người.

Ba người đứng bên ngoài dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn hai người, trăm miệng một lời: “Chúng em làm sao biết quan hệ giữa hai người từ khi nào đã tốt đến mức cùng ngồi trên bàn ăn cơm!”

Ly nước bị Tống Dư Hàng uống qua vẫn còn đặt một bên.

Lâm Yêm đứng dậy thu thập đồ đạc: “Tôi.... tôi ăn no rồi, mọi người có việc thì làm đi, tôi trở về văn phòng.”

Nói xong, nàng cúi đầu cầm hộp cơm lên, đem toàn bộ rác trên bàn cho vào túi nilon, vội vả chạy ra ngoài.

Tống Dư Hàng nhìn theo bóng lưng này bối rối trốn chạy, khoé môi cong lên ý cười, cô rất biết khống chế cảm xúc, lấy bút gõ gõ xuống mặt bàn: “Được rồi, nói đi, chuyện gì?”

“Nhiều hồ sơ như vậy, hai chị muốn xem đến khi nào.”

Phương Tân nói, kéo ra ghế tựa ngồi xuống.

Trịnh Thành Duệ mở laptop: “Để em xem xem có thể dùng phép tính thống kê sửa lại không, so với viết tay nhanh hơn nhiều.”

Đoạn Thành cũng ngồi xuống: “Em..... Em không thể giúp gì được, hay là để em bưng trà rót nước cho mọi người.”

Tống Dư Hàng lướt nhìn nét mặt từng người, từ trong sự bình tĩnh hoặc giọng nói trêu đùa cô đều cảm nhận được mục tiêu duy nhất của họ.

Đó chính là, phá án, muốn tìm ra chân tướng, muốn cho bóng tối phải ngoi đầu ra ánh sáng.

Cô mỉm cười, mở ra hồ sơ vụ án trong tay: “Vậy bắt đầu thôi, đẩy nhanh tốc độ nào.”

--------------------------------

--------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.