Xe cảnh sát chuyển hướng, trên con đường phố đông đúc rẽ hướng đi một con đường khác.
Mà con đường đó chính là con đường duy nhất đến Bệnh Viện Giang Thành.
Người đàn ông đẩy xe lăn tản bộ trên lối đi bộ.
Người đội mũ quay đầu: “Không báo cho họ biết sao?”
Ra ngoài cửa, người đàn ông cũng đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, trông giống như người nhà bệnh nhân thông thường.
“Thế nào, ngươi mềm lòng?”
Người ngồi trên xe lăn nắm chặt tay vịn: “Ta....”
“Đừng quên, là ai vứt bỏ ngươi.” Người đàn ông đẩy xe qua vạch kẻ đường, nhàn nhạt nói.
Cảnh sát tuần tra nhìn thấy hai người họ một già một trẻ còn đẩy xe lăn lập tức chạy tới giúp họ đẩy xe lên lề đường.
Trong mắt người đàn ông bày tỏ sự cảm kích: “Cảm ơn.”
“Không có gì, nếu cần giúp đỡ cứ việc nói với chúng tôi.”
Người đàn ông cười cười, đẩy xe lăn đi xa, khoảnh khắc xoay người ánh mắt liền lạnh xuống, nở nụ cười như vác theo tảng băng, không chút độ ấm.
“Đây là bà ta thiếu ngươi, thiếu Tân Diệp, ta để bà ấy sống thêm ngần ấy năm là đã ban ân huệ nhiều rồi, bây giờ đã đến lúc bà ta phải trả giá.”
Hắn yêu thương sờ sờ đầu người ngồi trong xe lăn: “Cũng phải nói, nếu không có bà ấy che chắn tầm mắt cảnh sát, chúng ta làm sao có thể dễ dàng đắc thủ vậy đây.”
“Được, giờ là lúc hoàn tất việc cuối cùng.”
•
Vệ Lệ Hồng mấy ngày nay vẫn luôn trong tình trạng tâm thần bất định, vừa tan ca buổi trưa đã gấp vội chạy về nhà nấu cơm cho con trai.
Trong lúc chờ nước đun sôi, bà ấy bước đến bên giường giúp nhi tử lau người, thanh niên mười mấy tuổi bị bệnh tật tra tấn, tay chân mềm nhũn nhìn qua chỉ giống đứa trẻ 7 - 8 tuổi.
Lòng bà đau xót, xoay lưng lau nước mắt, nước miếng tràn ra bên mép cậu ta, nhìn thấy bà khóc, cậu ta vỗ vào tay bà mỉm cười.
Vệ Lệ Hồng đành phải ấn hắn trở lại giường, ý bảo hắn đừng lộn xộn.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, bà lấy tay che ống nghe: “Uy?”
Tiếng cười rùng rợn đáng sợ của người đàn ông truyền tới: “Nguỵ Phượng Trân....”
Vừa nghe thấy cái tên này, cơ thể bà theo bản năng phát run, toàn thân nổi một trận da gà.
Nhưng nhìn đến đứa con trai ngây ngốc, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Lần trước không phải ông nói đã tìm được thận thích hợp rồi sao?”
“Đúng nha, đáng tiếc là cô không có cơ hội nhìn thấy ngày con trai mình chạy nhảy tung tăng đâu.”
Giọng nói người đàn ông thô thiển bén nhọn, giống như xuyên vào ống nghe đâm vào tai bà ta.
Sự bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng người phụ nữ, bà đột nhiên quay đầu thở hổn hển, nhìn xung quanh nhà mình.”
“Ông.... có ý gì?”
“Ý tôi là....”
Người đàn ôm nhếch mép, nghe thấy tiếng chuông cửa nhà bà ta liên tục kêu inh ỏi.
“Có người ở nhà không? Cảnh sát, mau mở cửa.”
Người phụ nữ hốt hoảng lui về sau vài bước, tựa vào ghế dựa, còn tiếng đập cửa bên ngoài dừng một chút sau đó tiếp tục dồn dập hơn.
Giọng nói uỷ dị trong ống nghe tiếp tục: “Muốn con trai bà sống sao? Muốn không? Muốn thì tôi sẽ nói cho cô biết nên làm thế nào.”
Đô đô dô....
Điện thoại tắt, cảnh sát ở bên ngoài cũng phá cửa bước vào.
Vệ Lệ Hồng chủ động đưa hai tay ra: “Tôi tự thú.”
•
Trong song sắt.
Vệ Lệ Hồng mang còng tay gục đầu xuống.
Trương Kim Hải đi đến, ngồi vị trí chủ thẩm, kêu đích danh nàng ta: “Nguỵ Phượng Trân?”
Đối phương gật đầu, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Trương Kim Hải đánh giá nàng ta: “Cô là vợ của Lý Hải? Tại sao lại đổi tên?”
Vệ Lệ Hồng liếm đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Tôi cùng Lý Hải tư gian, năm đó rời khỏi thôn Tiêu Hà, tôi đã thay đổi tên sinh sống ở Giang Thành.
Mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người đưa ra bức ảnh chụp: “Cô biết Dư Tân Diệp không?”
Bức ảnh trắng đen chụp lúc Dư Tân Diệp còn trẻ, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, cũng xem là một thanh niên tuấn tú.
Nàng ta giống như bị cái gì đó đâm trúng, đột nhiên rụt người cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn.
“Biết.... biết, hắn.... hắn là chồng trước của tôi....”
Điển hình tâm lý của việc áy náy trốn chạy, Trương Kim Hải thầm suy đoán.
“Khi đó cô kết hôn với Dư Tân Diệp, còn sinh cho hắn một đứa con gái sao lại tư gian với Lý Hải?”
Lời vừa buột miệng nói ra, sắc mặt Vệ Lệ Hồng lập tức thay đổi.
•
Cuối đông năm 1988.
Thôn Tiêu Hà.
“Em, em xem, đã có văn bản chính thức của huyện, chúng ta có thể về nhà rồi!” Lý Hải cầm tờ giấy mỏng trên tay, đầu đầy mồ hôi chạy đến chỗ em trai mình.
Tại hầm mỏ, mọi người đang nghỉ giữa trưa, Lý Dương ngồi nghỉ ngơi, ăn nửa cái bánh màn thầu trên tay, Dư Tân Diệp đang bưng hai chén nước lạnh tới.
“Ah, không phải chuyện tốt sao, hai người có thể trở lại Thành phố hưởng phúc rồi!”
Lý Dương uống một ngụm nước lạnh lại tiếp tục ăn màn thầu, giọng nói lười biếng kéo dài: “Trở về thì có phúc gì mà hưởng, ba tôi cả ngày bắt tôi phải học trường Y, không hứng thú, không muốn, chi bằng ở đây đào than coi vậy mà nhẹ nhàng hơn.”
“Sao cậu lại không quan tâm thế nhỉ, đây là chuyện tốt!” Lý Hải thấy Dư Tân Diệp không để tâm liền kéo hắn.
“Chúng ta ba người nhưng chỉ có hai danh ngạch, cậu ráng mà nắm bắt.”
“Lão Dư, ăn cơm thôi!” Nữ nhân đứng trước cửa hầm mỏ gọi, Dư Tân Diệp tức thì giống như mèo ngửi được mùi tanh chạy đi, lập tức ôm chầm người nọ.
“Sao em lại tới? Không phải ở nhà chăm sóc tiểu bảo sao?”
“Tiểu Bảo ngủ rồi, đừng lo, em lo anh ở đây ăn không đủ no, cho nên cố tình nấu thêm cơm mang đến.”
“Được rồi, được rồi, nhiều người nhìn như vậy, mau bỏ em xuống!”
“Không thích thả, em là vợ anh, bọn họ muốn nhìn thì cho họ nhìn!”
Dư Tân Diệp không chỉ không buông mà còn ôm nàng xoay mấy vòng.
Nữ nhân mặc áo váy bông xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Lý Dương ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng đá vào vách núi: “Dư ca cùng chị dâu tình cảm thật tốt, anh, chờ trở về có khi nào ba lại mai mối cho anh không?”
Tầm mắt Lý Hải chăm chú dừng trên người nữ nhân kia, Lý Dương kêu thêm vài tiếng hắn mới khôi phục tinh thần.
“Hả? Sao? Em vừa nói gì?”
Lý Dương phun cọng cỏ đuổi chó, cười mắng: “Anh muốn con gái đến điên rồi đi?!”
Gương mặt trắng nõn văn nhã của Lý Hải tức thì đỏ bừng: “Nói bậy gì vậy?! Anh nói cho em biết, buối tối làm xong cùng anh lên xã báo danh có nghe chưa?!”
Lý Dương cầm cây đuốc đi vào hầm mỏ, kéo dài giọng nói: “Biết rồi, anh dài dòng quá.”
Lý Hải lắc đầu, hắn thật không còn cách nào, hắn là trưởng tử trong nhà, ba mẹ phó thác rất nhiều kỳ vọng trên người hắn, còn với tiểu tử Lý Dương quản giáo sơ sài, cho nên cậu ta mới có thể buông thả như vậy.
Cho dù lên núi xuống làng nhiều năm vậy nhưng vẫn là cái nết đánh chết cái đức.
Tuy nhiên khi nghĩ đến việc phải trở về....
Lý Hải quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhân dáng người đầy đặn vừa mới sinh hài tử kia, liếm liếm môi trở lại vào trong hầm mỏ.
Buổi tối, đột nhiên truyền đến tin dữ.
Nguỵ Phượng Trân đang nấu cơm trong bếp, vừa mới trăng tròn nữ nhi nằm trên giường ô ô a a, nàng ngân nga mấy câu ca dao nhóm bếp lửa.
Một thanh niên cùng thôn chạy tới: “Phượng Trân, mau đến xem một chút, hầm mỏ bị sụp rồi!”
Nguỵ Phượng Trân sửng sốt, lập tức chạy ra bên ngoài, giày chỉ kịp mang một chiếc còn hài tử bên trong thì khóc oà lên.
Nàng lại đảo trở về dùng mảnh vải buộc đứa nhỏ vào người, chân không chạy tới hầm mỏ.
Trong trí nhớ của Nguỵ Phượng Trân, mùa đông chưa bao giờ giá lạnh như vậy.
Tuyết rơi đầy trời, nàng đi chân trần trên con đường sỏi đá, dưới chân là lớp tuyết đọng.
Cảnh tượng hỗn độn, quặng mỏ sụp đổ không còn nhìn thấy đỉnh.
Thôn dân tự thân chạy đến cứu người, từng khối thi thi được lôi ra từ những tảng đá lớn.
Nàng ôm đứa nhỏ hỏi: “Có thấy Tân Diệp không?”
“Không có, không có.”
Thôn dân lắc đầu lướt qua người nàng, tiếp tục đào ra một người.
Nguỵ Phượng Trân chạy tới quỳ xuống bên thi thể vừa được kéo ra, lòng run sợ nhấc lên tấm vải bố, người phía dưới bị đá đè ép gương mặt đã biến dạng.
Nàng oa một tiếng đóng lại.
Ngày đó, nàng đợi ở khu hầm mỏ cả đêm, tìm kiếm trong bảy tám thi thể cũng không nhìn thấy Dư Tân Diệp.
Cho đến khi đội cứu viện cùng chuyên gia đến.
Nàng đứng trong gió lạnh ôm hài tử run bần bật, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra đã bị gió thổi khô đi rồi.
Các thôn dân an ủi khuyên nàng: “Trở về đi, về đi, đứa nhỏ quan trọng hơn, khi nào có tin tức của Tân Diệp chúng tôi sẽ báo với cô.”
Nàng hồ đồ ngây ngốc trước sau luôn cảm thấy có người khóc lóc bên tai mình, chờ tinh thần hồi phục hài tử đã không còn sức khóc rống nữa rồi, gương mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến trắng bệch, cơ thể nhỏ bé như một khối băng.
Nàng cởi quần áo bọc nữ nhi ôm vào trong ngực, kéo lê đôi chân rướm máu nghiêng ngả lảo đảo trở về nhà.
•
Nghe nàng ta nói xong, mấy cảnh sát trong phòng thẩm vấn trầm mặc trong chốc lát nói: “Cho nên cuối cùng cô cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, cùng Lý Hải rời khỏi thôn Tiêu Hà, vậy còn con gái của cô đâu?”
Nói đến nữ nhi, Vệ Lệ Hồng xua tay che miệng nghẹn ngào nói: “Nuôi.... Nuôi không sống.”
Đó là ngày thứ ba sau vụ việc sụp hầm mỏ.
Năm 1988, một năm đại hạn, lại bùng nổ đợt tuyết lớn, ruộng lúa không thu hoạch được.
Dư gia không còn ai đủ sức lao động, trong nhà lại có hai người đang há miệng chờ cơm.
Nguỵ Phượng Trân cũng không còn sữa để uy hài tử.
Dì Dư đem toàn bộ số gạo còn sót lại trong nhà đưa cho nàng.
“Dì, làm vậy không được....”
“Mệnh khổ a....” Nghe tin Dư Tân Diệp xảy ra chuyện, Dì Dư trong một đêm đầu tóc trắng xoá, mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt.”
“Lương thực trong nhà không còn nhiều, dì để dành ăn đi, Tân Diệp không còn nữa, nếu dì cũng xảy ra chuyện bảo con phải sống thế nào.”
Bà lão lau nước mắt, ôm nàng khóc rống lên.
Ngày thứ tư, nàng cõng theo hài tử ra khỏi nhà, đến quặng mỏ.
“Đang tiếp tục đào bới, nhưng mong cô đừng quá hy vọng.....”
Nhân viên thi công nói với nàng như vậy.
Trước khi đi một cảnh sát mặc áo lông quen thuộc gọi nàng lại: “Ah, cho cô này, uy hài tử ăn đi.”
Nàng tiếp nhận, lúc đó chỉ là nửa cái bánh quy nhưng nữ nhân rất cảm kích mỉm cười, nước mắt chảy ra: “Cảm.... cảm ơn.... ân nhân...”
Nói xong nàng liền quỳ xuống dập đầu lại được người đỡ lên.
“Cô là người nhà của người gặp nạn sao?” Cảnh sát hỏi như vậy.
Nữ nhân ngơ ngác gật đầu, lại lắc đầu: “Còn chưa.... chưa tìm được người.....”
Cảnh sát gật đầu một cái, hơi thở phả theo làn khói trắng: “Vậy sao, chồng cô tên gì? Tôi là Pháp y, nếu.... tìm ra kết quả tôi sẽ phái người báo cho cô biết.”
“Tên.... tên là Dư Tân Diệp.”
Nữ nhân ba bước một lần quay đầu nhìn quặng mỏ, nhìn thấy người mặc đồ cảnh sát vẫn còn đứng trong tuyết phất tay với mình, lại xoay người ôm hài tử cúi chào, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Ngày thứ 5.
Chén gạo Dì Dư đưa cho lần trước đã dùng hết, hài tử đói khóc lóc nghêu ngao, nàng đành phải cầu chực từng nhà bố thí chút cơm thừa canh cặn, hoặc có sản phụ nào cấp cho nàng miếng sữa cũng được.
“Không có, thật sự không có, nhà tôi cũng không có gì để ăn đây.”
“Quê nhà hương thân, nếu là có khẳng định chia cho cô một ít.”
“Cầm lấy rồi về đi, cô đến nhà khác thử xem.”
Một hộ ném cái bánh màn thầu cứng ngắt mốc meo, nàng còn chưa kịp nhặt đã bị con chó hoang đói khát kiếm ăn ven đương nhanh hơn cướp đi.
Nàng nhào tới đoạt lại thức ăn trong miệng con chó: “Của ta, của ta, đồ súc sinh, súc sinh!”
Lông chó bay khắp trời, tay nàng máu chảy đầm đìa, cũng không biết đến tột cùng là đang mắng ai.
•
Nàng ta vừa nói, nhân viên cảnh sát cầm bút ghi chép.
Trương Kim Hải: “Sau đó thì sao, Lý Hải thế nào?”
Nữ nhân bụm mặt khóc, ai cũng không hối thúc nàng ta nói chuyện, một nữ cảnh sát đưa khăn giấy đến.
Vệ Lệ Hồng lau nước mũi, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, người tuy có tuổi nhưng dáng vẻ khóc lóc cũng rất đẹp, chứng tỏ khi còn trẻ nàng ta đã từng rất đẹp.
Trước mấy lời hỏi thăm ngắn ngủi của cảnh sát, bà lại nhớ tới nữ nhi, sở dĩ ngắn ngủi vì sau đó bà lại sinh thêm một nhi tử.
Bà ta đã trả trả bằng cả thời gian lẫn tiền bạc chỉ để có được đứa con trai này, không phải nông thôn có một câu châm ngôn rằng?
Sinh con để dưỡng già.
Cho nên lúc Lý Hải ngỏ ý muốn nàng vứt bỏ con gái cùng hắn trở về Thành Phố đã khiến nàng dao động.
Hắn giơ hai ngón tay lên thề: “Phượng Trân, em tin anh, anh nhất định sẽ tốt với em hơn cả Dư Tân Diệp, chúng ta về Thành phố, gặp ba mẹ anh xin họ cho chúng ta kết hôn, em sẽ được mặc áo cưới đỏ rực gả cho anh, có một hôn lễ đường hoàn, sẽ không phải chịu cảnh khốn cùng thế này nữa....”
Hắn vừa nói vừa nắm lấy miếng bánh trong tay nàng vứt đi: “Giống như thứ này vậy, đừng nói ăn, về sau anh nhất định sẽ không để em phải nhìn thấy nó!”
Về sau mỗi khi nàng nhắc đến Dư Tân Diệp, Lý Dương đều nói qua loa cho xong chuyện, không rõ ràng chi tiết.
Bảy ngày sau, cũng là lúc trở về thành phố, nhưng người bên phía hầm mỏ vẫn chưa có tin tức gì.
Lý Hải từ trên người nàng bò dậy, kéo khoá quần.
“Đi thôi, đừng do dự.”
Cho đến 10 năm sau đó, Lý Dương lại tìm được nàng, nàng cảm thấy cứ như một giấc mộng, là một cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Hắn tới báo thù.
Nghĩ đến đây, Vệ Lệ Hồng không khỏi run người, cảnh sát nghĩ nàng sợ hãi nên an ủi nói: “Cô đừng sợ, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, những gì cô nói ra ngày hôm nay khi đứng trước toà án chỉ có lợi cho cô chứ không thiệt.”
Vệ Lệ Hồng đúng thật rất sợ, chỉ là không phải lo lắng bản thân mình mà là con trai cô.
Nàng nhớ tới Lý Dương từng nói: “Hình cảnh kinh nghiệm phong phú cái gì nhìn không ra, đừng hòng qua mắt bọn họ, cái gì cô biết là biết, không biết thì không biết, đấy chính là cách ổn thoả nhất.”
Vệ Lệ Hồng thành thật lắc đầu: “Tôi thật sự không biết làm sao hắn ra khỏi được hầm mỏ.”
Nàng ta xác thực không biết, người hiện tại biết được bí mật này chỉ có người đang yên nghỉ trong lòng đất Dư Tân Diệp, cũng người thần thần quỷ quỷ - Lý Dương.
Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm ngồi trên xe cảnh sát theo dõi cuộc thẩm vấn từ xa.
Vệ Lệ Hồng nói xong, Tống Dư Hàng lập tức nhíu mày.
Lâm Yêm tinh mắt phát hiện: “Sao vậy?”
Cô lắc đầu tiếp tục lắng nghe Trương Kim Hải nói.
“Số điện thoại này là của chồng cũ của cô?”
Nhìn số điện thoại đã được truy ra, Vệ Lệ Hồng gật đầu.
“Cách mỗi tháng cô đều dùng số điện thoại này liên lạc với lão bản xưởng hoá chất đặt mua acid gamma hydroxybutyric, giao đến phòng bảo vệ khu công nghiệp Bắc Đẩu, đây là hoá đơn, cô có gì để nói không?”
Vệ Lệ Hồng lắc đầu, sắc mặt ảm đạm: “Tôi không có gì để nói.”
Trương Kim Hải vỗ xuống bàn: “Mười mấy mạng người mà nói là không có gì để nói? Cô tìm chất đó để làm gì, mau nói!”
Vệ Lệ Hồng lúc này mới ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ bình thản: “Chế tạo chất dùng để gây tê.”
“Cô chỉ là một phụ nữ nông thôn, là ai dạy cô?”
“Chồng tôi là Bác sĩ, chỉ cần nhìn thì biết.”
“Những người chết có quan hệ gì với cô hay không?”
Trước mắt nàng ta là mấy bức ảnh chụp, đều ở độ tuổi thanh thiếu niên còn rất trẻ.
Vệ Lệ Hồng liếc thoáng qua, sau đó hờ hững thu lại tầm mắt: “Có, tôi đăng lên diễn đàn tự sát để thu hút chúng, sau khi làm quen tôi mới hẹn gặp chúng ở ngoài, cho chúng uống thuốc khiến tinh thần chúng hoảng loạn làm gia tăng khuynh hướng tự ngược, cuối cùng nảy sinh ý định tự sát.”
“Động cơ gây án?”
Cơ thể nàng ta run lên, gương mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ dưới ánh đèn tối tăm của phòng thấm vấn.
“Dựa vào cái gì con trai tôi muốn sống bình thường nhưng không thể, còn bọn chúng có tay có chân, thân thể khoẻ mạnh, gia đình hạnh phúc lại muốn chết, nếu chúng muốn chết tôi đương nhiên phải thành toàn cho chúng.”
Vệ Lệ Hồng hơi nghiêng người chống tay xuống bàn cười đến run rẩy, cười đến ra nước mắt.
Trương Kim Hải thốt ra hai chữ qua kẻ răng: “Kẻ điên.”
Tống Dư Hàng tháo tai nghe ném xuống băng ghế đang ngồi, xe dừng ở trạm xăng, mọi người bước xuống xe hoạt động gân cốt.
Cô kéo xuống kính cửa xe thò đầu ra ngoài hỏi Đoạn Thành: “Bao lâu nữa thì đến?”
Đoạn Thành nhìn đồng hồ: “Còn khoảng 2h nữa sẽ đến địa phận Giang Thành, nếu giao thông thông thuận có thể nhanh hơn.”
Tống Dư Hàng gật đầu, buổi thẩm vấn cũng tạm nghỉ vài phút cô mới có chút thời gian rảnh quay sang nhìn Lâm Yêm: “Suy nghĩ gì vậy?”
Lâm Yêm tựa vào ghế, sắc mặt có chút trắng bệch, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe Tống Dư Hàng hỏi nàng mới khôi phục tinh thần: “Nghĩ đến vụ án, tôi cảm thấy Vệ Lệ Hồng nói dối, tuy ngoài mặt không có sơ hở, nhưng nếu xâu lại thì không logic lắm.”
Nàng hình như có chút khó chịu nhíu mày.
Tống Dư Hàng cũng cảm thấy như vậy: “Về việc mua hoá dược có thể giải thích nhưng trình tự cùng cách làm không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.”
Cuối cùng, nhìn thấy nàng không thoải mái cô mới mở cửa sổ thấp xuống thêm một chút: “Say xe khó chịu sao? Em thử ---”
Cô nhìn xung quanh lục lọi gì đó, thấy bên ngoài có mấy thôn dân bán quýt nên nhất thời hưng phấn bước xuống xe.
Lâm Yêm đã không kịp ngăn lại: “Aizz ---”
Quả nhiên là đi hỏi mượn tiền Phương Tân mua quýt.
Lâm Yêm lắc đầu lấy ra hộp kẹo cao su, trút hai viên thuốc đựng bên trong ra bỏ vào miệng.
Tống Dư Hàng trở lại nàng vừa uống nước xong, hộp kẹo cao su còn trên tay chưa kịp cất vào.
Lâm Yêm huơ huơ trước mắt cô: “Muốn hai viên không?” . Truyện Võng Du
Tống Dư Hàng ngẩn ra, suốt dọc đường đi các nàng không có cơ hội nói chuyện, vất vả lắm mới xuống xe.
Cô thanh giọng nói: “Em đút tôi ăn hả?”
Lâm Yêm giơ tay muốn đánh cô đã nhanh chóng cầm lấy: “Hah, đừng ném, để tôi tự lấy, tự lấy.”
Đồng tử Lâm Yêm co rút lại, vỗ tay cô đoạt trở về: “Ai cho chị, nghĩ hay....”
Múi quýt chua chua ngọt ngọt bị đè ép trước môi mình, vừa lúc trung hoà được vị đắng của thuốc.
Lâm Yêm sửng sốt, Tống Dư Hàng lại tách một múi quýt cho nàng: “Keo Kiệt, trên đường đi có mang theo kẹo mà giữ khư khư một mình, em là tiểu hài tử sao?”
Ngậm múi quýt trong miệng cho nên Lâm Yêm không muốn nói nhiều với cô, sau khi nuốt xong mới mở miệng: “Chị muốn nếm thử tính khí trẻ con của tôi không?”
“Không dám, không dám.” Tống Dư Hàng ngoan ngoãn không cương với nàng, chỉ là quả quýt trên tay còn chưa lột vỏ nên không đưa thêm cho nàng.
Lâm Yêm ăn xong còn chưa đã thèm, đưa tay ra hỏi Tống Dư Hàng: “Muốn ăn sao? Há miệng tôi đút em ăn, tôi rất hào phóng nha.”
Tống Dư Hàng bước vào trong xe, Lâm Yêm ngoảnh mặt nhích ra chút, nhìn sao cũng giống như đang tức giận.
Tính khí Đại tiểu thư nổi lên, lập tức ngồi lại vị trí.
- -- Mẹ nó, lão nương không thèm! Hiếm lạ gì quả quýt của chị!!! Về rồi tôi liền thầu một mảnh đất trồng quýt ăn đến sảng luôn!!!
Nàng một bên nghiến răng nghiến lợi, Tống Dư Hàng một bên ăn đến ngon miệng, lại tiếp tục là một múi quýt bỏ vào trong miệng.
“Ah, ngon quá đi ~ không hổ danh là quýt thôn dân trồng, vừa chắc vừa ngọt, không bị sượng càng không nhạt nhẽo ám mùi thuốc trừ sâu a.”
Mùi hương ngào ngạt của quýt len lỏi khắp trong xe.
Lâm Yêm nuốt nước miếng quay mặt đi.
Tống Dư Hàng bật cười cầm một múi quýt lắc lư đưa đến bên miệng nàng: “A --- người nào không ăn thì thật đáng tiếc nha, về lại Giang Thành không biết có ăn được loại quýt ngon thế này không.”
Múi quýt mềm mềm thơm thơm mọng nước lại áp lên miệng mình, Lâm Yêm quyết không ăn là không ăn, nhưng cô vẫn tiếp tục uy.
Tống Dư Hàng ngược lại rất thích bộ dáng muốn mà cố nhịn của nàng, cười đến nhăn mặt.
“Hửm, miếng cuối cùng rồi đó nha.”
Lâm Yêm ngước nhìn gương mặt cười đùa vui vẻ của cô thế nào cũng thấy chói mắt, quyết định trả đũa tí trừng phạt nho nhỏ.
Xét về việc trêu chọc người thì Đại tiểu thư có ngán ai bao giờ đâu.
Môi đỏ khẽ mở liền ăn luôn múi quýt trên tay cô.
Tống Dư Hàng nuốt nước bọt, cổ họng giật giật.
Cửa xe nửa mở, kính xe trong suốt đồng sự có thể lên xe bất cứ lúc nào.
Nàng học theo động tác ái muội của ai đó, không giống với lần trước giúp cô hút máu bầm, lần này cố tình thêm vài phần dụ hoặc.
Đầu lưỡi nàng nhẹ đảo quanh vết chai mỏng trên ngón tay cô, Tống Dư Hàng không thể tránh né run run.
Dòng điện lưu xa lạ chạy dọc sống lưng.
Khắp người cô bắt đầu ngứa ngáy, một tay khác siết chặt lớp vải nơi đầu gối khiến bộ cảnh phục gần như bị nhào nhăn hết cả.
Thời gian dừng lại, không khí xung quanh bắt đầu nóng dần lên.
Lâm Yêm thư thái bao nhiêu thì Tống Dư Hàng lại bối rối bấy nhiêu, cô thầm mong ai đó nhanh đến đây, kết thúc sự tra tấn hỗn loạn này lại hy vọng đừng ai đến cả.
Như vậy thì Lâm Yêm có thể lâu một chút, lâu một chút đối với cô....
Lâm Yêm quan sát phản ứng của cô, sóng mắt nhẹ nhàng xoay vòng, ẩn chứa long lanh, theo động tác của nàng nước quýt từ cằm chảy xuống len lỏi vào trong cổ áo.
Trong nháy mắt, Tống Dư Hàng thật muốn nhào tới thế này liếm sạch chúng đi.
Tiếng cười nói mơ hồ truyền đến sau lưng, Lâm Yêm thả tay cô ra, liếm môi, ánh mắt vừa vũ mị lại cao ngạo.
“Đa tạ khoản đãi a, Cảnh sát Tống.”
Phương Tân vừa về tới liền bắt gặp tai Tống Dư Hàng đỏ bừng: “Sao vậy Tống đội, không khoẻ sao?”
Lâm Yêm ngồi bên cạnh an phận nghịch điện thoại: “Nóng quá đi.”
Tống Dư Hàng kéo mũ thấp xuống một chút: “.... Chị không sao.”
---------------
---------------