Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 37: Chương 37: Gặp lại




Lâm Yêm dùng răng quấn băng gạc, lại băng một vòng trên bả vai, cố định mới mặc quần áo vào, nàng ngẩn đầu nhìn vào trong gương, vết thương trên cổ vẫn chưa mờ hẳn, nàng dùng ngón tay bôi thuốc lên vết thương, mới kẹp bông băng băng lại, dùng keo dán y tế cố định, nàng tự nhìn bản thân mà nhíu mày, càng nhìn càng thấy khó coi, giống y như chiếc bánh kem đẹp đẽ bị trây trét.

--- Quên đi, từ từ rồi cũng tốt lên thôi.

Lâm Yêm nghĩ như vậy, theo bản năng sờ vào vị trí nàng thường đặt cây roi sắt, chợt phát hiện nó đã sớm bị nàng vứt đi rồi.

Nàng ngẩn ra, tuỳ ý mang theo con dao gọt trái cây trên bàn, cầm trên tay xoay xoay lắc lắc một vòng, xem ra cũng thuận, vậy chọn cái này đi.

Chuẩn bị mọi thứ thoả đáng, Lâm Yêm đeo lên khẩu trang, kéo thấp vành nón, quải balo lên đầu vai, sải bước đẩy cửa văn phòng bước ra.

Xe dừng trước cổng lớn viện điều dưỡng, tài xế xuống đón nàng lên xe, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đã điều tra, nhà tang lễ bảo vệ rất nghiêm ngặt, cảnh vệ mỗi nửa giờ thay ca một lần, cameras được lắp đặt mọi ngõ ngách, không có góc chết.”

Lâm Yêm lười nhác tựa vào lưng ghế, lướt nhìn ipad trong lòng bàn tay, đầu ngón tay di chuyển, nhìn một hồi đã gần như ghi nhớ hết thảy ngõ ngoặc cùng vị trí lắp đặt cameras.

“5' phút đủ rồi, sập đường dây điện trong vòng 5', được chứ?”

Tài xế nghĩ ngợi: “Được, có thể, nhưng nếu để lão gia biết được....”

Hắn ngước nhìn nàng thông qua kính chiếu hậu, toàn bộ thể trọng cơ thể nàng đều phó thác vào lưng ghế, sắc mặt tái nhợt chưa khỏi hẳn, vết thương trên người còn chưa hoàn toàn khép vảy, như vậy quá nguy hiểm.

Lâm Yêm cong môi cười, hơi gượng ngồi thẳng dậy: “Cậu theo tôi bao lâu rồi?”

“Thưa Tiểu thư.... 7.... 7 năm.”

Tài xế không đoán được suy nghĩ của nàng, có chút ấp úng trả lời.

“Nếu đã lâu như vậy, thì nên biết tôi hận nhất chính là “Thân tại tào doanh tâm tại Hán”, tôi là tôi, Lâm Lại Nguyên là Lâm Lại Nguyên, nếu muốn làm việc cho Cảnh Thái, tôi sẽ không ngăn cản cậu.”

Lâm Yêm nhàn nhạt nói xong, nhắm mắt dưỡng thần.

Tài xế cứng nhắc, nuốt nước miếng, không nói đến việc Lâm Yêm lo lắng chu cấp cho cả gia đình hắn, chỉ riêng việc lần này nàng dùng cách tự sát để uy hiếp Lâm Lại Nguyên, ngoài mặt là lưỡng bại câu thương, nhưng trên thực tế đã chứng minh cho việc nàng ngoan tuyệt thế nào.

Chỉ cần nàng không chết, nàng vẫn chân chính là người thừa kế duy nhất của Lâm Lại Nguyên, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, cũng là số mệnh mà nàng vĩnh viễn không cách nào trốn chạy.

Đến cả một người như Lâm Lại Nguyên, có thể nói ông ta nắm gọn Cảnh Thái trong lòng bàn tay cũng....

Bây giờ đắc tội với nàng không có ích lợi gì.

“Không dám, Tiểu thư là chủ nhân duy nhất của tôi.”

Ngoài cửa sổ, cảnh vật liên tiếp nối đuôi nhau, sắc trời dần ám hạ, Nhà tang lễ tỉnh Tân Hải được kiến trúc trên lưng chừng đồi ở ngoại ô thành phố, núi sông vây quanh, hoang tàn vắng vẻ.

Xe đi được nửa đường, Lâm Yêm bảo tài xế dừng xe, tự mình xuống đi bộ, nàng nhìn đồng hồ, bây giờ là 23h30' phút.

“Một lát nhận được tín hiệu của tôi, lập tức ngắt nguồn điện.”

Tài xế nhanh chóng đứng thẳng người cúi đầu: “Vâng, Tiểu thư, sau khi Ngài xong việc, tôi sẽ chờ ở giữa sườn núi tiếp ứng.”

Lâm Yêm khẽ gật đầu, đeo ba lô hoàn toàn ẩn mình sau khu rừng tối mịt.

Nàng không đi trên đường lớn vì muốn tránh việc xe cộ cùng camera giám sát phát hiện ra mình, vạn nhất bị ai đó bắt gặp thì khó mà nói rõ.

Khom người băng qua con đường núi ngoằn ngoèo một lúc lâu, Lâm Yêm tay chống đầu gối, há miệng thở dốc, miệng vết thương có dấu hiệu tái phát ẩn ẩn đau.

Nàng mím chặt môi, nhìn nhà tang lễ đèn đuốc sáng trưng lại kéo lên ba lô, tiếp tục bò lên sườn dốc.

Đẩy ra lùm cây rậm rạp, mặt bị nhánh cây sượt ngang đau nhức, nàng cúi người thật thấp, khi ánh đèn an ninh chiếu đến, nàng liền nằm rạp xuống, áo khoác màu đen hoàn toàn dung hợp với bóng đêm tĩnh mịch.

Nàng đếm đến ba, đè pha chuyển sang hướng khác, Lâm Yêm cách mặt đất lấy đà, nhanh như một con báo nhảy đến chân tường, đứng thẳng người nép sát người vào vách tường.

Nàng bật videophone trên cổ tay, thấp giọng nói: “Tắt!”

Tất cả đường dây điện của khu nhà tang lễ lập tức bị đánh sập, màn hình máy tính ở phòng điều khiển thoáng chốc mất tín hiệu.

Đèn an ninh cũng đình chỉ vận hành.

Nhân viên trực ban chạy ra: “Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại mất điện?”

“Cảnh vệ, cảnh vệ đâu, mau đi kiểm tra?”

Cả toà nhà đều trở nên hỗn loạn, một con mèo đen nhảy lên đầu tường, Lâm Yêm cũng nhảy theo, sau đó nhảy xuống, tư thế tiếp đất rất tiêu chuẩn, nhưng vì thể lực không chống đỡ nổi nên, vừa xoay người nàng đã bị trẹo chân, cơn đau đớn ập tới khiến trán nàng tuôn mồ hôi từng giọt to như hạt đậu, nàng gắng gượng từ dưới đất bò dậy.

“Ai? Ai đó?!” Đèn pin lập tức rọi tới, mấy cảnh vệ cầm côn điện chạy tới, nhưng ở phía chân tường không có lấy một bóng người.

“Mẹ kiếp, vừa rồi nghe thấy âm thanh sột soạt ở đây mà, quỷ ám sao?”

Tên hán tử cầm đầu vừa nghe thấy thì nghiêng người tát người vừa nói chuyện một cái thật mạnh: “Mẹ nó im mồm, chớ nói lung tung, không biết đây là đâu à, tiểu tử nhà ngươi có phải bị hoa mắt không?”

Tường viện phía Tây, Tống Dư Hàng trùm mũ kín đầu, việc mất điện cũng không khỏi quá trùng hợp đi.

Cô nhân lúc bảo vệ không chú ý, lập tức chen người vào trong từ một ô cửa sổ đã mở rộng ra, sau đó nhấc chân nhẹ nhàng nhảy vào rồi đóng cửa sổ lại.

Đây là một căn phòng, cô bật sáng ánh đèn huỳnh quang trên đồng hồ, quan sát bốn phía, phát hiện không có nguy hiểm, mới lấy tấm bản đồ đã được thủ sẵn ở trong túi, cô xác định mục tiêu, đầu ngón tay nhẹ điểm hai điểm trên bản đồ, rón rén đẩy cửa phòng, nép người đi trên hành lang.

Lâm Yêm che lại vết thương trên vai thở hổn hển, nổ lực bình ổn hô hấp, tai dán dưới bệ cửa sổ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ánh đèn pin quơ trái phải loạn xạ, xuyên qua kính cửa sổ soi rọi vào trong phòng.

Lâm Yêm không hề động, thẳng đến khi tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh.

Nàng lấy con dao gọt trái cây trong ba lô ra làm vũ khí phòng thân, cũng rón rén đẩy ra cánh cửa phòng.

Nàng chỉ có 5' phút băng qua hành lang để tìm đến phòng chứa xác, sau 5' phút, cameras trên hành lang nhất định ghi lại hành tung của nàng.

May mà nàng trước đó đã xem qua bản đồ, Lâm Yêm giống như ngựa quen đường cũ, vừa lẻn đến chỗ ngoặc hành lang, một tốp cảnh vệ cầm đèn pin bất ngờ đi đến.

“Cậu nói xem sao tự dưng lại mất điện đột ngột vậy, đi đi đi, đến phòng điều khiển nhìn xem.”

Lâm Yêm một cái lách mình, nép vào cửa toilet nữ ngay bên cạnh, nhóm người dần đi xa, nàng tiếp tục ép sát người vào tường chạy tới.

Lên tầng 3, bên cạnh phòng lạnh chính là phòng chứa xác, Lâm Yêm vừa lên cầu thang nhìn xuống, đêm đến, nhà tang lễ không một bóng người, mỗi một căn phòng đều tối đen như mực.

Nàng nuốt khan, chà xát cánh tay cảm nhận bầu không khí lạnh đến rợn người, lúc ngẩn đầu rốt cuộc nhìn thấy tấm biển đề tự: 3

Lâm Yêm chịu đựng cổ chân đau nhức nhanh chóng chạy tới, đôi giày đế mềm đạp trên đất lặng im không một tiếng động.

Đồng hồ trên cổ tay phát ra chấn động rất nhỏ, nhắc nhở nàng sắp hết thời gian.

Lâm Yêm tựa vào cánh cửa kín gió, click mở đồng hồ, đùa nghịch gắn nó vào bảng khoá từ, các con số nhanh chóng chạy loạn.

5

4

3

....

Trán Lâm Yêm tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, bên tai rốt cuộc truyền đến một âm thanh tích tách rất nhỏ, cánh cửa mở ra.

Nàng nhanh chóng lấy dụng cụ bẻ khóa ra đẩy cửa bước vào, cùng lúc đó một bóng đen cũng lách người nhào tới, cơ hồ là nàng chân trước, người nọ đã chân sau cùng đẩy nàng vào trong phòng xác.

Cameras trên hành lang lần nữa chớp nháy con mắt đỏ, cùng lúc cánh cửa nhà xác cũng khép lại.

Trong bóng tối hàn quang chợt loé, con dao gọt trái cây trong tay Lâm Yêm đã tuốt vỏ, động thủ xảo quyệt tàn độc nhắm thẳng yết hầu của đối phương.

Tống Dư Hàng nghiêng đầu tránh thoát, bắt gọn cổ tay nàng áp xuống, kéo người hướng về phía mình: “Hừm!?!”

Lâm Yêm không nói hai lời nhấc chân, lại bởi vì không có sức lực chống đỡ mà bị Tống Dư Hàng dễ như trở bàn tay tóm được sơ hở, cô cong người về phía sau, vòng tay ôm ngang thắt lưng nàng áp người lên trên tường.

Lâm Yêm dùng khuỷu tay tấn công phía đầu cô.

“Là tôi!”

Khuỷu tay chỉ cách huyệt Thái dương cô 1cm chợt sửng lại.

Lâm Yêm mở to mắt, không thể tin được ngắm nhìn cô.

Tống Dư Hàng kéo xuống khăn che mặt, bốn mắt nhìn nhau, khoé môi cô nhấc câu mỉm cười: “Là tôi, Tống Dư Hàng, lại gặp nhau rồi, Pháp y Lâm.”

Hơn 2 tháng không gặp, lần nữa gặp lại lại ở một nơi thế này, Lâm Yêm nhìn cô đang mỉm cười, đôi đồng tử trong bóng tối bỗng dưng sáng trong rực rỡ, cũng không biết có phải đã vì gặp nạn không chết, nên nàng không cảm thấy quá khác lạ.

Hơn nữa với tư thế hiện tại, không chỉ không có gì khác lạ, mà ngược lại càng thêm thân mật.

Bàn tay siết chặt con dao của nàng bị Tống Dư Hàng áp chế trên đỉnh đầu không thể động, một cánh tay khác cũng bị cô chế trụ không thể nhúc nhích, hai người đối mũi chân, eo dán eo, khi nói chuyện, hơi thở phả ra giống như khiêu khích gãy ngứa trên mặt nàng.

Lâm Yêm nghiến răng: “Chị chưa chết?”

Tống Dư Hàng ấy vậy mà lại không tức giận: “Không phải cô không cho tôi chết sao?”

“Tôi....” Lâm Yêm ngậm khí nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa bức mình sặc tử.

Tống Dư Hàng tiếp tục cười cười, lực đạo nơi bàn tay chợt căng thẳng: “Tôi thực nghe lời phải không.”

Lâm Yêm bị siết đau, dao đã bị Tống Dư Hàng đoạt lấy bỏ vào trong ba lô: “Chỉ cần cô không chỉa dao vào tôi, nguy hiểm, tịch thu.”

“Tôi....” Lâm Yêm tức mà không nói được, giãy giụa muốn đẩy cô ra, chợt miệng bị bưng kín, càng bị Tống Dư Hàng ép sát vào vách tường hơn.

Tống Dư Hàng một chân chen vào khe hở giữa hai chân nàng, toàn bộ phần lưng nàng đều tiếp xúc với bức tường, Tống Dư Hàng giống như lớp áo vô hình bao phủ trước người nàng.

“Ưhm....” Lâm Yêm liều mạng lắc đầu, muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích, Tống Dư Hàng ôm chặt đầu nàng, ở bên tai nhẹ giọng nói: “Đừng nói chuyện, có người tới.”

Trước ô kính trên cửa nhà xác hiện lên vài đạo ánh đèn.

Cả người Lâm Yêm lông tơ đều dựng đứng.

“Không phải đâu, tối nay nhất định gặp quỷ rồi? Vất vả lắm đèn đuốc mới sáng trở lại, nghe thấy có động tĩnh mới chạy tới giờ cái gì cũng không thấy?”

Cách một cánh cửa sắt, giọng nói phát lên.

Một người khác phi ba tiếng: “Phi phi phi, miệng quạ đen, đây là chỗ nào, muốn có động tĩnh lắm hả?”

“Chắc vậy rồi, tối lửa tắt đèn, nhất định do tiểu tử ngươi thần kinh quá nhạy cảm, nhanh trở về ngủ đi.”

Mấy người khác nửa tin nửa ngờ, đứng vây quanh cửa nhà xác nhìn một vòng, cửa đã khoá tốt.

Người lúc đầu nói chuyện ưỡn thẳng eo, sờ sờ đầu: “Chẳng lẽ tôi nghe nhầm? Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy bên trong có người nói chuyện mà.”

Một người khác nhìn căn phòng bên trong tối đen như mực, vô thức đánh cái rùng mình: “Cậu xem phim ma chắc nhiều lắm hả?”

Mọi người hùng hổ tính toán trở về.

Lâm Yêm thở hắt ra một hơi.

Chưa chờ nàng hoàn toàn thả lỏng, người lúc đầu đặt ra nghi vấn lại quay trở lại vấn đề: “Không được, tôi phải vào trong xem thế nào mới yên tâm.”

Vừa nói hắn vừa ấn mật mã trên bảng khoá từ.

Nghe thấy tiếng tích tích phát ra gần trong gang tấc, Lâm Yêm mồ hôi tuôn ướt đẫm, nàng có thể cảm giác được Tống Dư Hàng cũng ôm chặt mình hơn.

Bên tai là tiếng thở trầm đục, nhiệt khí nhẹ nhàng vờn quanh vành tai, khiến nàng nảy sinh ngứa ngáy, Lâm Yêm bị cô che miệng vô pháp nói chuyện, giữa răng môi đều là hương vị lòng bàn tay cô truyền đến.

Có một ít mồ hôi, cùng với khí vị giống như ánh mặt trời ngày nắng chiếu trên người cô.

Lâm Yêm mị cong ánh mắt, Tống Dư Hàng ngạc nhiên hiểu ra, nàng lại sắp sửa giở trò tinh quái gì rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó lòng bàn tay ré lên đau nhức, cô thiếu chút nữa làm trò trước đám cảnh vệ kêu ra tiếng.

Lâm Yêm hạ khẩu đủ tàn nhẫn, không chút lưu tình, chân thành mà day nghiến.

Tiểu sói con.

Lúc trong đầu Tống Dư Hàng nảy sinh ra ý nghĩ đó, cánh cửa phòng chứa xác rốt cuộc mở ra.

Những tia sáng đèn xuyên qua làn sương khói lạnh buốt lượn lờ nhanh chóng vào bên trong.

Tống Dư Hàng lập tức cứng nhắc, cô cùng Lâm Yêm đứng phía sau cửa nơi ngược sáng, chỉ cần bọn họ lại đi thêm một bước, một bước....

Cô khó khăn nuốt khan, nhịp hô hấp của hai người duy trì chung tầng suất.

Rất kỳ lạ, trong tình thế cấp bách thế này cô lại còn rảnh bận tâm đi cảm nhận đầu lưỡi của Lâm Yêm nhẹ nhàng đảo quanh lòng bàn tay mình, đáy lòng dâng trào một dị cảm rất khác thường.

Thứ cảm xúc mà trước nay cô chưa hề biết.

Cho nên một người từ trước tới giờ luôn bình tĩnh trong bất kỳ hiểm cảnh chỉ trong phút chốc, mồ hôi đã tuôn ra nhễ nhại.

Cũng không biết có phải vì động tác nuốt nước miếng quá thường xuyên hay không, Tống Dư Hàng có chút cảm thấy cổ họng khô nóng quái lạ.

Mùi hương thanh ngọt trên người nàng càng lan toả dày đặc, Tống Dư Hàng vô thức vùi đầu vào cổ nàng.

Nơi đó có một khối băng gạc như khoét sâu đáy mắt khiến cô đau đớn, nếu không phải cảnh vệ vẫn chưa đi, cô nhất định cường thế tháo xuống miếng băng gạc bơi móc đến tột cùng xem vết thương của nàng thế nào.

Cô bắt đầu dành trọn sự hiếu kỳ trên người Lâm Yêm.

Mỗi khi Tống Dư Hàng tiến gần về phía nàng, Lâm Yêm lại nghiến chặt thêm một chút, cứ như đang cố trả thù lẫn nhau, ai cũng không muốn buông tha ai.

Cánh cửa cách các nàng càng lúc càng gần, ánh sáng đèn pin cũng đáp trên sàn nhà, từng tấc đi về trước, thẳng đến khi cánh cửa ép các nàng vào sát vách tường, chỉ cần thêm một phân nữa thôi thì....

Bỗng nhiên bên ngoài hành lang xuất hiện hàng loạt tiếng bước chân loạn xạ: “Các người ở đây làm gì! Nửa đêm làm gì ở nhà xác vậy, khí lạnh đều vọt ra ngoài hết rồi, nhanh đóng cửa lại! Công tác nguồn điện ở phòng điều khiển bị hỏng rồi không biết hả? Nhanh chóng đi sửa ngay!”

Ánh sáng đèn pin tắt ngúm, vài người khom lưng đóng lại cửa nhà xác.

“Dạ dạ, Ngài nói phải, chúng tôi đi ngay, đi ngay đây.”

Thế giới một lần nữa bị hàn phục trong bóng tối, Lâm Yêm thở ra một hơi, chờ cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nào nữa, nơi đầu lưỡi cũng đã nếm được vị của máu tươi.

Nàng bất giác thoát lực, răng cũng ê, chủ động nhả ra.

Tống Dư Hàng cũng thu tay lại.

Lâm Yêm há miệng hít thở khí lạnh mới mẻ, rùng mình: “Ừhm.... chị có thể ---”

Nàng ngẩn đầu đón nhận ánh mắt của người nọ, câu tiếp sau đó nghẹn ứ trong cổ họng.

Đó là cảm xúc mà trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy trên mặt Tống Dư Hàng, chứa đựng thương tiếc, đau lòng, hối hận, tự trách, kể cả dục vọng chiếm hữu mà đến chính nàng cũng khó lòng lý giải.

Cuối cùng là biểu hiện mà Lâm Yêm vô cùng quen thuộc, nó thường xuyên xuất hiện trên gương mặt của cả nam lẫn nữ từng cùng nàng tiếp xúc da thịt.

Lâm Yêm nhất thời sửng sốt, bất động vô thố ly khai tầm mắt, lần nữa hạ giọng đã thay đổi ngữ điệu: “Sao? Tống đội muốn cùng tôi ở phòng xác ôm nhau đến thiên hoang địa lão sao?”

Nàng cố dùng giọng điệu trêu đùa để che giấu đáy lòng chột dạ.

Tống Dư Hàng không để tâm nàng khiêu khích, vẫn đăm đăm nhìn thẳng vào gương mặt nàng, từng câu từng chữ nói ra: “Cô gầy.”

Lâm Yêm mất bình tĩnh nhướng mày, hai người quá gần nhau, nàng không quá thích ứng.

Những tình huống thế này, làm bất cứ chuyện gì hay nói bất cứ lời nào nào đều mang theo dư âm ái muội.

Thay vì nói nàng không thích Tống Dư Hàng đến gần mình, chi bằng nói nàng không thích đối mặt với bất cứ chuyện gì khiến nàng không thể khống chế hoặc không biết được tiếp theo đối phương sẽ làm gì.

Tống Dư Hàng hôm nay thật ngoài sức tưởng tượng của nàng, liên tiếp ngoài ý muốn cứ thế xảy ra.

“Gầy không được sao? Tôi giảm cân không được sao?”

“Cô giảm béo khi nào, rõ ràng.... là tuyệt thực!” Tống Dư Hàng ghìm thấp giọng ở bên tai nàng phun ra những lời này, lúc ôm nàng, cô liền phát hiện nàng trở nên gầy guộc, cơ hồ chỉ còn da bọc xương.

Lâm Yêm hiện tại chẳng khác gì cánh hoa đẹp đẽ lung lay trong gió, căn bản không tiếp nổi mấy chiêu của Tống Dư Hàng.

Lâm Yêm nghe ra được âm cuối giọng của cô run rẩy, vốn không muốn để tâm nhưng khi thoáng liếc mắt thì thấy được đáy mắt cô lập loè ứ nước, lòng nàng run lên, cắn môi không nói thêm gì nữa.

“Cô muốn tôi không chết.... nhưng lại tự mình tìm chết, Lâm Yêm, cô đang nghĩ gì vậy?”

Cô rốt cuộc gọi thẳng tên nàng, không còn gọi Pháp y Lâm như trước nữa, hơn nữa lại đúng trong tình cảnh này.

“Cô nói Hạ Miên không nên tự vẫn, vậy còn cô, chỉ mới 32 tuổi, kinh tài tuyệt diễm, tuổi vẫn còn trẻ, tương lai tiền đồ vô lượng! Cô.... cam lòng sao?”

Lâm Yêm cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng ánh mắt chỉ hàm chứa khinh miệt, châm chọc, khinh thường đáp trả.

Nàng dùng cánh tay không bị kìm kẹp chỉ thẳng vào ngực mình, từng chữ nói thật rõ ràng: “Lâm Yêm chân chính đã chết vào năm 6 tuổi, người đang thay cô ấy sống cuộc đời còn lại, đang đứng trước mặt chị, chỉ là thân xác, là ma quỷ.”

Nàng cũng từng có suy nghĩ mong manh sống tiếp, được người kéo ra khỏi vực sâu tăm tối, nàng truy đuổi ánh mặt trời, muốn trở thành người tốt, rồi lai bị hiện thực tàn nhẫn bức nàng dấn thân vào vũng lầy.

Lâm Yêm đã chết, “nàng” sống.

Thoát thai hoán cốt, từ đó mang trên mình vỏ bọc với lớp mặt nạ ngoan tuyệt độc đoán.

Mang mặt nạ ngần ấy năm, nàng cũng quên mất dáng vẻ thực sự của mình là gì rồi.

“Tôi không cam lòng! Thân xác cũng được, ma quỷ cũng chẳng sao! Tôi chỉ biết cô là Lâm Yêm, là Pháp y Lâm Yêm của Cục cảnh sát Giang Thành, một Lâm Yêm sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, là chiến hữu đồng sinh cộng tử với Tống Dư Hàng!”

Chiến hữu - đồng sinh cộng tử, hai từ này lại cỡ nào tốt đẹp.

Tốt đẹp đến mức khiến người ta chỉ cần liên tưởng đến liền cảm nhận được ánh mặt trời xán lạn ấm áp.

Tâm Lâm Yêm sầu khổ được cơn gió nhẹ thổi bay góc áo, nàng ngơ ngẩn nhìn gương mặt trẻ tuổi của vị cảnh sát trước mặt.

Cô oai hùng như vậy nhưng đôi lúc cũng trở nên bồng bột, lúc cô trầm tĩnh giống như phía chân trời lã lướt từng án mây trắng tinh.

Cô không lo lắng, không nóng nảy cũng không thích tranh đoạt, cô có thể giẫm chân tại một vị trí từng ấy năm trời mà không có lấy một câu oán giận.

Cô ghét cái ác như kẻ thù, cho dù không cùng chung quan niệm với Lâm Yêm, cô cũng lựa chọn chính phương thức của mình điều tra rõ chân tướng.

Cô hành động như một tia chớp, lôi đình vạn quân, đôi tay uyển chuyển như một cơn gió táp vào mặt kẻ thù, dùng huyết nhục chi thân vì mình tạo ra con đường sinh tồn.

Tống Dư Hàng tràn đầy chính khí, lại trọng tình nghĩa.

Cô không để tâm nàng là một Lâm Yêm như thế nào, cô chỉ biết nàng là Lâm Yêm, là một Lâm Yêm từng cùng sống chết với mình đang đứng trước mặt cô.

Phảng phất như là chuyện đương nhiên.

Trong bóng đêm, bốn mắt nhìn nhau, an tĩnh đến mức chỉ cảm nhận được hô hấp của đối phương, ngay cả bầu không khí lạnh buốt trong nhà xác cũng hoàn toàn bỏ lại sau lưng.

Lâm Yêm mím chặt môi, quay đầu đi thì đã bị người nào đó ủng vào trong ngực, Tống Dư Hàng nhẹ ôm đầu nàng, ấn nàng vào trong ngực mình, giọng nói cô phảng phất trên đỉnh đầu nàng.

“Cô đừng chết.... đừng chết.”

Cô rốt cuộc nói ra những lời này.

Lâm Yêm khép lại mi mắt, yết hầu của nữ giới không quá rõ nhưng vẫn nhảy đập, nàng giơ tay tựa hồ muốn ôm lại cô, nhưng chung quy vô lực buông xuống.

“Thực xin lỗi.... Tôi đáp ứng không được chị.”

Ngay từ đầu nàng đã hạ quyết tâm, nàng sẽ phấn đấu cả đời để tìm cho ra chân tướng, kể cả chuyện phải từ bỏ sinh mệnh.

“Không quan hệ, bây giờ cô không cần phải trả lời tôi, tôi chỉ hy vọng mỗi một thời khắc trong tương lai, khoảnh khắc khi cô muốn trút bỏ sinh mệnh của chính mình có thể nhớ đến tôi, nhớ những gì hôm nay tôi đã nói, có thể chậm rãi suy ngẫm, sống chậm thêm một chút.”

“Lâm Yêm, trên thế giới này, không phải không ai hy vọng cô tồn tại, cô có quyền lựa chọn, chỉ là hai từ tử vong một khi kích hoạt, hết thảy ý nghĩa đều trở về linh hồn, trò chơi vĩnh viễn kết thúc, cô sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu.”

Tống Dư Hàng còn chưa nói xong đã cảm nhận được thân thể Lâm Yêm cứng đờ, nàng không hề kháng cự.

Cô cảm thấy khả năng những lời nói ra tiếp theo sẽ đường đột, bất quá chỉ cần cô hiểu rõ bản thân mình thế nào là được rồi.

Tương lai nếu ngày đó xuất hiện, cô cũng sẽ bắt lấy sự do dự trong ánh mắt của Lâm Yêm, mang nàng trở về từ trong tay tử thần, bắt nàng phải bồi bên cạnh mình.

Không riêng gì Lâm Yêm, bất kỳ ai tự tử trước mặt cô cũng không khác gì nhau, cô vẫn luôn tin rằng, tiếp tục sống so với lựa chọn cái chết đều rất dũng cảm.

--- Chỉ cần sống sẽ có thể nhìn thấy ánh mặt trời, sẽ gặp được những chuyện vui vẻ trong cuộc đời, không phải sao?

Lâm Yêm chưa bao giờ nghĩ đến, nàng cùng Tống Dư Hàng sẽ có ngày hoà hoãn thế này, càng không nghĩ tới sẽ có ngày thân mật ôm nhau thế này, càng khó tin hơn là, hiểu được ý nghĩa chân chính của cái ôm trong “sự chết chóc” này.

Đã hoang đường mà vẫn có thể mỉm cười, nó thật sự đã xảy ra.

Cảm nhận được đôi bàn tay nàng siết chặt vạt áo sau lưng mình, Tống Dư Hàng khoé môi hơi giương lên, đắc ý vênh váo: “Để tôi xem vết thương trên cổ cô sao rồi.”

Vừa dứt lời cô liền động thủ tháo miếng băng gạc, Lâm Yêm ngăn lại không cho cô mở, ngược lại bị người khoá tay từ chéo sau lưng giơ đến đỉnh đầu.

Lâm Yêm thẹn quá hoá giận, cong khớp gối.

Tống Dư Hàng sắc mặt lập tức tái đi, che lại hạ bộ lui về sau mấy bước, biểu tình thống khổ đau đớn muốn chết, cô rung rẩy chỉ tay thẳng vào nàng nói không ra lời.

Lâm đại tiểu thư vác balo lên vai, đắc ý hất cằm thổi bay tóc mái: “Mới cho chút sắc màu lại muốn khai phường nhuộm, có biết hoa hồng đẹp thế nào cũng có gai nhọn không?”

Tống Dư Hàng nhìn nàng đi đến những học chứa xác, cũng khập khiểng bước theo sau: “Được lắm.... xem như cô lợi hại! Cô chờ đó! Cô.... ách....”

-----------------

-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.