Gia cảnh bần hàn, gia đình đơn chiếc, 14 - 15 tuổi, là một đại thúc giới thiệu nàng đến....
Lâm Yêm nghĩ đến đây chỉ có một ý niệm Bạch Linh chính là mục tiêu thích hợp nhất của hung thủ, tim như bị thắt chặt hung hăn dày xéo.
Đầu ngón tay kia lạnh lẽo đặt trên cổ tay mình, người bên cạnh có dấu hiệu phát rung, Tống Dư Hàng nắm được tay nàng, dùng sức siết chặt.
“Không có chuyện gì đâu, không sao, sẽ không có gì xảy ra cả.”
Lâm Yêm cưỡng bách chính mình trấn tỉnh, Tống Dư Hàng đã giật lấy bản đồ trong tay Trịnh Thành Duệ, đặt trên đầu gối.
“Em nói lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Linh là khi nào, ở đâu?”
“Con hẻm nhỏ bên cạnh Toà nhà Green.” Lâm Yêm chỉ ngón tay vào vị trí đó trên bản đồ, sắc mặt trắng bệch.
Tống Dư Hàng dùng bút khoanh vòng.
“Buổi sáng đi học, đêm đến làm việc ở Bar Milan.”
Tống Dư Hàng khoanh tròn trường học cùng Bar Milan gần vị trí vừa rồi trên bản đồ, cô nối hai điểm đó lại với nhau, tạo thành một đường trung trực sau đó nối tổng lại ba điểm trên bản đồ, xác định được trung tâm, cô chấm bút xuống lấy ra máy bộ đàm.
“Lấy con hẻm nhỏ phía bắc Thành tây làm trung điểm, trong vòng bán kính 5km tìm nhà của Bạch Linh, nữ, 15 tuổi, vóc người gầy yếu, không cao, khoảng chừng 1m60, nhà đơn chiếc, có thể loại trừ các khu nhà cao cấp, trong nội thành đã rõ chưa?”
“Đã rõ!” Trong tai nghe truyền đến giọng trả lời dứt khoát, Đoạn Thành cũng xoay tay lái hướng sang một con đường khác.
Nửa giờ sau.
Họ là người đầu tiên đến được hiện trường.
Trước cửa khoá ổ khoá, chuyên viên mở khoá còn chưa tới, Tống Dư Hàng trực tiếp đá văng cánh cửa, bụi bẩn bay lượn lờ trước tầm mắt Lâm Yêm, nàng bước vào trong.
Nàng bước hai bước rồi lại đột nhiên dừng bước nhìn vết máu loang lỗ trong phòng, khó một nhân viên cảnh sát nào có thể bình tĩnh trước cảnh tượng máu me thế này.
“Đừng động, mang bao tay cùng giày bảo hộ!”
Tống Dư Hàng mang theo rương khám tra của nàng bước vào, Lâm Yêm cúi đầu dùng kính lúp quỳ xuống đất kiểm tra vết máu nhỏ trên sô pha.
Người bình thường có thể sẽ bỏ qua chi tiết nhỏ này nhưng đối với Pháp y mà nói nó là một trong những manh mối cực kỳ quan trọng.
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, Lâm Yêm vẫn nhẫn nại nghiêm túc cân nhắc: “Vết máu nhỏ giọt, mọi thứ xung quanh không có dấu hiệu ẩu đả chứng minh lúc xảy ra vụ việc Bạch Linh đang ở một mình....”
Nàng cầm kính lúp dọc theo nệm ghế sô pha cũng phát hiện được vết máu ứ đọng.
“Rất có khả năng, cô ấy....”
Lâm Yêm viễn tưởng cảnh Bạc Linh nằm trên ghế sô pha vừa khóc vừa dùng vật bén nhọn cắt cổ tay mình, cắn chặt môi.
Phương Tân kiểm tra con dao gọt hoa quả trên bàn, thoa một lớp phấn mỏng lên trên đó đột nhiên hét lên: “Tống đội, phát hiện dấu vân tay trên cán dao!”
Tống Dư Hàng thả xuống khung ảnh trắng đen đặt lại bàn thờ, xem ra trong khoảng thời gian các nàng rời khỏi Thành phố, cuộc sống của Bạch Linh đã thiên biến vạn hoá nghiêng trời lệch đất.
Cây nhang trước bàn thờ vừa được đốt không lâu, khói bay lượn lờ.
Nàng phất tay dẫn đầu xông ra ngoài.
“Xem ra bọn họ vừa đi không lâu, mau đuổi theo!”
Cảnh sát chi viện rốt cuộc cũng tới, Tống Dư Hàng lấy quần áo của Bạch Linh đưa đến trước mũi cảnh khuyển sau đó vỗ vỗ vào lưng nó, cảnh khuyển cao lớn uy mãnh lập tức xông xáo sủa điên cuồng.
Đoàn người hoả tốc lên xe xuất phát, đèn cảnh sát chớp nháy nối đuôi nhau vang khắp thành phố.
Mây đen bao phủ, một cơn mưa lớn sắp trút xuống, gió thổi rít gào.
•
Cục cảnh sát Giang Thành.
“Xin chào, chúng tối đến từ chuyên mục Tin tức mỗi ngày....”
“Xin chào, chúng tôi đến từ toà soạn Huệ Minh....
“Xin hỏi có phải có người nào đó đứng sau tất cả vụ án thanh thiếu niên tự sát hay không?”
“Nghe nói sáng hôm nay vụ việc hai vị cảnh sát bị sát hại ở Bệnh viện Trung tâm Thành phố có phải thật không?”
Trước cổng Cục cảnh sát phóng viên vây kín như nêm cối.
“Các vị tạm thời đừng nóng, vụ án còn đang trong quá trình điều tra không thể trả lời, một khi phá được chúng tôi nhất định mở cuộc họp báo, cho người chết, cho người nhà của họ, cho tất cả người dân thành phố, truyền thông một lời giải thích thoả đáng.”
Người đại diện đướng trước toàn thể mọi người cúi đầu cung kính.
Phùng Kiến Quốc khoanh tay đi tới đi lui trong phòng điều tra, trên màn hình lớn là hình ảnh các tiểu đội làm việc bận rộn.
Ông nhăn mày, cấp dưới đưa đến chung trà ông cũng không tiếp vẫy tay bảo hắn tránh ra rồi tiếp tục đến trước màn hình lớn, lấy ra máy bộ đàm.
“Tống Dư Hàng.” Giọng nói chưa bao giờ nghiêm khắc như lúc này.
Tống Dư Hàng theo bản năng ngồi thẳng người: “Vâng!”
“Cuộc chiếc này nhất định ác liệt, đối phương tuy rằng chỉ đơn phương hành sự nhưng lá gan của hắn rất lớn, là một người tâm cơ, thông minh, đương nhiên kinh nghiệm đối chiến cũng sẽ không thua kém gì đặc cảnh tinh anh, hơn nữa....”
Ông dừng một chút: “Hai người anh em của chúng ta hy sinh vào lúc sáng, súng của họ đã mất, nói cách khác trong tay hắn không chỉ có con tin, còn có súng, hắn có thể mặc nhiên dùng bất cứ người dân vô tội nào khống chế uy hiếp sinh mệnh.
“Tống Dư Hàng, toàn bộ cảnh sát Thành phố sẽ hậu thuẫn sau lưng cô, đồng nghĩa với việc cô cũng đang gánh vác trách nhiệm bảo vệ dân chúng, gánh nặng này không nhẹ, cô đã sẵn sàng chưa?”
Phùng Kiến Quốc mọi phương diện đều tốt, nhưng có một chút không so được với Triệu Thính, trước khi hành động lão nhân gia còn bồi bổ cho cấp dưới.
Tống Dư Hàng cười cười, giọng nói trôi chảy: “Từ ngày đầu tiên làm cảnh sát, tôi đã xác định sẽ cống hiến và hy sinh bất cứ lúc nào, hiện tại tôi chỉ có một thỉnh cầu, tôi muốn nắm giữ quyền chỉ huy tuyệt đối, tôi cam đoan sẽ bắt cho được hung thủ, đưa về quy án.”
Bốn chữ cuối cùng cô gần như gằng giọng nói ra, nghĩ đến hai cảnh sát đã hy sinh oan ức, còn có Bạch Linh chưa rõ tung tích.
Cô chỉ cảm nhận được một ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong lồng ngực.
“Được!” Phùng Kiến Quốc đột nhiên cao giọng: “Tôi không chỉ giao cho cô quyền chỉ huy, còn đặc cách cô có thể bắn chết nghi phạm ngay lập tức nếu hắn có hành vi chống trả hay có hành động tổn thương con tin, là trực tiếp nổ súng không cần báo cáo, toàn bộ trách nhiệm tôi sẽ gánh vác!”
Tống Dư Hàng nghe được những lời ông nói không khỏi kích động, nếu không phải đang ngồi cô nhất định đứng thẳng dậy cúi chào.
Phùng Kiến Quốc nói tiếp: “Tất cả đặc cảnh đều đã sẵn sàng nhận mệnh, việc tiếp theo là chờ tin tốt của cô.”
•
Nhưng tin tức truyền tới lại là tin dữ.
Cảnh khuyển đứng ở bến tàu liên tục sủa không ngừng, nhân viên công tác vớt lên một cổ thi thể trên mặt biển.
“Thuỷ Triều dâng, nếu không phải quần áo của nữ hài mắc vào lưới câu của ngư dân nói không chừng đã sớm....”
Lâm Yêm nhanh chóng kéo cửa xe bước ra, Tống Dư Hàng theo sát phía sau nàng nắm chặt cổ tay nàng kéo người trở lại.
Lâm Yêm giãy giụa đẩy vai cô, đôi mắt hai người chực đỏ ngầu.
“Lâm Yêm bình tĩnh, em phải bình tĩnh!”
Lâm Yêm cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng dùng sức đẩy cô ra: “Bình tĩnh? Chị muốn tôi thế nào bình tĩnh?! Khốn khiếp thi thể Bạch Linh nằm ở đó tôi làm sao có thể bình tĩnh?!!!!”
Gió biển dần nổi lên, thổi bay mái tóc rối bời.
Lâm Yêm một lúc rống xong mới ngửa đầu bức nước mắt chảy ngược trở vào, xoay người vuốt mặt nhìn về phía bờ biển.
“Tránh ra!” Nàng giận dữ xô đẩy mấy nhân viên trục vớt, quỳ xuống bên thi thể của Bạch Linh, nhìn gương mặt quen thuộc như phảng phất nghe thấy giọng nàng bên tai gọi “ Tỷ tỷ “.
“Đừng.... đừng đánh em.... em đã gặp cô ấy....”
“Tỷ tỷ, chị không sao chứ?”
“Sao em lại tới Bar Milan làm việc?”
“Ban ngày em đi học nên buổi tối muốn kiếm thêm, tiền làm thêm một tháng đủ trang trải học phí.”
“Cầm, tỷ tỷ cho em món quà.”
Nàng nhét thẻ ngân hàng vào trong túi nữ hài, nữ hài có chút sợ hãi sửng sốt, có chút giống bản thân nàng lúc nhỏ, chỉ bởi vì được ba quan tâm khen ngợi vài câu mà sợ hãi mình không xứng với lời khen tặng đó.
Sau sự vui mừng chính là áp lực của sự tự ti.
Mà cuối cùng Lâm Yêm đã nói với nàng những gì?
“Báo đáp thì không cần, tỷ tỷ không thích dây dưa nhiều chuyện.”
Trong nháy mắt gương mặt nữ hài lộ nét u buồn mất mát.
Nếu ngày đó nàng để lại tên cùng cách thức liên lạc cho Bạch Linh, dành cho đứa nhỏ sự tôn trọng lẫn tín nhiệm thì trong lúc tuyệt vọng nhất, trong lúc gặp nguy hiểm có phải không người mà đứa nhỏ đầu tiên nhớ đến chính là nàng? Là người mà nó luôn miệng gọi “ Tỷ tỷ “.
Và nếu như vậy.... có thể Bạch Linh đã không chết....
Lâm Yêm muốn giơ tay vuốt ve nhưng nhìn thấy gương mặt trắng xác không chút huyết sắc lại rụt trở về, nàng nghiến răng, giãy giụa, đôi vai kịch liệt run rẩy.
Tống Dư Hàng đuổi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, đặt tay lên lưng nàng giống như tự làm dịu chính mình an ủi nàng.
“Lâm Yêm, không phải lỗi của em.”
Lâm Yêm thút thít mũi hất tay cô ra, chỉ nháy mắt nhưng Tống Dư Hàng đã phát hiện được vết tích nước mắt còn lưu lại.
Lâm Yêm hít một hơi thật sâu mở rương khám tra lấy bao tay đeo vào: “Tránh ra đi, chúng ta không có thời gian tưởng nhớ u buồn, nên làm chuyện mà chị nên làm.”
Cảm xúc của Lâm Yêm du tẩu giữa hai thái cực, không phải cực kỳ kích động thì chính là vô hạn bình tĩnh.
Nhưng Tống Dư Hàng biết, kỳ thật cực độ phẫn nộ mới chính là nàng.
Hiện tại nàng cần phải cưỡng bách bản thân bĩnh tĩnh để nghiệm thi trong khi sâu trong nội tâm thống hận dâng lên đỉnh điểm.
Giống như sợi tơ căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa.
Có những lúc Tống Dư Hàng thật sự hy vọng nàng có thể khóc ra, nhưng không phải lúc này.
Một người dẫn đầu tổ kỹ thuật điều tra, một người là chỉ huy tối cao ở hiện trường, nếu các nàng hoản loạn chỉ khiến hung thủ càng bắt được sơ hở thừa cơ trót lọt.
Cho nên dù trong lòng cô cực kỳ phẫn nộ, bi thương, thống hận nhưng cô chỉ vỗ vai Lâm Yêm đứng lên, ánh mắt được rột rửa từ máu và nước mắt trở nên sáng rực sắc bén.
Cô nói: “Lâm Yêm, tôi sẽ chính tay kết thúc sinh mạng hắn, chờ vụ án kết thúc mời em uống một bữa được chứ?”
Lâm Yêm cúi đầu nhịn không được muốn cười nhưng vẫn còn đó sự nghẹn ngào, nàng dùng một bên vai áo sạch quẹt lau nước mắt, tránh việc chúng rơi xuống làm ô nhiễm thi thể.
“Được, không say không về.”
Lúc nhân viên đội điều tra kỹ thuật bọc thi thể đưa lên xe, Lâm Yêm thoáng quay đầu nhìn lại.
Tống Dư Hàng cũng đang nhìn nàng.
Hai người yên lặng nhìn nhau, gió biển cuồn cuộn nổi lên mang theo hương vị muối biển ẩm ướt.
Lâm Yêm môi hé mở tạo khẩu hình: • Cẩn thận.
Tống Dư Hàng đeo găng tay da hở ngón, khép ngón trỏ và ngón giữa giơ lên ngang Thái dương, mỉm cười tiêu sái đáp lại nàng, là muốn nàng hãy yên tâm.
Sau đó cô lập tức lấy lại sự tinh tường trong ánh mắt, ra lệnh cảnh đội xuất phát, đi đến địa điểm xác định tiếp theo.
Hai chiếc xe ngược hướng nhau, dấng thân vào chiến trường của mỗi người.
•
Quá trình giải phẫu lập tức được thực thi.
Tất cả cách thức lẫn phương diện kỹ thuật đều là manh mối quan trọng giúp cho quá trình điều tra phá án, trường hợp này cũng không ngoại lệ.
Từ lúc bắt đầu học Pháp y, Lâm Yêm luôn tin vào định luật trao đổi giống như Tống Dư Hàng tin rằng ' Trên thế giới không tên tội phạm nào hoàn mỹ '.
Những nơi hắn đặt chân tới, những thứ hắn từng chạm qua, tất cả những thứ mà hắn để lại không chỉ dấu vân tay, dấu chân, tóc, sợi quần áo trên người, những mảnh kính vỡ mà hắn chạm vào, những công cụ mà hắn bỏ đi, hắn cạo đi lớp sơn, máu hay nước bọt hắn bỏ lại.... cho dù hắn không hề ý thức được điều đó nhưng đó là những nhân chứng căm lặng để chống lại hắn.
Thời điểm Lâm Yêm gấp rút giải phẫu thi thể Bạch Linh, cô thậm chí nhớ lại câu nói đầu tiên mà giáo viên đã nói trong giờ giải phẫu.
Miệng nàng nói nhưng bản thân nàng không hề nhận thức được điều đó.
Đoạn Thành chỉa ống kính máy quay, đưa gần sát vào nàng: “Bạch Linh.... nói cho tôi..... cho tỷ tỷ biết.... nói cho chị biết những gì mà em chưa kịp nói.... nói cho chị biết người đó là ai....”
Đoạn Thành ngẩn ra nhìn hốc mắt nàng đỏ bừng, ánh mắt dưới chiếc mũ vải cùng mấy sợi tóc mái lưa thư sâu thẳm phức tạp.
“Pháp y Lâm....”
Lâm Yêm dùng kéo cắt đường chỉ khâu rất chuyên nghiệp ở bụng thi thể, lập tức chất nhầy chứa máu cùng các mảnh nội tạng bị cắt nhỏ trào ra khiến Đoạn Thành kinh hãi lui về sau vài bước.
Hai tay Lâm Yêm chống lên bàn giải phẫu, kịch liệt thở dốc, đôi mắt căng chặt muốn nứt ra: “Nói với Tống Dư Hàng, tôi biết hung thủ là ai, không phải Dư Tân Diệp, chính là Lý Dương!”
•
“Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?”
Người đàn ông bị hỏi lắc lư ly rượu đỏ nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố.
“Phải, tôi đang muốn nhìn xem cô ta có thể làm được gì.”
“Không sợ tôi giết cô ta?”
“Ngươi nếu có năng lực thì thử đi.”
Nam nhân xoay người. Rời đi, chiếc áo choàng màu đen xoẹt qua bên người hắn mang theo mùi máu tanh nồng.
Người đàn ông nhíu mày ghét bỏ, nâng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Còi xe cảnh sát ở ngay dưới lầu.
•
Phòng giải phẫu.
Đoạn Thành cầm điện thoại áp bên tai Lâm Yêm, Lâm Yêm không dừng lại động tác lấy ra thứ gì đó.
“Phải, hai quả thận đã biến mất....”
Tống Dư Hàng cắn răng: “Tại sao em xác định đó là Lý Dương chứ không phải Dư Tân Diệp?”
Sở dĩ nàng cảm thấy hung thủ là Lý Dương chứ không phải Dư Tân Diệp là bởi vì Lý Dương không có động cơ giết chết Lý Hải. Thứ nhất - Lý Hải là anh ruột của hắn, thứ hai - nếu nàng là Dư Tân Diệp, vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết vậy mà vợ hắn lại phản bội hắn, còn bỏ lại con gái nhỏ theo người đàn ông khác thì bất kể người đàn ông bình thương nào cũng không thể chịu đựng được huống chi là bảy tám người bị chôn vùi dưới quặng mỏ, sống trong bóng tối lâu như vậy, không có nước không có thức ăn, triệt để bị giam cầm có thể bệnh tật bất cứ lúc nào, cho dù hắn ta còn sống nhất định sẽ mắc phải chướng ngại tâm lý.
Đó có thể là nguyên do chính cho hành vi giết người biến thái của hắn.
Lâm Yêm nghe cô nói xong lắc đầu: “Chị quên rồi sao, dì Dư đã từng nói Lý Hải cùng Lý Dương đều học Y, trưởng tôn nhiều đời làm bác sĩ, Lý Hải thi đậu đại học Y, Lý Dương lại nghỉ học giữa chừng, nếu không có chút kiến thức y học thì việc mổ và khâu vết thương thực chất không thể làm được!”
Tống Dư Hàng chuyên chú lắng nghe, cô lấy bản đồ ra, gấp giọng nói.
“Nói cách khác, hắn có nền tảng y học nhất định, như vậy hắn cũng phải biết rằng dụng cụ cấy ghép nội tạng phải tuyệt đối vô trùng, vậy thì khả năng nơi mà hắn xuất hiện chính là....”
Tống Dư Hàng đặt cây bút trên bản đồ vẽ một vòng tròn.
“Tăng cường canh phòng các bệnh viện, hắn vừa mới cắt quả thận của nạn nhân, để bảo đảm nó bộ phận cấy ghép còn hoạt động hắn phải nhanh chóng tiến hành cấy ghép, cho nên phạm vi hoạt động của hắn không vượt khỏi địa phận Giang Thành.”
Tầm mắt Tống Dư Hàng hướng ra ngoại thành, Lâm Yêm nghe thấy giọng nói của cô văng vẳng bên tai mình: “Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức xuất phát, địa điểm hướng đến là các bệnh viện ở ngoại thành, nếu kẻ tình nghi có dấu hiệu chống trả có thể bắn gục tại chỗ!” . Truyện Hệ Thống
Môi Lâm Yêm cong lên sự vui mừng, nhưng không chờ nàng cao hứng quá lâu, bàn tay vừa tiến vào khoang ngực bất ngờ sửng sốt.
Nàng không thể tin được, dùng dao phẫu thuật rạch một đường khoét sâu, dùng kềm cắt đoạn xương sườn, lồng ngực lẫn khoang bụng nháy mắt bại lộ trước mắt nàng.
Đoạn Thành nghiêng ống kính máy quay bị doạ sợ lui lại mấy bước đụng phải khay đựng dụng cụ, sắc mặt tái nhợt chỉ tay lên bàn giải phẫu, một lúc lâu cũng không nói một câu trọn vẹn.
“Nội.... nội tạng đâu....”
bên dưới lớp xương ngực của thi thể hoàn toàn bị khoét rỗng, cảnh tượng vừa âm trầm lại khiếp đảm.
Lâm Yêm siết chặt khớp hàm, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng mình chạm nhau.
Là run rẩy, sợ hãi xen lẫn phấn khích.
Đôi đồng tử bị thù hận nhuộm đỏ màu máu.
Nàng gằng từng chữ một: “Là ngươi.... ngươi đã trở lại rồi sao....”
---------------
---------------