Lâm Yêm trích 20gr mẫu tế bào được lưu trữ từ các mô lần trước cắt ra của nạn nhân, tiến hành hoá hữu cơ tách chất bẩn, rửa sạch, ly tâm, sau đó nhỏ một giọt đã hoà tan đặt vào dưới kính hiển vi, động tác thuần thục hơn cả chuyên nghiệp.
Đây là lần đầu tiên Tống Dư Hàng nhìn thấy nàng mặc áo blouse trắng, mái tóc xoăn dài được bới lên, lộ ra phần cổ bạch ngọc như hoạ.
Cô từng nghĩ rằng một người như Lâm Yêm ắt sẽ không bao giờ chuyên tâm làm một chuyện gì đó như vậy, ai ngờ khi làm việc nàng lại cực kỳ nghiêm túc, nàng thay đổi khẩu độ kính hiển vi rất nhiều lần, vừa quan sát vừa ghi chép số liệu.
“Từ lúc về đến, chị ấy đều nhốt mình trong phòng.” Phương Tân dùng túi bao hồ sơ che một bên mặt, nhẹ giọng thì thầm.
“Tống đội nếu muốn tìm chị ấy nói chuyện, để em đi gọi một tiếng.”
“Từ giờ trở đi, cô điều tra việc của cô, tôi làm việc của tôi.”
Tống Dư Hàng chợt nhớ đến lời cảnh cáo của nàng, há miệng lại thôi, sửa lời nói: “Không cần, cứ để cô ấy yên tĩnh đi, nếu có kết quả lập tức gửi đến cho chị.”
Lâm Yêm ở trong phòng cả một buổi trưa, chờ đến khi bước ra khỏi cửa cũng là lúc trời lặn đằng Tây.
Nàng mắc áo blouse trên giá áo, ngón tay rút thanh kẹp tóc để chúng được tự do bung xoã sau đó dùng dây buộc tóc màu đen buộc gọn lên.
Vài người bên tổ kỹ thuật đang vây quần ngồi ăn mì gói: “Pháp y Lâm, xong rồi tới đây ăn chút gì đi.”
“Không cần, tôi không ăn.” Nàng cầm lên đồng hồ đeo tay đeo vào, muốn nói lại thôi: “Tống -----”
Phương Tân nhanh mồm lẹ miệng: “Ah, Tống đội buổi chiều có ghé qua, nhưng thấy chị đang làm việc nên đã đi rồi.”
Lâm Pháp y dùng giọng mũi Hừm một tiếng: --- Vậy ra chị ta cũng biết thức thời a.
•
“Tôi không phải, tôi không có, tôi thật sự không biết gì cả, tôi cùng cô ấy chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi....” Người ngồi đối diện liên tục chối bỏ khi bị cảnh sát thẩm vấn.
“Các người nếu không có chứng cứ, tôi nhất định sẽ tố cáo các người tội phỉ báng.”
Tống Dư Hàng từ trên ghế đứng dậy, bảo Trịnh Thành Duệ xoay máy tính qua cho hắn xem.
“Từ tháng 3 năm ngoái, ông quấy rối tình dục nạn nhân Đinh Tuyết trong suốt hơn một năm, kể cả việc dùng ngôn từ quấy nhiễu, Hiệu trưởng Cát, ông đã có gia đình, cũng phải giữ lại chút thể diện, để phu nhân nhà ông biết được chỉ sợ -----”
Lịch sử trò chuyện toàn là mấy từ ngữ ô ngôn uế ngữ khó nghe, trong đó còn có bức ảnh khiêu khích mà hắn gửi cho Đinh Tuyết.
Chịu đựng hơn một năm bị quấy rối, nhưng vì hắn là thượng cấp nên Đinh Tuyết vẫn luôn nhường nhịn, lời dịu dàng xin miễn, nàng cũng đã kiên quyết cự tuyệt, mà hết thảy chỉ khiến hắn thẹn quá hoá giận, cho nên vào đêm ngày 14 tháng O5 hắn đã gửi cho Đinh Tuyết một tin nhắn.
“Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, cô sẽ phải hối hận!”
Việc nhìn thấy lịch sử trò chuyện khiến hắn giật thót, toát một thân mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắn kềm chống, hắn lấy khăn lau mồ hôi trên trán: “Không thể nào, đây nhất định là các người muốn vu khống tôi.”
Hắn vừa dứt giọng, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, mấy cảnh sát đứng phía sau muốn ngăn lại nhưng đã không kịp ngăn cản.
Lâm Yêm đem một sấp ảnh chụp vỗ mạnh xuống bàn: “Vậy những thứ này, ông làm sao giải thích?”
Trên ảnh chụp là một nam một nữ thân mật dính vào nhau, nữ nhân tựa hồ uống say, còn nam chính trong đó lợi dụng nghiêng đầu hôn lên mặt nàng.
Mồ hôi tuôn ra trên trán Cát Quân từng giọt trút xuống, sắc mặt tái xanh đan xen, cắn chặt răng, tính toán liều chết cũng không nhận.
“Tôi nghĩ ông nên hiểu rõ, ông đã bị cảnh sát cho vào diện tình nghi, bất kể ông giảo biện thế nào, chúng tôi đều sẽ tìm được bằng chứng đưa ông đến trước vành móng ngựa, đường đường là một Hiệu trưởng trường điểm, kể cả khi ông không nhận tội, chỉ cần với chứng cứ xác đáng chúng tôi cũng có thể dễ dàng định tội ông.”
“Nghĩ lại gia đình của ông xem, ba mẹ ông, vợ ông, con ông.... chẳng lẽ ông muốn người đời biết, ba của chúng, chồng của bà ta, ba mẹ của hắn phải cúi đầu hổ thẹn? Từ đó trở đi không dám ngẩng mặt lên mà làm người?”
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối nhất định sẽ bị nghiêm trị, ông thành thật thế nào chúng tôi sẽ viết thật chi tiết trong bản báo cáo, nói không chừng lúc lên toà, còn tranh thủ xin giảm nhẹ tội cho ông.”
“Con muốn phụng dưỡng nhưng ba mẹ chẳng còn, ông nếu muốn trong tù cả đời thì đến tư cách tẫn hiếu bên giường cho ba mẹ ông cũng không có cơ hội.”
“Ông còn là giáo viên, là Hiệu trưởng, là tấm gương của lớp trẻ, ông xem học sinh của ông soi cái gì từ ông đây?”
Nghe những lời đánh đòn tâm lý thế này, một người miệng lưỡi như Lâm Yêm còn phải động dung.
Nói đến ba mẹ cùng hài tử, Cát Quân sắc mặt rốt cuộc có chút dao động, Tống Dư Hàng để ý đến hai bàn tay khẩn trương của hắn đặt dưới bàn, cuối cùng châm thêm một ngòi lửa.
“Ông yên tâm, cảnh sát chúng tôi tuyệt đối không oan uổng người vô tội, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua bất cứ kẻ nào có hành vi bại hoại đạo đức.”
Cát Quân nội tâm giãy dụa một hồi, nét mặt biến chuyển, nói: “Tôi không giết cô ấy, tôi thật sự không giết nàng, tuy rằng tôi có lúc nói mấy lời độc ác muốn hại chết nàng nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ thật sự giết người.”
Không hiểu sao, Lâm Yêm bản năng nhìn xem ánh mắt của Tống Dư Hàng, đúng lúc cô cũng đang hướng ánh mắt về phía nàng.
Hai đường song song vô tình gặp nhau, cả hai người đồng thời di chuyển tầm mắt.
Tống Dư Hàng tiếp tục hỏi: “Vậy vào buổi tối hôm 14 tháng 05 ông đã đi đâu, làm gì?”
“Tôi.... tôi đi....” Một mình trong phòng bị biết bao ánh mắt trừng to tra khảo, hắn càng lúc càng nhỏ giọng: “Nhân lúc đi công tác.... tôi... đi gặp.... đi gặp tình nhân....”
“Tôi thật sự không giết nàng, các người không tin cứ đi điều tra sẽ rõ.”
Hắn rành mạch cho thông tin về tình nhân mà hắn bao dưỡng, không sót chi tiết nào, một cảnh sát lấy giấy bút ghi lại.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt cảnh sát nhăn nhó trở lại, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tống đội, điều hắn nói là thật, chúng tôi đã xác minh CCTV ở khách sạn mà hắn đã ghé qua, cũng hỏi qua nhân viên lễ tân, vào lúc 7h hắn cùng nhân tình thuê phòng, đến sáng hôm sau mới ra về, ngay cả cơm chiều cũng đặt tại khách sạn.”
Cát Quân dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán: “Đó, tôi không hề nói dối, đồng chí cảnh sát, nếu như những gì tôi khai là thật, vậy bây giờ có phải nên thả người không?”
Tống Dư Hàng bỗng dưng mím môi, manh mối lại bịt chặt đứt.
Lâm Yêm lúc này nhàn hạ tựa vào lưng ghế, mỉm cười đầy ý vị.
“Tống đội, giờ phải làm sao đây? Thật vất vả mới bắt được người về, thật sự phải -----” Phương Tân cũng thấp giọng nói, đối nữ giới, hạng người nguỵ quân tử vẻ ngoài đạo mạo là đáng ghê tởm nhất, bắt đầu nhìn hắn với ánh mắt thù địch.
Tống Dư Hàng đứng dậy: “Thả hắn đi, các anh em bên ngoài cũng đã chờ lâu rồi.”
“Cảm ơn, mọi người vất vả rồi, hôm nào rảnh Cát mỗ nhất định mời mọi người uống trà.” Cát Quân thả tay xuống cúi đầu khom lưng, gương mặt không ngăn được cười hớn hở.
Đoạn Thành huých khuỷu tay Trịnh Thành Duệ: “Anh nói xem hắn có phải đang cảm thấy may mắn vì đã ngoại tình không, nếu không có nhân tình, thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.”
Mập mạp đẩy đẩy mắt kính, sờ cái bụng tròn vo: “Vụ án này khi nào mới kết thúc đây, tôi muốn ăn bồ câu rô ti, giò heo nướng, tôm hùm đất, chân gà....”
Đoạn Thành bụng cũng đúng lúc kháng nghị kêu réo: “Được rồi, anh im bớt cái mồm lại đi.”
Cát Quân rời khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt cười tươi chợt bị điểm huyệt.
Đứng trước mặt ông là mấy thanh niên tây trang giày da, bộ chế phục đen ngòm, trên ngực áo là huy hiệu viện kiểm sát, họ đưa một tờ giấy đến trước mặt ông.
“Viện kiểm sát nhân dân Thành phố Giang Thành, chúng tôi nhận được tin, ông sử dụng chức quyền lạm dụng quấy rối nữ đồng nghiệp, xin mời theo chúng tôi một chuyến.”
Hắn quay đầu nhìn lại, Tống Dư Hàng mang theo vài người yên lặng không một tiếng động tiễn hắn một đoạn.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào có hành vi bại hoại đạo đức.”
Quả nhiên.
Thấy thẩm vấn Cát Quân cũng không có kết quả gì, khoé môi Lâm Yêm bất giác gợi lên cười chế giễu.
Nàng đưa tay thu gom sấp ảnh, không ngờ lại bị ai đó đè lại.
Nàng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Tống Dư Hàng.
“Từ đâu mà cô có mấy tấm ảnh này?”
“Cô quản tôi? Không phải nói cô điều tra việc của cô, tôi làm việc của tôi còn gì.”
Lâm Yêm vừa nói vừa khó chịu rút tay ra, nàng hơi dùng sức vùng vẫy khiến hai người trôi vào thế giằng co.
“Chứng cứ không theo trình tự điều tra sẽ không được xem là chứng cứ hữu hiệu đưa lên trình toà.”
“Mặc kệ mèo trắng mèo đen, có thể bắt được chuột chính là mèo tốt, nếu tôi không ném sấp hình ra trước mặt hắn, cô nghĩ mình có thể hỏi được gì?”
Lâm Yêm một bước cũng không chịu nhường nhịn, cùng Tống Dư Hàng đối chọi gay gắt.
“Cảnh sát phá án coi trọng quá trình, coi trọng kết quả điều tra.”
“Các người bớt bày vẽ đi, tôi mặc bộ quần áo này không có nghĩa tôi tán đồng tác phong làm việc của các người, tôi nói rồi, trong mắt tôi, các người....” Nàng bước lên một bước, cúi đầu ghé sát tai cô.
“Đều là kẻ vô dụng.”
Hài lòng nhìn lồng ngực người nào đó tức giận phập phồng, chỉ là ngay tức khắc, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Nếu chán ghét chúng tôi như vậy, vì cái gì còn muốn ở lại đây, Pháp y Lâm, cô không cảm thấy ghê tởm quá sao?”
Cô thật sự giỏi trong việc chọc trúng chỗ đau của người khác.
Lâm yêm nghiến răng nghiến lợi: “Điều đáng ghê tởm là các người không biết làm gì, không có hiệu suất, là các người vô năng, không phải tôi!”
Tống Dư Hàng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nhưng thật ra không mấy lo ngại: “Kỳ thật tôi vẫn luôn tò mò, cô tại sao lại chán ghét cảnh sát chúng tôi như vậy?”
Lâm Yêm tay đè sấp ảnh lập tức buông ra: “Không có gì để nói.”
Đủ rồi, đã nói quá nhiều với Tống Dư Hàng rồi.
Nàng xoay người muốn rời đi, sau lưng lại truyền đến giọng nói trầm thấp: “Pháp y Lâm, tôi cho cô một lời khuyên.”
Lâm Yêm chợt dừng bước.
“Đừng cố tình sai lệch quy luật, nếu không chỉ gieo gió gặt bão.”
•
5h chiều, đúng giờ cao điểm, việc đưa đón hài tử trước cổng trường gây tắc đường nghiêm trọng.
Lâm Yêm tìm một quán cà phê ven đường ngồi xuống, tầm nhìn rất thích hợp, bên ngoài cửa sổ cách một con đường chính là trường mẫu giáo Sao Mai.
Nàng gọi một ly latte, mỗi lần nâng lên chỉ nhấp môi chứ không uống, tuỳ tiện lật mấy trang sách báo tạp chí.
Sắc trời dần ngã màu, tia nắng chìu tà cuối cùng cũng nhượng chỗ cho ánh đèn neon, đám nhỏ hầu hết cũng rời khỏi cổng trường.
Lão sư chuẩn bị đóng cổng, tiểu nữ hài vẫn còn đưa đầu ra ngoài song sắt dõi mắt mong chờ.
“Tiểu Nhã ngoan, lão sư đã gọi điện thoại cho ba con, một lát nữa ba con sẽ tới đón.”
Lão sư sờ sờ đầu nó, lo bản thân sắp về nhà muộn.
Một thân ảnh cao to che chắn mặt trời, nam nhân cầm trong tay que kẹo đưa cho nó: “Con là Tiểu Nhã? Chú là bạn của ba con, ba con nhờ chú đến đón con đây.”
Đứa nhỏ ngây thơ đưa mắt nhìn hắn, lại nhìn cây kẹo trong tay hắn mà nuốt nước miếng.
Nam nhân mở cửa, đang định ôm đứa nhỏ ra thì bị người tóm được.
“Buông đứa nhỏ ra, anh không phải bạn của ba nó.”
Lâm Yêm đưa mắt nhìn đến, khoé môi hơi gợi lên ý cười.
.....
“Vừa rồi thật làm phiền cô quá, nếu không nhờ cô, con bé hôm nay rất có thể gặp nguy hiểm.” Lý Thi Bình ôm Tiểu Nhã vào trong ngực, hướng nàng mỉm cười cảm kích.
Tiểu hài tử thực ngoan nằm yên trong ngực cô, dường như ở đấy khiến nó cảm thấy rất an toàn.
Lâm Yêm cười cười: “Tôi cũng chỉ tình cờ đi ngang qua, vừa vặn thấy hai người lôi lôi kéo kéo, nên ra tay tương trợ thôi.”
“Thật không nhìn ra, Pháp y Lâm thân thủ lại tốt như vậy.” Câu này thực ra không khoa trương, vừa rồi cái người kia giằng co với cô, gần sắp tóm được Tiểu Nhã đi đến chiếc xe bán tải đậu ven đường, nhưng cô lại không cách nào cứu được nó.
Cũng không biết Lâm Yêm từ đâu xuất hiện, trong tay nàng cầm một cây roi sắt, đập vào sau gáy tên đàn ông to cao, nhân lúc tên bắt cóc ăn đau, lập tức kéo giữ đứa nhỏ ôm trở về.
Vừa mới thoát hiểm, đối phương cảm thấy tình thế không ổn, lập tức bò dậy phóng lên xe chạy mất.
Lý Thi Bình trong lòng vẫn còn chút khiếp sợ không thôi.
Dù sao thì cô cũng vừa trải qua sóng to gió lớn, nên sắc mặt cũng chỉ trắng bệch mà thôi, cũng coi như trấn định.
“Chủ yếu để phòng thân.” Sau một tiếng tích, chiếc roi sắt thu lại với kích thước như bút điện tử, nàng dễ dàng cất nó vào trong túi.
“Phó hiệu trưởng Lý sao lại ở đây? Tôi nhớ nơi này cách khá xa trường Trung học.”
“Ah, tôi ở gần đây, đang trên đường về nhà, cũng là tình cờ đi nang qua, còn phải đa tạ Pháp y Lâm đã giúp tôi giải vây....”
Cô còn chưa dứt câu, một nam nhân từ xa mệt mỏi chạy tới: “Nhã Nhã, Nhã Nhã, con không sao chứ?”
Hắn vừa hối hả nói xong liền trực tiếp bế đứa nhỏ trong vòng tay Lý Thi Bình.
Vụ việc xảy ra quá mức đột ngột, Giáo viên mầm non lẫn bảo vệ đều chạy ra.
“Anh làm ba đứa nhỏ thế nào vậy, mỗi ngày đều là người cuối cùng đến đón con tan học, công việc bận cách mấy cũng không thể lơ là con mình, nếu không nhờ hai vị đây giúp đỡ, con anh nhất định đã xảy ra chuyện.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lần sau tôi nhất định chú ý, nhất định sẽ.” Tôn Hướng Minh liên tục cúi đầu nhận lỗi với lão sư, ánh mắt vô tình lướt qua Lý Thi Bình.
Lâm Yêm nhìn thấy yết hầu hắn giật giật, sau đó mới quay sang nhìn nàng: “Làm phiền Pháp y Lâm rồi.”
“Không sao, chuyện nhỏ không phí sức, mọi chuyện đã giải quyết vậy tôi đi đây.” Nàng vẫy vẫy tay chào, xoay người rời đi.
Dư quang ánh mắt khẽ lướt nhìn Lý Thi Bình nhìn theo hướng Tôn Hướng Minh rời đi, Tôn Nhã nằm trên vai ba mình không nói câu gì, khoé mắt vẫn còn tích nước.
Vì thế Tôn Hướng Minh mở ra chiếc túi mà hắn mang theo, lấy ra bể cá nhỏ đưa đến trước mặt nó: “Con xem, ba ba mua gì đây, là cá vàng mà con thích nhất.”
•
Lý Thi Bình vừa về đến nhà không bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, nàng bước tới nhìn xuyên qua mắt mèo.
Là Tống Dư Hàng.
Nàng lúc này mới lấy khăn giấy chùi lau khoé mắt, mở cửa.
“Tống cảnh sát, trễ vậy rồi có chuyện gì không?”
Tống Dư Hàng một mình đơn độc đứng ngoài cửa, cô mặc bộ thường phục kèm ba lô đeo trên lưng: “Quấy rầy, tôi đến tìm cô muốn biết thêm thông tin.”
“Không sao, không có việc gì, mời vào.”
Lý Thi Bình tránh sang một bên nhường cô đi vào, từ tủ giày đặt tại huyền quan* lấy một đôi dép lê đưa cho cô.
(*Huyền quan: khu vực giao giữa cửa ra vào và phòng khách)
“Cảm ơn.”
“Tống cảnh sát uống gì không?”
Trong lúc cô đổi giày, Lý Thi Bình bước vào mở cửa phòng bếp, chuẩn bị pha cà phê cho cô.
“Không cần đâu, nước lọc được rồi.”
“Cô ở một mình à?”
“Phải, sau khi ly hôn tôi ở một mình.”
Tống Dư Hàng để ý thấy nàng dọn dẹp chiếc ly trên bàn đã qua sử dụng, sau đó lấy một ly khác rót nước lọc cho cô.
“Con cái thì sao?”
“Tôi không có con.”
Nàng nhàn nhạt nói xong, nhấp một ngụm cà phê.
Tống Dư Hàng không hỏi thêm về đời tư của nàng, lấy giấy bút ngồi xuống.
Vẫn là mấy câu hỏi như thường lệ, sau khi kết thúc, cô lại đưa ra một vấn đề: “Cô đối với nạn nhân Đinh Tuyết ấn tượng thế nào?”
Nữ nhân bưng ly cà phê hơi chút trì hoảng thần sắc: “Ấn tượng khá tốt, một giáo viên trẻ tuổi, nhiệt huyết lại có năng lực, lại biết lý lẽ, đối xử với học sinh rất bình đẳng....”
“Nghe hàng xóm Tôn gia nói, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người không quá tốt đẹp, nàng ở trong trường có đề cập qua không?”
Lý Thi Bình suy nghĩ trong chốc lát: “Không, tôi chưa hề nghe cô ấy nhắc tới chồng mình.”
“Chưa bao giờ đề cập qua sao?”
“Chưa bao giờ.”
“Cô biết nam sinh tên gọi Chu Mạt không?”
“Biết, cậu ta là một học sinh có rất nhiều vấn đề.”
“Tôi thấy cậu ấy có tên trong phiếu điểm các học sinh ưu tú được dán trên thông báo của trường, làm sao lại có vấn đề?”
Lý Thi Bình trầm ngâm chốc lát, Tống Dư Hàng chăm chú quan sát nét mặt nàng ta, cảm thấy giống như có điều gì khó nói.
“Cô không biết.... cậu ấy....” Nàng có chút khó mở lời.
“Có tình cảm đặc biệt với lão sư đúng không?”
Lý Thi Bình không nói gì xem như đồng ý.
“Cô có thành kiến gì với Hiệu trưởng Cát không?”
“Tôi nghe nói ông ấy đã bị điều tra?” Lý Thi Bình không vội trả lời, hỏi ngược.
Tống Dư Hàng gật đầu: “Không sai, cô nắm bắt thông tin rất nhanh.”
“Không giấu gì cô, trong trường sớm dậy lên lời đồn đãi, nói ông ấy vô đạo đức....”
“Cô có cảm thấy có thể ông ta liên quan đến cái chết của Đinh Tuyết?”
-----------------
-----------------