• Nhà tang lễ Giang thành.
Bây giờ đã là 12h đêm, hai nhóm người đứng trong đại sảnh mãi miết ngân giọng tranh chấp, Tống Dư Hàng vừa bước vào liền nghe thấy một giọng nữ thê lương chửi rủa, tiếng đế giày hỗn loạn cọ xát sàn nhà cùng âm thanh quần áo bị rách toạt.
Cô có chút lo lắng, sợ Lâm Yêm vì chuyện giải phẫu thi thể đã nảy sinh mâu thuẫn với gia đình nhà nạn nhân nên nhanh chóng chạy tới khuyên ngăn.
Ai ngờ cái người đang trêu chọc tâm trí cô không chút tổn hại gì, hoàn hảo đứng tựa lưng vào vách tường, thậm chí còn lấy tay bịt kín hai tai.
Phương Tân cùng Đoạn Thành đang đứng ra khuyên can, hai làn sóng phụ nữ xâu xé nắm áo rốt cuộc dừng tay.
Người phụ nữ lớn tuổi hơn mở miệng trước: “Tôi là Bà nội của con bé, tôi được quyền mang nó đi, cô gái, cô nói đúng không?!”
Phương Tân: “.... Ah?”
“Bà nói sảng gì vậy? Con gái tôi nằm ở đó thi cốt chưa lạnh, còn chưa biết vì sao nó lại chết tức tưởi như vậy, không chừng là do người nhà của bà hãm hại nó! Nhã Nhã là cháu ngoại của tôi, nhất định phải theo tôi!”
“Bà nói cái gì? Hại nó, từ lúc nó gả vào nhà chúng tôi có từng thiếu ăn thiếu mặc qua chưa, nó bảo không thích chung sống với người già, hai vị trưởng bối trong nhà lập tức dọn ra ngoài, không muốn sinh đứa thứ hai chúng tôi cũng không ép uổng. Bà nói vậy có chút lương tâm nào không hả! Ai biết được có phải con bà ở bên ngoài chọc ghẹo đám súc sinh lưu manh nào đó nên mới gây hoạ sát thân, đừng đổ hết tội lên đầu chúng tôi!”
Đừng nhìn hai vị lão thái thái lớn tuổi này mà khinh thường, sức chiến đấu không hề yếu kém chút nào, liên tục chỉ trỏ vào mặt mũi đối phương mắng chửi.
Huống chi phía sau còn có đại đội bảy tám người cô - dì, đồng loạt xông lên khẩu chiến, ngươi tới ta đi liền náo loạn cả lên, nhất thời không biết ai nắm tóc ai, dẫn đến xung đột đánh nhau, tình thế càng lúc càng thăng cấp.
Đến nỗi trên mặt Đoạn Thành bị cào trúng mấy đường mới buộc phải rút lui khỏi chiến trường.
Còn người đàn ông đơn độc lẻ loi ngồi trên ghế, hốc mắt đỏ ửng, cúi đầu không nói gì.
Trong ngực hắn là một tiểu nữ hài độ ba bốn tuổi, mở to đôi mắt ngây thơ vô tri nhìn cảnh tượng huyên náo trước mắt mình.
Lâm Yêm nhếch môi khơi màu điệu cười thách thức, nhìn trò hề không chút thú vị, cũng không có ý muốn đứng ra khuyên giải.
“Náo loạn nãy giờ, con rể, con nói một câu đi, con gái ta rốt cuộc làm sao lại bị giết hại....” Phụ nữ trung nhiên thật vất vả lắm mới tránh thoát vòng vây, hốc mắt đỏ bừng, gương mặt toàn là nước mắt, trông cực kỳ bi thống.
“Đứa con ta đã nuôi dưỡng hơn 20 năm a, không thể chết mà không rõ nguyên do, các người nhất định phải giải thích cho rõ?”
“Giải thích? Muốn giải thích cái gì? Người cũng không phải do chúng tôi giết, có phải không đồng chí cảnh sát?”
Phương Tân ân ân a a cho có lệ, sợ nói sai gì thì bàn tay kia nhất định phóng lên mặt mình.
“Không cần biết! Trả con gái lại cho tôi, Đinh gia ta đời này chỉ có nó là con gái duy nhất, coi như tuyệt hậu rồi! Lão Đinh, tôi thật có lỗi với ông, ông trên trời linh thiêng! Con gái ông chết rất oan ức!”
Phụ nhân lại bắt đầu cao giọng tru tréo, lao tới quánh tới tấp nam nhân đang ngồi trên ghế kia.
Mẹ của hắn vừa thấy bà đánh con trai mình càng lúc càng bực tức, xoắn xoắn tay áo lai quần, cũng xông tới nắm tóc bà ta, mọi từ ngữ thô tục cỡ nào đều xả ra không sót chữ nào.
“Đừng dính dán gì với gia đình tôi nữa, nhà các người trên dưới ai cũng xui xẻo! Ông thông gia chết sớm, lúc trước nói tới chuyện cưới xin tôi đã không thích! Ai bảo con tôi mắt mù thích con bà! Gả vào mấy năm một đứa con trai cũng sinh không được, đồ gà mái không biết đẻ trứng! Chết vậy là sạch sẽ lắm rồi.”
“Mẹ kiếp....” Lại là ngôn từ ô uế tay đấm chân đá.
Lâm Yêm cảm thấy mọi chuyện thực nực cười.
Tống Dư Hàng lắc đầu, chuẩn bị bước đến can thiệp.
Nam nhân nhúc nhích từ trên ghế đứng dậy, siết chặt tay hét lớn: “Im lặng hết đi!”
Căn phòng trong nhất thời yên tĩnh, đến khi thần trí khôi phục đã là chuyện của một lúc sau đó, gia quyến của người chết khóc lóc thê lương, càng thêm tức tối xông đến đánh hắn té tát: “Ngươi còn dám lớn tiếng nạt nộ!? Hỗn xược! Trả con gái lại cho ta! Mau đền mạng đi.”
Bé gái ngồi bên cạnh hắn bị kéo ra, ai cũng không rảnh để tâm đến nó, đứa nhỏ há miệng, mờ mịt nhìn bà nội cùng bà ngoại đang xô đẩy nhau, bà ngoại lại đánh ba nó một cái tát.
Đứa nhỏ không biết phải làm gì ngoại việc khóc rống lên.
“Ba, con muốn mẹ, con muốn về nhà....” Nó nghiêng ngã lảo đảo bò dậy, chạy tới ôm chân ba mình.
Nam nhân không biết bị ai xô đẩy, hai chân loạng choạng. Nhìn thấy đứa bé sắp bị giẫm đạp, Tống Dư Hàng nhanh chóng ôm nó ra, bảo vệ nó.
“Muốn ồn ào thì đến Cục cảnh sát tiếp tục! Mỗi người một câu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao.”
Mẹ của người chết còn muốn nói gì thì nhìn thấy huy hiệu cảnh sát in trên bộ chế phục, sau đó nhìn đứa nhỏ gào khóc trong ngực cô, cuối cùng lựa chọn nhẫn nhịn.
Lúc này mới bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.
Kế tiếp là vấn đề trình tự chuyên môn.
Người nhà của nạn nhân từng người đi vào trong nhìn mặt người chết lần cuối, lúc trở ra, mẹ của nữ nhân xấu số ngã quỵ xụi lơ trên đất, được mấy cảnh sát ba chân bốn cẳng đỡ ra ngoài.
Tống Dư Hàng cho người đưa bọn họ về nhà, chỉ giữ lại chồng của nạn nhân ở lại.
•
“Căn cứ vào điều thứ 131 luật tố tụng hình sự, chúng tôi được phép giải phẫu thi thể của vợ anh để điều tra nguyên nhân cái chết, mời ký tên.”
Một tờ giấy cam kết Giải phẫu tử thi đặt trên bàn chậm rãi đưa đến trước tầm mắt hắn.
Lâm Yêm ngồi ở phía đối diện, thẳng tắp sống lưng nhìn gã đàn ông thấp bé, có chút kiệm lời.
“Anh muốn tìm ra sự thật? Không muốn vợ mình chết không minh bạch, thì mau chóng ký đi, giải phẫu là cách nhanh nhất tiến gần đến chân tướng vụ việc.”
Thời gian càng kéo dài, một số dấu vết đặc thù trên thi thể sẽ dần biến mất, đây cũng chính là lý do nàng nóng vội muốn tiến hành giải phẫu.
Con gái của hắn khóc không cách nào dỗ, nằng nặc đòi theo ba mình đến Cục cảnh sát, Tống Dư Hàng vừa mới hống nó ngủ, bước ra từ căn phòng trực ban cách vách đẩy cửa vào, nghe thấy những lời này liền ném lại ánh mắt không tán đồng.
Lâm Yêm hơi hé môi, không tiếng động tạo khẩu hình: • Chẳng lẽ tôi nói không đúng?
Tống Dư Hàng: • Cô không thể uyển chuyển hơn chút được à?
Đoạn Thành khều khều Trịnh Thành Duệ: “Này, hai chị đại đang nói gì vậy?”
Thẳng Nam IT từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu: “Hả? Các nàng nói gì?”
Đoạn Thành: “.....”
Không phải nói, chỉ giao tiếp bằng ánh mắt.
Tống Dư Hàng ho khẽ một tiếng: “Là thế này, toàn bộ quá trình giải phẫu thi thể sẽ được ghi lại, theo quy định, anh cũng có thể có mặt....”
--- What the F*ck?
Lâm Yêm ánh mắt hình viên đạn phóng xoẹt qua, nàng không quen việc bị người khác nhìn chăm chăm trong quá trình giải phẫu.
Nam nhân nghe đến đó, mới giật giật khoé môi, giọng nói khàn đục, vẻ mặt cực kỳ suy sụp: “Không.... không cần....”
Vừa mới phun ra hai chữ, hốc mắt lại đỏ lên: “Đồng chí cảnh sát, cám ơn hai người.”
Hắn nhìn tờ giấy, mở nắp bút, từng nét viết xuống tên mình, vừa ký vừa lau nước mắt.
Lâm Yêm ưỡn thẳng cái eo lười biếng đứng dậy, cướp tờ giấy thay quần áo chuẩn bị đến phòng giải phẫu.
•
Ánh đèn phòng giải phẫu Pháp y rực sáng, quạt gió bắt đầu hoạt động hết công suất.
Lâm Yêm mặc bộ trang phục phòng hộ màu trắng, bịt kín từ đầu đến chân, mặt không chút biểu cảm cầm lên con dao phẫu thuật trên khay.
Đoạn Thành không có nhiều cơ hội trực tiếp tham gia quá trình giải phẫu, có chút nôn nóng háo hức, muốn thử cái cảm giác được sờ lên con dao phẫu thuật: “Em giúp chị một tay nha, xẻ da cắt xương là việc nhỏ cứ giao cho em đi.”
“Cậu làm cái gì?” Ngay lúc cậu chuẩn bị cầm lấy, Lâm Yêm kích động túm chặt tay cậu, ngữ khí sắc lạnh.
“Bàn giải phẫu của tôi không cho phép người khác động tay vào, tránh qua một bên cầm máy quay ghi hình đi.”
“Ơh....” Đoạn Thành không tình nguyện bỏ xuống dao phẫu thuật đứng sang một góc yên lặng cầm máy ảnh.
“Lâm....”
Cậu vừa lên tiếng lập tức bị nàng dùng dao phẫu thuật hướng một góc 90 độ nhắm thẳng vào ngực mình doạ sợ lập tức cúi đầu, cực kỳ bi thống.
“Nạn nhân Đinh Tuyết, 0h45' ngày 17 tháng 5 năm 2008, khám nghiệm bước đầu, bắt đầu.”
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt thành kính chuyên nghiệp của Pháp y Lâm.
Không giống với Bác sĩ phẫu thuật, trên bàn mỗ không quá nhiều máu và thân xác nạn nhân bị rạch toạt.
Vết cắt thẳng từ ngực xuyên thẳng xuống bụng, tay Lâm Yêm cực kỳ ổn trọng, dùng băng gạc lau khô chút ít máu xung quanh, không cần nhìn cũng lấy đúng cây kéo trên khay dùng để cắt cơ, hướng song song dọc theo xương sườn, rất lưu loát sạch sẽ.
Mấy trợ lý Pháp y nhìn thấy được sự chính xác đến tuyệt đối cùng sắc ngạnh trong ánh mắt nàng.
“Kềm cắt xương.”
Nàng ngửa lòng bàn tay, yêu cầu dụng cụ.
Một Pháp y tập sự vội vàng đưa cho nàng.
Thời điểm kẹp xương nàng hơi dụng lực, nhón chân, chỉ nghe hai tiếng răng rắc giòn giã.
Sau đó bỏ bỏ mấy dụng cụ dính máu vào chậu vô trùng.
“Đến, hỗ trợ, lấy xương.”
Từng khúc xương sườn của nạn nhân được rút ra khỏi khoang ngực, đặt lên bàn cân điện tử.
Đèn Flash chớp nháy không ngừng, Đoạn Thành phụ trách chụp ảnh, Lâm Yêm đọc số liệu, cảnh sát ghi chép số liệu lên bảng trắng.
Lồng ngực mở ra, dùng mắt thường có thể nhìn thấy hai lá phổi phình to, đầu ngón tay Lâm Yêm nhẹn nhàng ấn xuống, in vết hằn sâu, nàng thay một cây kéo thật cẩn thận cắt cuống phổi.
Lá phổi sưng phình cuối cùng được lấy ra, trọng lượng ước chừng gấp đôi lá phổi bình thường.
Trong trạng thái kín gió, ngay cả khi điều hoà vặn mở rất thấp, trang phục bảo hộ mặc trên người mấy mươi cân cũng bắt đầu tươm nước, hơn nữa lại bị mùi tử thi lan toả xung quanh bám vào, càng thêm nồng nặc.
Đến cả mùi hôi thối bốc lên từ trứng vữa cùng đậu hủ thúi pha lẫn bị bỏ quên cũng không ghê tởm bằng.
Không chỉ kinh tởm, mà còn cay cả mắt.
Thi khí xộc thẳng vào mắt, mắt cực kỳ đau đớn, Đoạn Thành dùng vị trí sạch sẽ nhất trên bả vai dụi mắt, ma sát đến đỏ bừng.
Hơn nữa chụp ảnh phải đứng gần sát thi thể, kích thích vị giác cùng cảm quan, hắn nhịn không được nôn oẹ vài tiếng.
Lâm Yêm lười ngẩng đầu, dùng dao cắt một phần mô lá phổi: “Ra ngoài nôn, đừng ô nhiễm bàn mổ.”
Ở vị trí mô phổi vừa bị cắt đi, một lượng lớn chất lỏng sùi bọt cùng máu chảy ra, Đoạn Thành rốt cuộc nhịn không được nữa, đặt xuống máy móc thiết bị bụm miệng chạy ra ngoài.
Lâm Yêm không thèm quan tâm cậu ta, tiếp tục báo cáo kết quả giải phẫu: “Phổi ứ nước.”
Nàng nhìn cảnh sát ghi chép viết lên bảng, sau đó quay nhìn lại gương mặt người chết, nhíu mày.
Phổi ứ nước là một phản ứng sống, hay nói cách khác đó là hiện tượng xảy ra khi một người còn sống ngộp nước dẫn đến tử vong, chứ không phải xảy ra sau khi vức xác chết xuống nước.
--- Chẳng lẽ giống như lời cảnh sát kia nói, tự tử trong túi nilon?
Suy nghĩ vừa chớm nàng liền lắc đầu phủ định.
•
Bên kia, Tống Dư Hàng cũng tra hỏi được một nửa.
Chồng nạn nhân tên gọi Tôn Hướng Minh, 32 ruổi, nhân viên Ngân hàng, kết hôn với Đinh Tuyết được 7 năm, có một con chung.
Người chết 30 tuổi, một giáo viên trung học bình thường, Tôn Hướng Minh từ điện thoại chọn ra một bức ảnh chụp, ứ nước mắt đưa đến trước mặt cô.
“Đây.... là vợ tôi.” Nữ nhân trong ảnh vẻ ngoài bình thường, mặc một chiếc áo len đơn giản, ấn tượng đầu tiên là một người ôn hoà có học thức.
“Chúng tôi kết hôn gần 10 năm, rất ít khi cãi nhau, cũng chưa từng nghe thấy cô ấy lớn tiếng tranh luận với ai, người thân bạn bè cũng không có thù hằn gì, tôi không nghĩ ra.... ai sẽ sát hại cô ấy....”
Tống Dư Hàng né tránh vấn đề này: “Hôm vợ anh mất tích, có chuyện gì khác thường xảy ra không?”
“Không có gì khác thường, buổi sáng cô ấy làm bữa sáng, sau khi ăn xong, tôi đưa Nhã Nhã đến nhà trẻ, nàng cũng chuẩn bị đi làm.”
“Bình thường ai đưa đón đứa nhỏ?”
“Tôi, luôn là tôi, cô ấy là giáo viên dạy cấp 3, công việc tương đối bận rộn.”
Tống Dư Hàng ra hiệu cảnh sát ghi lại chi tiết này..
“Bữa sáng hôm đó ăn gì anh còn nhớ không?”
Tôn Hướng Minh đăm chiêu suy nghĩ trong ít giây: “Hình như là cháo gà, bánh bao, màn thầu gì đó....”
“Phát hiện vợ anh mất tích khi nào?”
“Buổi tối, buổi tối.” Vừa nói đến việc nạn nhân mất tích, hắn rõ ràng có chút kích động.
Tống Dư Hàng ánh mắt trông có vẻ ôn hoà bình tĩnh nhưng lại tinh ý không buông tha bất cứ biến hoá nhỏ nhặt nào trên gương mặt hắn ta dù chỉ một chút.
“Nói sự việc cụ thể đi.”
“Tối đó sau khi ăn cơm xong, tôi đang trong bếp rửa chén thì cô ấy bảo có việc phải ra ngoài.”
Tống Dư Hàng đánh gãy lời hắn: “Phỏng mấy giờ?”
“Không nhớ rõ, khoảng tầm 8 - 9 giờ.”
“Đã trễ vậy, cô ấy ra ngoài làm gì?”
“Cô ấy nói Trường học xảy ra chút chuyện, có mấy học sinh đánh nhau, nàng phải tới đó xử lý.”
“Sau đó thì không trở về?”
“Phải....” Tôn Hướng Minh liếm môi, nói tới đây có chút nghẹn ngào, hơi cúi đầu, cảnh sát đứng bên cạnh đưa khăn giấy cho hắn.
“Tôi chờ đến 10h hơn cũng không thấy cô ấy về, nên tôi đã gọi điện thoại.”
“Có gọi được không?”
“Không có.”
Tống Dư Hàng hơi nhướng mày.
“Bất quá treo máy một lúc, cô ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn, nói tôi đừng lo lắng, bồi Nhã Nhã ngủ trước đi.”
“Tin nhắn đâu, cho chúng tôi xem một chút.”
Tôn Hướng Minh nhanh chóng lật tìm nhật ký tin nhắn đưa cho cảnh sát.
[Hướng Minh, có thể em sẽ về trễ một chút, anh ngủ trước đi, không cần chờ em.]
Một câu dặn dò hết sức bình thường, cũng là di ngôn cuối cùng của nữ lão sư xấu số này.
“Xin lỗi, chiếu theo quy định, chúng tôi sẽ tạm giữ điện thoại của anh để kiểm tra kỹ càng.”
Nam nhân cười khổ, liên tiếp đả kích khiến hắn tiều tuỵ hốc hác: “Tôi biết, tôi hiện tại cũng trở thành đối tượng bị tình nghi rồi phải không.”
Tống Dư Hàng không trả lời, xác thật là như vậy, cảnh sát sẽ không bỏ qua bất cứ ai có khả năng gây án, đặc biệt là người thân họ hàng, đây là những đối tượng ưu tiên hàng đầu cho việc điều tra.
“Sau đó thì sau, anh không gọi cho cô ấy nữa?” Một điều tra viên mở miệng hỏi.
Nghe tới đây, vẻ mặt hắn trở nên chua xót: “Không.... là.... tôi sai.... nếu tôi tiếp tục gọi cho nàng hoặc ra ngoài tìm, nói không chừng.... cô ấy sẽ không....”
“Lúc đó, anh đang làm gì?”
Tôn Hướng Minh vò đầu bứt tóc, gương mặt đầy vẻ tự trách: “Tôi.... công việc cả ngày rất mệt.... còn phải chăm sóc con gái.... Cấp trên lại bất ngờ giao việc.... tôi ở nhà tăng ca....”
Cảnh sát ngăn hắn sắp sửa tự tổn hại chính mình: “Việc đã như vậy, anh nén bi thương, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ.”
Tôn Hướng Minh yên lặng trong chốc lát mới tiếp tục nói: “Đến sáng hôm sau Trường học gọi điện thoại tới, nói hôm đó vợ tôi không đi làm, tôi mới ý thức được nhất định đã xảy ra chuyện, lập tức báo cảnh sát....”
Cảnh sát sau đó liệt cáo trạng vào án nhân khẩu mất tích, họ thu thập DNA của người nhà, cho đến ba ngày sau đó thì phát hiện thi thể ở công viên Liên Hoa.
“Cô ấy đi rồi, để lại tôi cùng hài tử biết sống làm sao đây....” Nam nhân tay bưng kín mặt, miễn cưỡng khắc chế bản thân nức nở trước mặt cảnh sát.
Tống Dư Hàng lại đưa cho hắn một miếng khăn giấy: “Nén đau buồn.”
“Cảm ơn.” Nam nhân nhận lấy lau khô nước mắt: “Xin mọi người nhất định phải bắt cho được hung thủ, trả lại công bằng cho vợ tôi....”
Tống Dư Hàng gật đầu, từ trong túi vật chứng lấy ra một vật: “Anh nhìn xem, đây có phải của vợ anh không?”
Đúng là chiếc nhẫn mà cô tìm được dưới lớp bùn.
Nam nhân vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng lên: “Phải.... là của vợ tôi.... đây là nhẫn cưới của chúng tôi.... nó chưa từng rời khỏi tay cô ấy....”
Hắn theo bản năng muốn sờ chiếc nhẫn, Tống Dư Hàng vội thu trở về: “Xin lỗi, bây giờ chưa thể đưa lại cho anh, chờ sau khi vụ án kết thúc, tất cả di vật của vợ anh đều sẽ trả về cho gia đình.”
Tống Dư Hàng cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Di vật', nam nhân lại không có biểu hiện biến hoá gì, ánh mắt mờ mịt trống rỗng gật đầu, thập phần phối hợp với cảnh sát.
Cô từng gặp qua rất nhiều người mất người thân chỉ trong một đêm, Tôn Hướng Minh là người có biểu hiện bình thường nhất.
Ít nhất thời điểm này là vậy.
•
Rạng sáng hôm sau, cảnh sát điều tra cả đêm thức trắng rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa gục mặt xuống bàn nghỉ ngơi chốc lát.
Văn phòng tiếng ngáy vang vọng.
Tống Dư Hàng mở nắp hộp mì ăn liền, ngồi trên bàn đối mặt tấm bảng trắng, những manh mối được nàng kết nối chặt chẽ.
Lấy người chết Đinh Tuyết làm trung tâm, từng mũi tên đâm ra tứ phía.
--- Giết người vì tình, vì tiền, hay trả thù?
Vì tình, cho tới bây giờ, Tôn Hướng Minh không có biểu hiện gì khác thường, nhưng không thể bài trừ hiềm nghi, cần phải tiến hành thêm bước điều tra.
Vì tiền, khả năng này là lớn nhất, hung thủ giết người vì tiền rất có thể sẽ giao dịch ở chợ đồ cũ, cũng phải điều tra thêm.
Báo thù, đại đa số hung thủ giết người trả thù đều tương đối tàn nhẫn, Đinh Tuyết là ngoại lệ, không chỉ không có dấu hiệu ẩu đả, cũng không có dấu vết bị xâm hại.
Đây vẫn là nghi vấn, phải điều tra tất cả các mối quan hệ của nạn nhân.
--- Ah, kết quả nghiệm thi, có lẽ bên phía Lâm Yêm sẽ có manh mối mới.
Tống Dư Hàng hai ba ngụm đã ăn xong hộp mì, chuẩn bị đến tổ điều tra một chuyến
-----------------
-----------------