“Tống đội về rồi.”
“Tống đội, thân thể khoẻ hơn chút nào chưa?”
“Tống đội....”
“Tống đội....”
Tống Dư Hàng liên tục phải gật đầu chào hỏi mấy đồng sự đang hướng cô đi đến, mang theo balo bước vào văn phòng.
Mấy tháng không gặp, việc cô cùng Lâm Yêm đơn độc đấu với bốn tên tội phạm mặc dù không lên báo, nhưng nội bộ cảnh sát đã truyền tai nhau rộn rã, cũng không biêt là ai khởi xướng.
“Tất cả tập hợp, nghỉ, nghiêm, chào!”
Nhóm hình cảnh đang bận rộn nhất trí cùng nhau xoay người, đưa tay chào vắt ngang huyệt Thái dương.
Tống Dư Hàng ngẩn ra, khoé môi chợt lộ ra độ cung nhu hoà, cũng đáp lại bằng quân lễ tiêu chuẩn, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của những người đồng sự, cô nghĩ, được sống thật tốt.
“Hoàn tất!”
Công việc trong văn phòng lại bận rộn cả lên, Tống Dư Hàng thả ba lô xuống, đến trước bản thông báo, hình ảnh cùng tên của cô và Lâm Yêm được đánh vào mục nghỉ phép.
Người trên ảnh mặc cảnh phục, mày kiếm mắt sắc, môi đỏ rực lửa, khẽ nhếch hất cằm kiêu ngạo.
Ngón tay Tống Dư Hàng vô tình chạm lên bức ảnh, nhẹ nhàng xé bức hình của chính mình, dán lên vị trí nhân viên trực ban, xoay người bắt đầu tiếp tục công tác bận rộn.
Không đợi cô bận rộn lâu lắm, Phùng Kiến Quốc đã gọi tới, Tống Dư Hàng tạm gác lại công việc, đi đến văn phòng ông ta: “Báo cáo Phùng cục, Ngài cho tìm tôi.”
Phùng Kiến Quốc mang kính xem báo, cũng không bảo cô ngồi: “Hôm qua tôi cử Đoạn Thành đến đón cô, cô đã đi đâu?”
Tống Dư Hàng mặt không đổi tim không đập: “Báo cáo, có chút việc riêng tư cần phải giải quyết!”
Phùng Kiến Quốc lật sang một trang, hừ lạnh: “Việc riêng? Riêng đến mức khiến cô phải bỏ lại đồng nghiệp chạy đi, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không trở lại nữa chứ?”
Tống Dư Hàng mặt đầy chính khí, hiên ngang lẫm liệt: “Báo cáo, không dám, thời gian chưa chính thức trở lại làm việc thì không tính là bỏ bê công việc, cũng không phải hành vi trái pháp luật.”
Phùng Kiến Quốc đóng lại tờ báo, dưới lớp kính phản xạ ánh mắt sắc bén, ngồi thẳng sống lưng: “Cô biết thì tốt....”
Một góc tờ báo trên bàn lật lên, là tin tức nhà tang lễ tỉnh Tân Hải bị đánh trộm.
Tống Dư Hàng liếc mắt một cái, bình tĩnh uyển chuyển vấn đề: “Nếu không còn chuyện gì, tôi trở về làm việc đây.”
Phùng Kiến Quốc nâng lên tách trà nhấp một ngụm, vô tình nói: “Không vội, gần đây không có vụ án gì, vừa đúng lúc cô nên nghỉ ngơi, tôi hỏi cô, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”
“Làm phiền các vị lãnh đạo ở Thị Cục, Tỉnh Thính quan tâm, tôi hiện tại không trở ngại gì, có thể bắt đầu làm việc.”
Tốt xấu gì cũng đã chinh chiến nhiều năm như vậy, Tống Dư Hàng vẫn sẽ nói mấy câu cho đúng tình thế.
Phùng Kiến Quốc thổi thổi chung trà, thổi bay lá trà: “Tay cô bị làm sao đấy, cô còn trẻ, không nên để mình bị thương tổn thì tốt hơn.”
Tống Dư Hàng rũ mắt nhìn miếng băng gạc quanh bàn tay mình, có chút muốn nói lại thôi.
Ánh mắt của Phùng Kiến Quốc vẫn chưa thôi lạnh ngắt, trông thì hiền từ, kỳ thực ông đang đánh giá mọi biểu cảm trên gương mặt cô.
“Vết thương này.... là do trong lúc tập luyện với bao cát.”
Ước chừng nửa giờ, cả hai đều không nói lời nào, trong khoảnh khắc trầm mặc, Tống Dư Hàng khó tránh khỏi việc nghĩ tới tối hôm qua trước khi ngủ cùng Lâm Yêm nói chuyện phiếm.
Nàng nằm trên giường truyền nước, Tống Dư Hàng ngồi đối diện giường bệnh nhìn nàng.
Lâm Yêm nghiêng đầu: “Tay chị....”
Cô nhìn xuống bàn tay mình bị miếng băng gạc quấn quanh như quả banh mà bật cười: “Không sao cả, Phùng cục nếu hỏi tới tôi sẽ nói do tập luyện với bao cát bị thương, trước kia cũng thường xuyên bị như vậy.”
“Ông ta có thể bảo chị....”
Tống Dư Hàng khẳng định nói: “Sẽ không, nếu ông ấy thật sự buộc tôi tháo miếng băng gạc ra kiểm tra thì chứng tỏ trong lòng ông ấy đã tồn đọng sự hoài nghi thật lớn về tôi, em cũng không nên xem thường Phùng cục, ông ấy là một người thông minh, sẽ không bao giờ làm như vậy.”
Quả nhiên, Phùng Kiến Quốc nhíu mày, buông tách trà: “Vết thương trên người chưa khỏi còn tập luyện với bao cát làm gì, tôi thấy người trẻ tuổi các cô lúc nào cũng tinh lực tràn trề.”
Tống Dư Hàng cười cười: “Còn không phải bị giam giữ đến nhàn rỗi quá đi.”
“Được rồi, việc đó cô cũng đừng để trong lòng, mặc dù về tình có thể tha thứ, nhưng kỷ luật vẫn phải kỷ luật.” Phùng Kiến Quốc lại nói, tiếp tục đeo kính xem báo: “À phải, tối qua cô bận chuyện riêng gì, Đoạn Thành tìm cô cả nửa đêm, vậy mà cũng không phát tin tức cho cậu ta.”
Quả nhiên không bỏ qua.
Tối qua cô cũng đề cập qua vấn đề này với Lâm Yêm, có chút ủ dột: “Tôi có mấy người bạn học chung năm xưa ở tỉnh, nếu không thì....'
Còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Yêm phủ quyết: “Nghe có tin được không chứ? Xác định vừa đe doạ vừa dụ dỗ còn không khiến chị tiết lộ hành tung sao?
Tống Dư Hàng trầm ngâm, ánh mắt nữ nhân sáng ngời, khoé môi lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Thật ra tôi lại có chủ ý, chỉ là phải hy sinh một chút danh dự của Tống đội rồi....”
Tống Dư Hàng nhìn nàng, khoé môi như có như không lộ ra ý cười, ánh mắt dừng trên người nàng loé lên: “Hửm?”
Lâm Yêm chợt tức điếng người, thiếu điều từ trên giường ngồi bật dậy cào cấu: “Chị đang nghĩ cái gì vậy hả, không phải tôi, là Lâm Khả!!”
Tống Dư Hàng chiếu theo chủ ý của Lâm Yêm, có chút ngượng ngùng cười: “Thật phải nói ra sao?”
Phùng Kiến Quốc liếc cô một cái, khó có được nghiêm túc quan sát cô: “Chẳng lẽ còn có lý do gì khó nói?”
Tống Dư Hàng máy móc thuật lại, sắc mặt cũng ửng đỏ minh hoạ: “Đi.... hẹn hò.”
Phùng Kiến Quốc vừa uống một ngụm trà lập tức phun hết ra ngoài, trăm triệu lần không nghĩ tới cô sẽ nói ra được những lời như vậy, nhìn sắc mặt cô khác thường, có chút bối rối.
Tống Dư Hàng nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông, dự là trước một bước lấy tách trà trong tay ông, Phùng Kiến Quốc xua tay, ý bảo không cần.
“Chính là người mà mọi người hay nhắc tới?”
Tống Dư Hàng khó có được giây phút e thẹn mà sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng gật đầu: “Phải.”
Phùng Kiến Quốc vẻ mặt càng lúc càng phức tạp, có chút vui mừng vì cô đã “lớn” rồi, lại có chút không đành lòng vì củ cải trắng sắp bị heo cắn nát.
Đến nỗi ai là cải trắng, ai là heo trong chốc lát ông cũng không định rõ.
“Được rồi được rồi, ra ngoài đi.”
Tống Dư Hàng xoay người muốn đi lại bị ông gọi lại: “Tôi cảnh cáo cô, công việc là công việc, gia đình là gia đinh, cô nên ít tiếp xúc với Lâm Yêm đi! Nếu cô ấy có dấu hiệu gió thổi cỏ lay, phải lập tức bẩm báo lại nghe rõ không?”
“Vâng Cục Trưởng!”
Rời khỏi văn phòng, Tống Dư Hàng lấy điện thoại từ trong túi ra, phát một tin nhắn.
Lúc nhận được tin nhắn của Tống Dư Hàng, Lâm Yêm đang vén tay áo lên để bác sĩ lấy máu, vẫn là nam nhân đeo mắt kính kia, cầm trên tay bệnh án máy móc giải thích: “Tiểu thư, các chỉ số về cơ thể của Ngài đều thấp, thuốc chỉ có tác dụng nhất định, nhưng vẫn phải kiên trì dùng, tránh mắc phải những bệnh nhẹ không đáng có, nếu không sẽ làm suy giảm miễn dịch....
Điện thoại Lâm Yêm sáng lên, hai chữ “Thu Phục” đập vào trong mắt, nàng cầm điện thoại trả lời, nam nhân dừng lại một chút.
Giờ nàng mới chợt nhớ ra: “A? Anh vừa nói gì vậy?”
“Khả năng miễn dịch của Ngài đã suy giảm đáng kể, không nên bị thêm chút thương tổn nào, đặc biệt là những vết thương ngoại.”
-------•••-------
Lâm Yêm dưỡng thương mấy ngày, Tống Dư Hàng cũng không có thời gian nhàn rỗi, tuy rằng khu vực cô tuần tra bình yên ít khi xảy ra án mạng nhưng trộm cắp linh tinh vẫn xảy ra thường xuyên không dứt.
Cô ban ngày xuyên qua mọi ngõ ngách ở Giang thành bọn lưu manh trộm cắp, đêm thì được phân phó nằm vùng miễn cưỡng trong xe ngủ một đêm, khó có được nghỉ ngơi mấy ngày lại vô tình hẹn hò Lâm Khả ra ngoài dùng cơm, vốn chỉ diễn trò, nhưng thường xuyên qua lại vậy nên hai người cũng rất nhanh trở thành bạn bè.
Thời gian còn lại cô chuyên tâm mân mê cây roi sắt của Lâm Yêm, cô học được từ vị lão đồng học phương pháp, trước tìm tư liệu của xưởng thép, chỉ cần ba ngày sẽ trả lại cho nàng một vật yêu thích không chút sứt mẻ gì, cô chiếu theo bản vẽ bắt đầu mài giũa, hàn gắng sửa chữa theo bản vẽ. Lúc còn học ở học viện cảnh sát, cô đã từng tháo lắp các loại súng ống không đâu vào đâu, đầu ngón tay đều phồng rộp đầy thương tích, cuối cùng thì cũng có thứ khiến cô phải chuyên chú, càng ngày càng lên tay.
Mọi việc đều đi vào quỹ đạo, bao gồm cả thân thể Lâm Yêm.
Nàng uống thuốc đúng giờ, vết thương ở chân đã tháo băng dần hồi phục, nàng luyện tập với võ sư nhu thuật Brazil, trong phòng tập mồ hôi chảy như mưa, nhưng rồi nàng cũng sẽ mặc áo trắng an tĩnh nhốt mình trong phòng thí nghiệm ngồi cả ngày.
Thời gian thong thả trôi đi, trời hạ mấy cơn mưa, nhiệt độ trong rừng núi càng xuống thấp, lá cây dần ngã màu, mùa hè sắp kết thúc.
Tống Dư Hàng dừng xe máy điện trước cửa thị cục, ném chìa khoá cho nhân viên, vừa lúc nhìn thấy có người đến đưa hoa, một bó hoa hồng kinh diễm vẫn còn phủ lớp sương nhét vào trong ngực cô.
“Thất tịch vui vẻ.”
Tống Dư Hàng lúc này mới kinh ngạc, vậy ra đã qua lâu như vậy rồi a.
Nhìn thấy hoa hồng, nàng lại nhớ đến Lâm Yêm cùng câu nói mà nàng đã nói “Cho chút sắc màu đã khai phường nhuộm, không biết hoa hồng đẹp ắt sẽ có gai sao?”
Hết thảy mọi chuyện phát sinh vào tối hôm đó, mi nàng, mắt nàng, nhiệt độ cơ thể nàng, đối với Tống Dư Hàng mà nói giống như vẫn còn chưa tỉnh mộng, nhưng cũng chính vì vậy mà khiến cơ hội gặp mặt lần tới sẽ không quá nhiều hy vọng.
Các nàng rất ít liên lạc, Lâm Yêm thật sự đã thực hiện câu nói “Tôi sẽ không tìm chị, chị cũng đừng tìm tôi” nhưng là mỗi ngày, Tống Dư Hàng khi đi qua mục thời gian biểu đều sẽ liếc nhìn hình ảnh chụp của nàng, lòng thì thầm một câu.
- -- Em hôm nay đã tốt hơn chút nào chưa?
Cô chưa từng nói những lời này ra miệng, Lâm Yêm cũng không trả lời cô từ sau tin nhắn lần đó, Tống Dư Hàng lấy điện thoại ra, muốn nói gì đó thì Trương Kim Hải đã từ sau đi tới.
“Nha, Tống đội, đi làm lại rồi sao.”
Tống Dư Hàng đành phải cất điện thoại, cùng hắn đi vào trong: “Đúng vậy, Trương đội, sớm.”
Đến giờ nghỉ giữa trưa, mấy cảnh sát có đối tượng đều đã lên lịch hẹn vào buổi tối, mấy người độc thân lại sôi nổi tụ họp đi chơi. Tống Dư Hàng đơn độc ngồi trên ghế, ở tuổi này cùng vị trí này nói xấu hổ không không xấu hổ, nhưng nếu đi cùng mấy người trẻ tuổi đôi mươi thì không thích hợp lắm, dù sao cô cũng là sếp, đến mời nàng uống rượu ăn cơm ở trong mắt người khác còn không phải nịnh hót hay sao.
Tống Dư Hàng luôn thức thời, cũng rất ít khi tham gia các cuộc vui của cấp dưới.
Cô nghĩ đến một chuyện khác, nếu ngày mai nói là nghỉ phép, cô nhất định sẽ dùng phép hè đến tìm Lâm Yêm.
Không đợi cô suy nghĩ lâu lắm buổi chiều lúc tan tầm, Lâm Khả đến, xe dừng trước cổng lớn chờ cô, trong tay là một bó hoa tươi.
Nói cho cùng thì Lâm Khả vẫn là một người đàn ông biết quan tâm săn sóc, biết Tống Dư Hàng không thích xa hoa phô trương, xe bình thường, quần áo đơn giản, hoa cũng là hoa hướng dương, cúc hoạ mi cùng mấy loại hoa nhỏ khác, chỉ là Tống Dư Hàng không biết đó là hoa gì.
Nam nhân nhìn cô đi đến, đưa hoa cho cô: “Thất tịch vui vẻ, tối nay có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nha?”
Đúng lúc giờ tan tầm, cửa Thị cục người đến người đi, tài xế của Phùng Cục vừa mở cửa xe cho ông, lão Cục trưởng chợt dừng bước, hướng về phía các nàng nhìn lại, tài xế cũng theo phương hướng của ông liếc hìn sang.
--- Oái! Ôi mẹ ơi! Tống đội cũng có người theo đuổi kìa! Chậc chậc, khó mà lường a, xem ra không riêng gì Phùng cục đến cả Triệu thính còn mang đầy một bụng tâm sự.
Trên mặt Tống Dư Hàng không có chút biểu hiện gì gọi là xấu hổ thất sắc, giống như đón nhận một món quà lễ mà bạn bè tặng cho nhau.
“Cảm ơn, cũng chúc anh Thất Tịch vui vẻ.”
Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe chở Tống Dư Hàng hoàn toàn rời khỏi Thị cục, Phùng Kiến Quốc mới thu tầm mắt, bước vào trong xe bảo tài xế chạy đi.
-------•••-------
Việc hẹn hò cùng Lâm Khả cũng không hề căng thẳng, từ nhà hàng sang trọng đến quán ăn dân dã, ngay cả mấy quán ven đường đông đúc cũng thử, Tống Dư Hàng nhất quyết không để anh trả tiền, vì thế y y nha nha lần này cô trả, lần sau anh sẽ trả.
Sau khi ăn xong, nếu Tống Dư Hàng không vội hoặc có thời gian, cô sẽ chơi bowling hoặc là chơi bóng bàn như vận động thể lực, bình thường hai người hẹn hò sẽ đi xem phim hoặc mua sắm linh tinh gì đó, nhưng hai người hồ như không hề ghĩ đến.
Cũng không biết có phải vì vậy hay không, Tống Dư Hàng càng cảm thấy rất tốt, đi chơi với anh nói chung cũng khá thoải mái, nhưng trước sau vẫn thiếu thiếu gì đó, nhưng đó là gì cô lại không nói ra được.
Đối với một người kinh nghiệm hẹn hò bằng O như Tống Dư Hàng thì vấn đề này quá khó khăn, còn khó hơn việc thực hiện một chuyến hành trình xuyên quốc gia.
Tống Dư Hàng giơ tay, phóng một mũi tên trúng ngay hồng tâm, Lâm Khả thở hì hục ngồi xuống: “Thôi, tôi không xong rồi, nghỉ chơi chút, nghỉ chút.”
“Được.”
“Này, lau mồ hôi đi.”
Theo sau chai nước khoáng là khăn tay, anh đúng thật là một người biết săn sóc.
“Cảm ơn.”
Nắp chai nước đã được mở, Tống Dư Hàng cầm lấy uống một ngụm, lúc vừa giơ lên tính lau mặt, động tác của cô chợt dừng lại.
Mùi hương đặc trưng của nam nhân xông thẳng vào khoang mũi, lúc này cô chợt hoài niệm vị đạo trên người của Lâm Yêm, thanh ngọt thoang thoảng như nước hoa, nhưng rất nhẹ, ngửi vào mũi thật nhớ mãi không quên.
Tống Dư Hàng trả lại khăn tay vẫn còn chưa mở cho anh, nhìn đồng hồ: “Không còn sớm, tôi phải về nhà.”
Lâm Khả đứng dậy: “Được, tôi đưa em về.”
“Không cần, tôi tự bắt xe được rồi.”
“Tốn tiền gọi xe làm gì, tôi có xe mà, đi đi, dù sao cũng không phải chỉ vài bước là về nhà.”
Tình hình không thể từ chối.
Anh cơ hồ đã làm tốt hết thảy những chuyện nam nhân đáng phải có, nho nhã lễ độ, hài hước thức thời, nói chuyện không quá phô trương tri thức, không khoe khoang gia thế, không cuồng vọng tự đại, khiêm tốn lại chân thành, tôn trọng nữ nhân.
Anh đưa Tống Dư Hàng về đến đầu ngõ, bước xuống mở cửa xe cho cô, Tống Dư Hàng co giật khoé môi hình như muốn nói gì, anh đã cười mở mệng nói trước: “Tống tiểu thư đừng nghĩ quá nhiều, về tình về lý em vẫn là đồng sự của Lâm Yêm, em cứu em ấy, gia đình tôi thực sự cảm kích, tôi lại có hảo cảm với em, cho nên muốn hẹn em thay lời cảm ơn thôi.”
Anh dừng lại một chút: “Tống tiểu thư thật là một người đặc biệt.”
Nếu người bình thường được một người văn nhã tuấn tú lại soái ca thổ lộ đã sớm mặt đỏ tai hồng, nhưng Tống Dư Hàng lại không biết tình cảm của bản thân hiện tại là như thế nào, cô giống như đã tìm ra cánh cửa lại còn xa tít chân trời.
Cô chỉ biết lúc Lâm Khả nói những lời đó với mình, đáy lòng thực bình tĩnh, không chút gợn sóng, người duy nhất khiến lòng cô nổi lên những cơn sóng gợn chính là Lâm Yêm.
Lúc nghe thấy tên nàng, Tống Dư Hàng theo phản xạ có điều kiện lập tức nghĩ tới nàng, thế cho nên lúc này đây cô có hơi thất thần.
Lâm Khả nhìn cô, cũng không nói nhiều nữa: “Hôm nay là ngày khá đặc biệt, là ngày đặc biệt cùng bằng hữu đi dùng cơm, Tống tiểu thư không cần nghĩ nhiều, thứ lỗi cho tôi đường đột.”
Tống Dư Hàng cười cười, cùng anh nói lời cáo biệt: “Sẽ không, nếu không có anh chắc giờ này tôi còn đang trực ban, chuyện chính thức là bằng hữu, tôi sẽ suy xét cám ơn anh.”'
Lâm Khả cười rộ lên, là nụ cười hào sảng thường thấy: “Được, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Sau khi từ biệt Lâm Khả, cô một mình đi về nhà, dư quang thoáng nhìn một nữ hài bán hoa ven đường, sọt tre trước mặt đựng vài nhánh hoa hồng, không ai ghé qua.
“Bán hoa, bán hoa, 2 đồng một nhánh nha....” Nữ hài thấy có người đi tới, bắt đầu hô giọng, nhưng âm giọng có chút khàn đục vì gió lạnh.
Cũng không biết gì cái gì, vừa nhìn thấy hoa hồng cô lại nhớ đến Lâm Yêm, nàng cũng giống như mấy nhánh hoa hồng này, lẻ loi, đơn độc, không người chào đón, tàn khuyết không đầy đủ, lại một thân mỹ lệ.
Chờ cô khôi phục tinh thần, đã ngồi xuống trước mặt nữ hài bán hoa: “Chị sẽ mua hết.”
Tiểu nữ hài vui mừng khôn xiết, đếm đếm, tổng cộng 5 đồng, nhưng lại không có dây buộc, đứa nhỏ có chút ngượng ngùng không biết làm sao bó lại dùm cô.
Tống Dư Hàng đưa cho đứa nhỏ 10 đồng tiền: “Không cần, chị mang đi là được rồi.”
Cô ôm theo bó hoa lưa thưa vài nhánh trở về nhà, đi vài bước sau đó lại lùi về, đưa cho cô bé một bó hoa được gói rất tỉ mỉ.
“Cho em, nhanh về nhà đi, đêm tối ở một mình bên ngoài không an toàn.”
Nữu hài 14 - 15 tuổi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, ủng một túi tiền lẻ, còn được nhận một bó hoa, thật là kinh hỉ ngoài sức tưởng tượng.
“Cảm... cảm ơn.”
Đứa nhỏ vừa dứt câu, nữ nhân vóc dáng cao gầy đã hướng nó vẫy vẫy tay, xuyên qua con đường tối tăm thiếu sáng, hoàn toàn du nhập vào bóng tối.
-------•••-------
Về đến nhà, Tống Dư Hàng tắm rửa xong đem mấy nhánh hoa hồng cắm vào bình, lại trang trí thêm và nhánh hoa dại, ngó trái ngó phải cảm thấy ổn rồi, cô lấy điện thoại ra chụp lại một bức ảnh làm lưu niệm, cũng không biết chia sẻ với ai, cứ như vậy mà lướt màn hình điện thoại, thẳng đến tên của Lâm Yêm, ngón tay vừa ấn vào.
Tống Dư Hàng che mặt.
“Ring....” Điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lâm Yêm nhìn màn hình điện thoại, sờ soạng bắt lấy, là tin nhắn của Tống Dư Hàng, nàng chỉ gửi không nói, đơn độc một tấm hình, một bó hoa hồng kiều diễm ướt át.
Lâm Yêm dường như hiểu được, lông mi hơi chút rung động, dần nhấp mím môi.
Cô ấn lại dãy số muốn gọi lại -----
Đối phương đã thu hồi tin nhắn.
Cùng lúc đó, Lâm Khả đăng một dòng trạng thái: • Buổi thất tịch khó quên.
Ảnh chụp một bàn ăn, ánh nến lung linh, thật nhiều món ngon, người ngồi đối diện tuy không lộ mặt, nhưng lộ ra nửa cánh tay, chiếc đồng hồ trên cánh tay đã nói lên được chủ nhân nó là ai.
Lâm Yêm bỏ xuống điện thoại, tắt đèn, trở mình tiếp tục ngủ.
Thật lâu không chờ nàng hồi đáp, ảnh đại diện của nàng dần tối đi, Tống Dư Hàng nhẹ nhàng thở ra, lại có chút tiếc nuối.
Cũng không biết vì cái gì, lúc Lâm Yêm ở bên cạnh cô dùng mọi chiêu trò đùa giỡn, cô đều có thể gặp chiêu nào hoá giải chiêu đó, thậm chí trêu cợt lại nàng.
Chính là lời trêu đùa dễ dàng xuất khẩu, nhưng thốt lên mấy sự quan tâm thì lại rất khó khăn.
Tống Dư Hàng nghĩ không ra, cũng thôi không nghĩ nữa, rót một ly nước sôi để nguội trở về phòng, đóng cửa lại tiếp tục mân mê chiếc roi sắt xem như bảo bối.
-------------------------------
-------------------------------