“Cảnh sát, chúng tôi có chuyện muốn gặp lão bản của các người.” Đây đã là xưởng thực phẩm thứ 13 mà nhóm người Tống Dư Hàng ghé thăm, cô bước xuống xe cảnh sát, phành... một tiếng đóng sầm cửa xe.
Nói là xưởng thực phẩm nhưng không có bảng hiệu, không có mặt tiền, ẩn sâu bên trong một thôn nhỏ trong thành phố, cánh cửa sắt rỉ sét loang lỗ, bức tường quét vôi bong tróc từng mảng, mơ hồ lộ ra mấy chữ to được viết bằng sơn đỏ: Bán nguyên liệu.
Nếu không phải trước cửa xưởng bày một đống lá sắt chai lọ thì đã không hấp dẫn sự chú ý của Tống Dư Hàng.
Đối với các hộ kinh doanh được đăng ký bởi các cơ quan có thẩm quyền cấp chứng chỉ hoạt động, mọi nguồn xuất nhập khẩu nguyên liệu đều có thể dễ dàng kiểm soát, nhưng kiểu nhà xưởng xập xệ thế này thì không chắc.
Và đó chính là tâm điểm trong việc điều tra.
Bảo vệ nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa liền vén rèm chạy ra, nhìn thấy nhóm người trước mặt súng vác vai, đạn lên nòng còn có cảnh khuyển cao đến nửa người hung hãn như hổ rình mồi, chân hắn như sắp nhũn ra, hối hả chạy vào trong gõ gõ cánh cửa sắt phía sau lưng.
“Ông chủ, ông chủ, có người tìm....”
Nhóm người của Tống Dư Hàng theo chân hắn bước vào trong, tràn cảnh bên trong cũng dơ bẩn không kém, rác ném bừa bãi, nào là chai nhựa, phế liệu công nghiệp, thậm chí còn có chất bài tiết của động vật, bốc mùi gay mũi.
--- Chỗ như vầy mà cũng làm ra thứ gì đó ăn được sao?
Tống Dư Hàng nháy mắt với cảnh sát đứng bên cạnh, hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho các anh em của Sở vệ sinh môi trường Thành phố.
“Ai vậy.... mẹ nó hơn nửa đêm....” Người đàn ông đầu trọc, trên cổ đeo sợi xích vàng chói, ở trần xốc rèm cửa bước ra. Ngao một tiếng bị mấy vị cảnh sát doạ đến mức lá gan teo lại, định trở vào trong thu dọn vàng bạc cùng mấy thứ có giá trị.
Tống Dư Hàng chỉ một chiêu đã tóm gọn hắn, cô nắm cổ tay ông ta, tròng một bên còng tay vào liền kéo hắn dậy.
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, tôi không có làm gì trái pháp luật, chỉ là buôn bán nhỏ thôi, làm ăn lương thiện, lương thiện a....”
Một cảnh sát áp giải hắn theo sau Tống Dư Hàng đi vào nhà kho, vừa bật đèn lên, chuột trên xà nhà chạy loạn xạ, trong đó có con như bị giật mình rơi xuống trước mặt nàng rồi cũng chạy mất hút.
Sườn nhà làm bằng gỗ, giăng đầy mạng nhện, nguyên liệu hoá chất tuỳ tiện chất thành đống trên đất, bên cạnh mấy thùng hàng là hàng tá phân chuột đen ngòm.
Một cảnh sát chạy tới đưa cho cô một quyển sổ ghi chép mỏng: “Tống đội, lấy được rồi, là sổ sách của hắn.”
Tống Dư Hàng lật hai trang, đừng thấy nơi này nhỏ vậy, thật ra khách hàng cũng được lắm: “Không ít khách hàng nhỉ, ông đã phân phối cho những ai, nhớ rõ không?”
Tên đầu trọc nhe hàm răng xỉn màu niềm nở khom lưng cười với cô: “Nhớ rõ, nhớ rõ, đều là mấy xưởng nhỏ giống chỗ tôi, hoặc là mấy quán xá ven đường, còn có mấy trang bán thức uống trên mạng....”
Hắn nói đến đây, vài hình cảnh tức thì dâng trào cảm giác ghê tởm, có người khe khẽ nói nhỏ: “Mẹ nó, lần sau không bao giờ mua thức ăn qua mạng.”
Tống Dư Hàng xem xét quyển sổ, phát hiện mỗi tháng hắn đều có vài khoản thu lớn, chắc là những khách hàng trên mạng mà hắn nói, ngược lại, có một vài khoản tiền nhỏ khiến cô chú ý.
Cô nhìn một hồi, nhận ra những khoản tiền thu nhỏ này đều của cùng một người, cô đưa đến trước mặt cho hắn xem: “Nhìn xem, người mua này là ai?”
Trang giấy chữ viết chằn chịt, chỉ có phương thức liên hệ, không có tên họ, gã đầu trọc nhìn một lúc, nghĩ nghĩ nói: “Không biết, chưa từng gặp qua hắn.”
“Vậy các người làm thế nào bán hàng đi?”
“Mỗi đơn đặt hàng đều qua điện thoại, giao đến địa chỉ khách đưa, người mua nhận được hàng rồi thì sẽ chuyển tiền vào tài khoản của tôi.”
Tống Dư Hàng đưa quyển sổ cho một hình cảnh khác: “Bảo Trịnh Thành Duệ tra cứu thông tin số điện thoại này.”
Mua nguyên liệu công nghiệp thô cũng giống như kinh doanh mai thuý.
Sắc mặt Tống Dư Hàng trầm xuống: “Địa điểm giao dịch ở đâu?
“Phòng bảo vệ khu công nghiệp Bắc Đẩu.”
•
Trong song sắt, người đàn ông vẻ mặt vô tội: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, những gì muốn biết tôi đã nói hết rồi, ngoại trừ việc bán hàng giả lừa tiền, sát hại người gì đó tôi trăm triệu lần không dám!”
Ầm... một tiếng, cánh cửa sắt lại được người mở ra, Tống Dư Hàng ngồi xuống, ném quyển sổ ra trước mặt hắn.
“Bây giờ có cơ hội lấy công chuộc tội, tận dụng tốt hay không là tuỳ vào ông.”
Người đàn ông nuốt nước miếng, nhìn quyển sổ ném trên bàn rồi lại nhìn sắc mặt của cô, gật gật đầu: “Được được, cảnh sát muốn tôi làm gì tôi cũng làm.”
•
Lâm Yêm đi rồi, mãi cho đến đêm khuya tĩnh lặng, người phụ nữ nhìn hành lang trống trải không bóng người, chạy ra khỏi nhà, đến cửa hàng tạp hoá mua ít thức ăn vặt, cầm theo túi nilon lén lút bước vào buồng điện thoại công cộng gần đó.
Láo liên bốn bề vắng lặng, bà ta mới bắt đầu quay số.
Không bao lâu, người bên kia tiếp điện thoại.
“Uy?” Bà ta thật cẩn thận hỏi một tiếng.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn truyền tới, có chút mất kiên nhẫn: “Đã nói không có việc thì đừng chủ động liên lạc với ta.”
Nữ nhân che ống nghe, nói: “Hôm nay.... có cảnh sát đến tìm tôi.”
Bên kia yên lặng một lúc.
“Bà đã nói gì?”
Nữ nhân lấy lại bình tĩnh: “Giống như ông đã dạy tôi, chắc là.... chắc là không tìm ra ông đâu.”
“Ngoại trừ hỏi bà mấy câu đó có làm gì khác không?”
“Không.... không làm gì cả, chỉ ngồi trên sô pha nói chuyện thăm hỏi một lát thì đi.”
“Chỉ chào hỏi thông thường thôi.” Nam nhân nói, định tắt điện thoại, nữ nhân lại khẩn trương lắp bắp nói: “Vậy... Mạc Mạc khi nào có thể....”
Nam nhân hừ lạnh đánh gãy lời bà ta: “Chờ đi! Mua thêm vài thứ cho tôi, nước biển sắp hết rồi.”
Nữ nhân chỉ biết vâng vâng dạ dạ: “Được.... được.”
Bà ta còn chưa nói xong, trong điện thoại chỉ còn tiếng tít tít.
Người phụ nữ đặt ống nghe trở lại buồng điện thoại, nện từng bước trĩu nặng trở về nhà.
•
Trở lại văn phòng, Tống Dư Hàng tháo súng đặt trên bàn, lúc này mới có thể thả lỏng, khởi động xương cốt, sau đó đi đến máy lọc nước rót một ly nước nóng pha trà.
Lâm Yêm bước vào, ngồi xuống vắt chân lên bàn, trên tay là một bịt bánh khoai tây cắt lát không biết ai tiến cống, thong thả ăn: “Sao chị biết người đó sẽ tiếp tục tìm mua γ- Hydroxybutiric?”
“Đoán.” Tống Dư Hàng bưng ly nước đi tới: “Không phải em nói loại chất này không tích trữ lâu được, xem sổ sách của tên đó, rõ ràng hơn hai tháng sẽ mua một lần, tính toán thời gian, chắc đã dùng hết rồi.”
Lâm Yêm thở phì: “Cáo già xảo quyệt.”
“Em thì sao, hôm nay thu hoạch được gì?” Tống Dư Hàng cũng không tức giận, chống tựa lên bàn nhìn cô.
Lâm Yêm ném cho cô một quyển sổ ghi chép, chưa kịp nói gì Phương Tân đã mở miệng: “Vẫn như cũ không thu hoạch được gì, nếu tiếp tục như vậy các Bác sĩ ở Giang Thành sẽ bị chúng ta đào xới lên hết.”
Tống Dư Hàng cười cười: “Vất vả.”
Phương Tân quay đầu tám chuyện với đồng nghiệp khác: “Nhưng hôm nay chúng tôi có ghé thăm một hộ, người phụ nữ đó ở một mình, chồng bà ta qua đời cách đây vài năm, vẫn ở vậy không tái giá, một thân một mình cưu mang đứa con trai bệnh tật, chúng tôi còn cho bà ấy chút ít trợ cấp....”
Đang huyên thuyên trò chuyện, điện thoại của Lâm Yêm vang lên, một bên tai Tống Dư Hàng cử động.
“Uy, gần đây em bận lắm sao, mấy ngày nữa Tết Trung Thu, mẹ kêu anh hỏi em có về nhà ăn cơm được không, bữa cơm đoàn viên ở nhà thôi.”
Lâm Yêm vẫn giữ nguyên cái bộ dạng cà lơ phất phơ: “Ăn cái gì mà ăn, bận lắm, không rảnh.”
“Vẫn là vụ án “Bạch Kình” sao?”
“Huh? Anh cũng biết?”
Lâm Khả hì cười: “Đều lên báo cả rồi, anh có thể không biết được sao?”
“Cũng đúng.” Lâm Yêm đổi tay cầm điện thoại, bóc tiếp một miếng khoai tây.
Lâm Khả dừng một chút, muốn nói lại thôi: “Tụi em khi nào xong, đã lâu không gặp.... Anh có gọi điện thoại nhưng cô ấy không tiếp.”
Lâm Yêm liếc mắt nhìn người nào đó vừa an tĩnh uống trà vừa ghi chép gì đó, lòng vui mừng nhưng ngoài mặt gợn sóng bất kinh: “Tôi làm sao biết, dù sao thì chưa phá được án chúng tôi chưa thể nghỉ ngơi. Àh, chị ta đang ở đây, anh có muốn nói chuyện với chị ta không?”
Lâm Khả vội cự tuyệt: “Không được, không được, hai người đang bận, phá án quan trọng phải tự chăm sóc bản thân, chú ý an toàn.”
Đối với người cùng mình lớn lên, Lâm Yêm mặc dù không quá hiểu rõ nhưng ít nhất vẫn xác định được bảy tám phần, tiểu tử này chắc chắn trên năm mươi phần trăm rơi vào lưới tình.
Sắc mặt Lâm Yêm phức tạp thoáng nhìn Tống Dư Hàng, xoay người hướng chỗ khác nói chuyện: “Anh suy nghĩ chưa, nếu không được thì thử tìm hiểu ai khác đi, hai người thật sự không thích hợp....”
“Thế nào, em vẫn còn thành kiến với cô ấy sao?”
“Không phải....” Lâm Yêm nghĩ đến chuyện mất kiểm soát của hai người ở trong xe ngày đó, vốn dĩ chỉ xem vết thương của nàng thế nào, nhưng ai ngờ cuối cùng lại biến thành Tống Dư Hàng liếm nhẹ lên cổ nàng, điều đáng nói chính là bản thân nàng lại sinh ra phản ứng.
Chuyện này căn bản không cách nào mở miệng, muốn nàng nói với Lâm Khả thế nào, nói vợ tương lai của anh khả năng không quá thẳng, còn có hành động khác lạ với cô em chồng?
Quá khó khăn, khó hơn việc câu cá mập.
Lâm Khả phát hiện nàng ấp a ấp úng, giọng nói hàm chứa ý cười: “Không phải thế nào, người khác anh không chắc nhưng nếu cô ấy trở thành chị dâu của em, nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Lâm Yêm cảm giác những lời này có gì đó không ổn, nhưng nàng lại không nói ra được không ổn chỗ nào.
Không chờ nàng suy nghĩ lâu lắm, Tống Dư Hàng đã bước tới vỗ vai nàng: “Có manh mối mới, lại đây.”
Lâm Yêm giật mình, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất, nàng vội cúp điện thoại, theo cô đứng dậy.
“Không nói với anh nữa, có việc rồi.”
Tống Dư Hàng cố tình lùi về sau nửa bước, chờ nàng đi đến bên cạnh mới thấp giọng nói: “Tôi đều đã nghe thấy.”
Lâm Yêm cắn răng: “Chị nghe lén tôi nói chuyện?”
“Không hẳn là nghe lén, em có phải trốn ở hốc nào đó nói chuyện đâu chứ.” Tống Dư Hàng nhún vai, bước về trước sau khi để lại cho nàng một câu hỏi.
“Sao em lại nghĩ tôi cùng Lâm Khả không có khả năng?”
Lâm Yêm mặt đỏ lên, thủ thế muốn đánh, đối phương đã ba bước thành hai đi vào phòng điều tra, nàng chỉ biết cắn môi oán giận đuổi theo.
•
“Tống đội, điện thoại Pháp y Lâm tìm được có phát hiện.” Trịnh Thành Duệ phóng to một bức ảnh cho các nàng xem.
“Nhìn cách bày trí giống như trong nhà hàng, món này là....”
Lâm Yêm rướn người về trước: “Là bò Beefsteak.”
Vài người liếc nhìn nhau, gương mặt lộ rõ hứng khởi.
“Lập tức quan sát mọi thứ xung quanh, tìm được nhà hàng nào có cách bày trí tương tự thì có thể biết được người cùng Ngô Uy đến đó dùng cơm là ai.”
Tống Dư Hàng vừa nói xong, một võng an lớn tiếng hô lên: “Tống đội, đến xem, chuyện này.... thật không thể tin được.”
Tống Dư Hàng bước tới: “Sao vậy....”
Võng an nhích sang một bên nhường chỗ cho cô: “Đã tìm ra được danh tính của chủ nhân số điện thoại, Dư Tân Diệp, nhưng.... người này đã qua đời 10 năm trước!”
Trang quản lý hộ tịch trên mạng nội bộ Bộ Cảnh sát hiện lên một bảng trắng đen.
Người chết: Dư Tân Diệp
Nguyên nhân tử vong: Bệnh
Số điện thoại liên lạc: xxxx
Đúng là dãy số trên quyển sổ của người đàn ông trọc đầu kia.
Mở giao diện máy tính, di ảnh của người chết lẳng lặng nhìn họ, gió bên ngoài lùa vào qua khung cửa sổ rộng mở, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Có người nuốt nước miếng, âm thanh phát ra trong bầu không khí tĩnh mịch càng thêm rõ ràng.
Đoạn Thành lắp bắp mở miệng, phá vỡ yên lặng: “Sẽ không.... sẽ không phải là người chết đi....”
Tống Dư Hàng trừng mắt nhìn cậu ta: “Không tin vào quỷ thần, là yêu cầu cơ bản của một cảnh sát.”
Một người đã mất sao có thể gọi điện thoại được chứ.
Tống Dư Hàng nhíu chặt mày: “Theo tôi được biết, chỉ cần chủ nhân số điện thoại sau khi chết không yêu cầu huỷ số điện thoại, có người vẫn tiếp tục trả phí thì số điện thoại đó vẫn sử dụng được. Nói cách khác, người sử dụng số điện thoại này không nhất thiết là chủ nhân nó, có khả năng là một người khác, nhưng bất kể là ai, nhất định có liên quan mật thiết đến vụ án lần này.”
“Điều tra xem người tên Dư Tân Diệp này có thân nhân nào khác không?”
Võng an bắt đầu gõ phím: “Không có, Tống đội, hộ khẩu của ông ta không có ai, ba mẹ đều đã qua đời.”
Tống Dư Hàng cân nhắc một chút: “Tìm xem ông ta là người ở đâu.”
“Trong hộ tịch ghi là người ở thôn Tiêu Hà huyện Khánh An thành phố Giang Thành.”
“Lập tức liên hệ với cảnh sát địa phương xác minh.”
Chỉ lát sau, có cuộc gọi gọi tới, nhân viên trực điện thoại bưng kín ống nghe đưa cho Tống Dư Hàng.
“Xin chào, tôi họ Tống, Đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố Giang Thành.”
Đối phương vừa nghe thấy chức vụ của cô lập tức dùng kính ngữ, tay cầm quyển sổ có chút run run: “Lãnh.... lãnh đạo, tôi đã kiểm tra, thôn Tiêu Hà đúng là có một người qua đời 10 năm trước, nhưng bệnh tình cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng chúng tôi có thể chắc chắn rằng, ông ấy vẫn còn một người bà con xa ở địa phương còn sống, tháng trước bà ấy vừa đến phòng an sinh xã hội của Thị trấn chúng tôi nhận trợ cấp.”
Tống Dư Hàng có một dự cảm, chỉ cần điều tra người này thì sự thật không còn xa nữa.
“Được, cám ơn, tôi sẽ đến đó một chuyến.”
Sau khi tắt điện thoại, cô chọn vài người cùng mình xuất phát, thật hiếm thấy, Lâm Yêm cư nhiên không chủ động xin xuất trận.
Ánh mắt cô vừa điểm chỉ đến nàng, đối phương liền ngồi trên ghế tựa xoay đi, nhấp một ngụm cà phê lại thả xuống: “Đừng nhìn tôi, mấy nơi thâm sơn cùng cốc, tôi không muốn đi.”
Tống Dư Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, thu thập tốt mọi thứ, đeo súng vào sau eo: “Xuất phát.”
Lúc bước qua chỗ của Lâm Yêm, cô cố tình thả chậm bước chân, như chờ nàng nói gì đó với mình nhưng Lâm Yêm chỉ miệt mài chơi game xếp hình Tetris trên điện thoại, cực kỳ thích thú.
Tống Dư Hàng lòng lặng lẽ thở dài một hơi, sải bước dẫn đầu đi trước.
Chờ cô đi rồi, xe cảnh sát lập loè xanh đỏ rời khỏi cổng Cục cảnh sát, Lâm Yêm mới từ trên ghế đứng dậy, đi đến một góc tối trong hành lang gọi một cú điện thoại.
“Uy, người lần trước mà ngươi nói, Lý Bân, là người nơi nào?”
“Người Trấn Du Linh huyện Khánh An, Bác sĩ Pháp y ở đồn cảnh sát địa phương gần 30 năm, bởi vì công tác chuyên nghiệp, thành tích ưu tú nên được điều đến Cảnh cục Giang Thành, nhưng không bao lâu lại xin trở về quê nhà.”
“Đáng tin không, lý lịch có đầy trên mạng.”
Bàn tay Lâm Yêm nắm thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, thật lâu sau nàng mới thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Làm phiền, tôi sẽ liên lạc sau.”
-----------------
-----------------