Tống Dư Hàng biết đối mặt với Lâm Yêm không thể lui, ngươi càng lui nàng càng lấn át.
Câu hỏi này thật ra có chút ngoài phạm vi chức nghiệp, nhưng Tống Dư Hàng cực thông minh, cô chọn cách không phản ứng, bốn lạng bạt thiên cân, đem vấn đề ném trả lại cho nàng.
Vì thế, cô thản nhiên đón nhận ánh mắt nàng, học Lâm Yêm nhếch môi tỏ ý trêu tức vui đùa.
“Tôi không biết Lâm pháp y có để ý hay không, dường như cô rất thích việc thân mật với tôi, hơn nữa còn hỏi mấy câu vượt quá phạm vi giao hảo bình thường.”
Sắc mặt Lâm Yêm lập tức thay đổi.
Tống Dư Hàng bước lên một bước, nhìn nàng từ trên cao: “Có điều, cô đã hỏi thì tôi cũng không keo kiệt thành thật trả lời rằng, không tố giác bởi vì tôi không có bất kỳ chứng cứ gì hướng nhắm về phía cô, đồng nghĩa, ăn khổ một lần là đủ.”
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vai nàng, cúi người nói: “Lâm pháp y là một người thông minh, không cần chơi đùa với lửa, coi chừng có ngày chết cháy.”
Lâm Yêm hơi ngẩn đầu nhìn, cổ thon dài lập tức bại lộ dưới tầm mắt Tống Dư Hàng.
Khoé môi hai người đều ẩn chứa ý cười, thoạt nhìn trông vô cùng hài hoà, rồi lại như ẩn chứa sát khí hừng hực không thể nói rõ.
“Phải không, ngọn lửa này đến tột cùng là ai châm, chưa đến điểm đích thì còn chưa biết là ai đâu.”
Tống Dư Hàng đồng tử co lại, tay đã bị người đẩy ra rồi, Lâm Yêm xoay người rời đi, bóng dáng biến mất sau ánh hoàng hôn.
Nàng một đường dọc theo cầu thang hướng lên phía trên, không thu hoạch được gì, cũng không phát hiện ai đang theo giỏi mình hoặc manh mối hữu ích nào, nàng không khỏi tự hỏi đấy có phải ảo giác, hay người đi theo sau là Tống Dư Hàng?
Tống Dư Hàng nói nàng là một người đặc biệt với cô, nhưng sao cô lại không chút tò mò gì về nàng.
Lâm Yêm nhàn nhạt mỉm cười, đẩy cánh cửa hướng ra sân thượng.
Lần trước đội điều tra hiện trường đến đây đã rà soát kỹ lưỡng, ổ khoá cửa không tổn hại gì, không có dấu vết đánh nhau, cũng không có dấu chân kẻ thứ hai, tất cả vân tay tìm được đều huộc về người chết, khả năng tự sát là rất cao.
Mà trong quá trình nghiệm thi, mặc dù thi thể không toàn vẹn, nhưng nàng vẫn đo được nồng độ chất kích thích trong máu, kết quả không sử dụng chất kích thích.
Có khả năng ai đó đã xui khiến cô ấy đến đây?
Nếu là vậy, thì người đó đã thao túng như thế nào? Là người khiến nàng mang thai cố tình đặt bẫy sao?
Lâm Yêm vừa nghĩ vừa đi đến lan can sân thượng, phân nữa thanh chắn đứt gãy vẫn còn nguyên ở đó bị gió thổi lung lay, nàng đưa tay chạm vào, muốn kéo thanh sắt rỉ sét lại gần để nhìn rõ hơn, không ngờ sau cơn mưa, sân thượng mọc đầy rong rêu, trơn trượt không lường trước được.
Một chân vừa giẫm lên nàng đã cảm giác nguy hiểm, nhưng thu chân về đã không còn kịp, thứ nàng có thể bắt được lúc này chính là lan can sắt mục nát, âm thanh kẽo kẹt không có sức chống chịu lập tức như hòi chuông báo tử.
Cảm giác cơ thể không trọng lực, lan can gãy vụn rơi xuống từ lầu sáu, phát ra tiếng leng keng rất lớn.
Nàng kinh hãi còn chưa kịp thót tim đã được người bế ngang túm trở về, theo quán tính cả hai lui ra sau vài bước, Lâm Yêm hoàn toàn nằm gọn trong ngực người nào đó.
Tống Dư Hàng bị đè ép khoan ngực thở hổn hển: “Cô điên rồi sao? Đứng sát ngoài đó như vậy muốn thử cảm giác rơi từ trên cao xuống à?”
Lâm Yêm quay đầu, hai người vẫn còn duy trì tư thế người tựa kẻ ôm, nàng như nghĩ đến điều gì, có chút kích động.
“Có phải tháng O5 trời vẫn luôn mưa suốt hay không?”
Giống như một đạo quang xoẹt qua cảnh tỉnh.
Tống Dư Hàng gật đầu nói: “Ý cô là....”
“Phải, không sai, quá trơn trượt, tôi vốn không muốn đi đến đó, tôi không còn cách nào khác.... Hôm nay thời tiết tốt đã nguy hiểm như vậy, huống chi là trời mưa....”
Lâm Yêm đưa tay chỉ về phía lan can: “Nhiều năm không tu sửa, đừng nói người trưởng thành, ngay cả hài tử trọng lượng cơ thể nhẹ hơn nhiều cũng không đối phó được, rất có khả năng nàng không phải tự sát, mà là trượt chân ngã xuống.”
Lúc nói chuyện nàng hướng nhìn về phía sân thượng, Lâm Yêm so với Tống Dư Hàng thấp hơn một chút, cô chỉ cần hơi cúi đầu là có thể thấy rõ phần cổ sau gáy nàng, nơi đó càng lan toả cổ mùi hương thanh ngọt trở nên nồng đậm.
Tống Dư Hàng bất giác thả vòng tay vòng quanh eo nàng, lui về sau nửa bước, thu tầm mắt trở về.
“Nhưng là đã giám định dấu tích hay tìm kiếm vật chứng cũng không phát hiện cho thấy có kẻ thứ hai xuất hiện, chỉ có một bức di thư, bút tích qua giám định là nét chữ viết tay của nạn nhân. Thông qua lời nhân chứng mục kích, nàng một mình xuất hiện ở nơi này giữa đêm, nếu trượt chân ngã xuống thì phải có lý do gì đó khiến cô ấy đi đến đây mới đúng.”
Lâm Yêm qua lại dạo bước: “Có thể đến đây để gặp ai đó?”
Tống Dư Hàng gật đầu, ánh mắt rơi vào khoảng hư không: “Không ngoại trừ khả năng này, hơn nữa tôi cảm thấy người đó rất có thể liên quan đến người khiến nạn nhân mang thai.”
Lâm Yêm dừng bước: “Đã đối chiếu DNA tất cả những người đàn ông có liên quan đến cô ấy chưa.”
“Rồi, không trùng khớp.” Tống Dư Hàng nói đến đây, hơi nhíu mày một chút: “Không đúng, còn một người chưa đối chiếu.”
“Ai?”
“Dượng của nạn nhân.”
Lâm Yêm tức thì nổi một buồn nôn: “Quái gì vậy, không thể tưởng tượng.”
Tống Dư Hàng xoay người nhìn nàng, bình đạm nói: “Có gì không thể, thân sinh cốt nhục còn xảy ra, huống chi là loại quan hệ này.”
Lâm Yêm kinh ngạc nói: “Tống đội tự mình trải qua hay đã từng thụ lý vụ án tương tự?”
Tống Dư Hàng đưa cái nhìn quái lại dành cho nàng: “Đương nhiên là án mạng, cha mẹ cùng anh tôi đều là những người rất tốt.”
Ít nhất không giống như Lâm Yêm nói, làm mấy hành vi đồi bại với chính thân sinh cốt nhục của mình.
Sự phát triển tính cách không tránh khỏi các nhân tố trong gia đình, lạnh nhạt như Lâm Yêm, cố chấp, thích khích tướng người khác, cùng vẻ mặt bất cần đời đại đa số đều do cách thức nuôi dạy của ba mẹ.
Những người như vậy rất dễ đi theo con đường phạm tội.
“Chị còn có anh trai, sao không nghe chị nhắc tới.” Bận rộn cả buổi, Lâm Yêm có chút mệt mỏi, nàng tựa lưng vào bồn chứa nước trên sân thượng nghỉ ngơi.
“Không còn nữa.” Tống Dư Hàng nhàn nhạt nói, đột nhiên nghĩ nghĩ muốn hút thuốc, sờ soạn một hồi mới phát hiện bao thuốc đã tặng cho người khác.
Trong lúc nghĩ ngợi thì một bao thuốc được ném về phía mình, Tống Dư Hàng duỗi tay bắt được, nhìn nàng ấn bật lửa, cô đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu: “Xin chút lửa.”
Lâm Yêm thu hồi bật lửa, ngậm điếu thuốc hờ hững nhìn cô, ánh lửa bên môi cứ sáng sáng mờ mờ, trong mắt nàng đều là khiêu khích không có ý tốt, khẽ nhếch môi nâng đầu, ý bảo muốn lửa thì tự mình đến bắt.
Cô biết ngay mà.
Vô luận biểu cảm hay ánh mắt đều gãi đúng chỗ ngứa câu dẫn người khác.
Thêm chút thì béo ngậy, ít một chút thì không đủ hương vị.
Lâm Yêm có lẽ không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất trong số các nữ nhân xinh đẹp mà Tống Dư Hàng đã gặp, nhưng nhất định là nữ nhân biết cách phân tán mị lực phát huy đến đỉnh điểm.
Tay nàng, mắt nàng, môi nàng, nụ cười của nàng, cổ thon, không lúc nào không tản mát một loại tín hiệu.
Nhanh đến đây.
Nhanh đến gần tôi.
Nhanh nắm bắt tôi.
Thậm chí là....
Ánh mắt Tống Dư Hàng thâm trầm, hiển nhiên đã bị hấp dẫn, hầu kết của nữ giới không quá rõ ràng bắt đầu nhộn nhạo.
Nếu nói Lâm Yêm không lúc nào không phân tán sự mời gọi, thì Tống Dư Hàng lúc nào cũng dùng tứ chi biểu đạt: Cách xa tôi ra, đừng bao giờ đến gần tôi.
Áo sơ mi được cài đến nút trên cùng đường viền cổ áo, phần cơ trên cổ theo động tác nuốt nước bọt chuyển động mơ hồ lộ ra.
Là phi thường động lòng người nhưng lại ẩn chứa nét tinh dã mỵ hoặc không thể chạm vào.
Lâm Yêm phả ra một làn khói, ánh mắt mê man, lúc khói thuốc ập vào trước mặt mình, Tống Dư Hàng bắt đầu hành động, cô đưa tay bắt lấy điếu thuốc lá trên tay nàng, Lâm Yêm đương nhiên không để cô đắc thủ, mặt nghiêng sang một bên tránh né.
Trong làn sương khói lượn lờ, nàng nhìn thấy khoé môi Tống Dư Hàng mỉm cười, thôi xong rồi.
Nàng còn chưa kịp phòng bị đã bị người không chế cổ tay với phương cách đơn giản nhất ấn vào tường.
Tống Dư Hàng dụng lực siết chặt vặn cổ tay nàng, bật lửa trong lòng bàn tay Lâm Yêm rơi xuống đất.
“Tống Dư Hàng!”
“Không phải Lâm pháp y bảo tôi tự mình lấy sao, giờ lại tức giận cái gì?”
Nhìn thấy người trước mặt ăn đau, Tống Dư Hàng buông nàng ra, nhặt chiếc bật lửa lên tự mình đốt thuốc, hít một ngụm sau đó liếc mắt nhìn nàng.
“Hay là cô muốn tôi dùng cách khác để lấy?”
“Tôi....” Lâm Yêm tức giận, vừa định mở miệng thăm hỏi 18 đời tổ tông nhà cô thì điện thoại reo.
Nàng móc điện thoại ra, là người bên đội điều tra kỹ thuật.
“Sao vậy?”
“Dì của Hạ Miên đến, nói là muốn đưa hài cốt của nàng về an táng....” Phương Tân ở đầu dây cũng có chút khó xử, thấp giọng nói.
“Vụ án còn chưa kết thúc, Dì của cô ấy một hai đòi hoả táng, nói đã chết không toàn thây vậy rồi, tại sao còn không để nàng yên nghỉ dưới mồ.”
“Trương đội nói nếu đã xác minh được nguyên nhân cái chết, thì nên trả di thể về cho gia đình nạn nhân.”
Lâm Yêm ánh mắt nhìn Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng lấy điện thoại gọi cho Trương Kim Hải, sau một lúc, sắc mặt nhăn nhó khó coi tắt máy.
“Trương đội nói vụ án của Hạ Miên đã sáng tỏ, chứng cứ vô cùng xác thực, mặc kệ là do tự sát hay trượt chân ngã xuống, cũng đã loại trừ khả năng nạn nhân bị sát hại, di thể có thể trao trả lại cho người thân, Phùng cục cũng đã đồng ý, còn việc chuyện nạn nhân trước khi còn sống đã mang thai, không liên quan gì đến vụ án này.”
Lâm Yêm hiểu hết, sau đó nói với Phương Tân: “Lưu lại tất cả tư liệu, bà ta muốn mang di thể đi thì cứ mang, chúng ta giữ l bản xét nghiệm là được.”
Phương Tân vừa nói vừa lấy chai lọ cho vào bình thuỷ tinh để phân loại, đóng tủ kính: “Chị yên tâm, đều đã cất giữ, em không nói với chị nữa, em phải đến nhà tang lễ để đưa xác nạn nhân đi.”
•
Nhà tang lễ Giang Thành.
Theo quy tắc, di thể trước khi hoả táng cần tiến hành nghi thức cáo biệt, Vương Tú Trân đứng bên ngoài đội mũ mất kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp, nhanh chóng đưa đi hoả táng, tôi còn chờ lãnh tiền bồi thường đây.”
Nhân viên công tác thiệt cạn lời, đưa di thể lên cán mang đi, Phương Tân đứng trong đám người cách một tấm kính tiễn đưa nữ hài 15 tuổi xấu số đến đoạn cuối của cuộc đời.
Sau khi rời khỏi phòng tiễn biệt, nàng chạm mặt mấy thanh niên tây trang ở nhà tang lễ đỡ xe tang, hai người khác theo sau, người phụ nữ úp mặt gào khóc, được nhân viên công tác đỡ lên.
Phương Tân thường xuyên đến nhà tang lễ tiễn đưa di thế của người chết, nhân viên công tác ghé tai thì thầm nói nhỏ: “Làm sao vậy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”
Nhân viên công tác trên mặt thoáng hiện tia tiếc hận, thở dài: “Cũng không phải, mới 14 tuổi, bởi vì đạt kết quả không tốt trong kỳ thi cuối kỳ, uống thuốc tự sát, không cứu được.”
“Vậy thì quá thảm đi, ba mẹ khổ cực bao nhiêu mới nuôi lớn chừng này a.” Đoạn Thành cũng ghé vào tai nàng khe khẽ nói nhỏ.
Tro cốt bên trong đã nguội lạnh, Phương Tân trừng mắt nhìn cậu ta: “Thôi khua môi múa mép đi, nhặt tro cốt đi kìa.”
Đoạn Thành gương mặt nhăn thành hình trái khổ qua: “Đó không phải người nhà của nàng sao?”
Phương Tân hướng mắt nhìn thoáng qua, Vương Tú Trân đang ngồi trên ghế dài đặt ngoài hành lang bắt chéo chân cắn hạt dưa, nào có thời gian rãnh rỗi.
“.... Đi thôi.”
•
Lâm Yêm ngồi xổm trên đất hút xong điếu thuốc, đứng dậy: “Nếu ngoài phạm vi vụ án, vậy tôi lên tỉnh một chuyến.”
Tống Dư Hàng nhàn nhạt liếc nhìn nàng, đầu ngón tay hiện rõ lên những đốm đỏ: “Không phải cô nói không liên quan gì đến nạn nhân sao, hà tất phí công nhiều làm gì.”
“Nói thì là vậy, sự tồn tại của cô ấy có thể không liên quan gì đến nhân sinh của chúng ta, nhưng nếu tôi đã nghiệm xác của nàng, thì tôi có nghĩa vụ thay nàng nói những điều mà khi còn sống nàng chưa hoàn tất bày tỏ.”
Tống Dư Hàng cười cười, dụi điếu thuốc vào lan can: “Những lời này không giống như Lâm pháp y có thể nói ra a.”
Mặt trời sắp xuống núi, tia ám trầm đầu tiên bắt đầu xâm chiếm, Tống Dư Hàng lúc này trở nên khó lòng nắm bắt.
“So với những điều đó, tôi thà tin thuyết pháp rằng Lâm pháp y từ trên người Hạ Miên nhìn thấy được quá khứ của chính mình, hoặc nói những chuyện thương tâm xảy ra với nàng đều đã từng xảy ra với cô, cô cấp thiết muốn biết chân tướng sự thật là muốn thay quá khứ của chính mình đòi lấy công đạo.”
Cô đang thử, Lâm Yêm lại giễu cợt cười đùa: “Chị nói vậy cũng không sai, nhưng tôi không phải thay quá khứ của chính mình đòi công đạo mà là đang dùng hết toàn lực nghiêm túc sống cho tròn vai để yêu cầu công đạo.”
Tống Dư Hàng trầm mặc một lúc lâu: “Cô nói đúng.”
Một thiếu nữ 15, mẹ mất sớm, ba lại không biết tung tích, sống với Dì chịu hết thảy chua xót khổ nhục, lúc khó khăn không ai có thể dựa dẫm, nàng chỉ biết học, tự tìm cách trang trải học phí, những lúc rãnh rỗi sẽ vẽ mấy bức hoạ vui mắt vào sách vở, là một nữ hài kiên cường biết tìm thú vui trong khốn cùng.
Nàng không nên tự sát.
“Tống đội thì sao, vì sao lại muốn phá vụ án này?”
Nàng nhớ tới mấy lời thì thầm bàn tán ở đội cảnh sát, tư lịch của Tống Dư Hàng thâm niên hơn Trương Kim Hải, cho nên vị trí đội trưởng đội điều tra phải là nàng mới đúng, nhưng Tống Dư Hàng đã giữ chức đội phó hơn 10 năm.
--- 10 năm không một tia oán hận?
--- Không buồn khổ?
--- Không phẫn uất?
Nhưng dưới cái nhìn của Lâm Yêm, cô cũng chỉ nói: “Phá án, thay người chết tìm công đạo, chính là ý nghĩa tồn tại của tôi.”
Các nàng tuy rằng quan niệm bất đồng, thường xuyên khắc khẩu, nhưng ở phương diện này lại đứng chung một con đường.
Trong bóng tối, Lâm Yêm hơi gợi cong khoé môi.
Tống Dư Hàng đi trước bước xuống lầu: “Đi thôi, lên Tỉnh.”
Đợi thêm một lúc lại không thấy nàng đuổi theo, cô dừng bước nhìn lại: “Làm sao vậy?”
Lâm Yêm xoay người nhìn đường phố nhà cửa bên dưới toà nhà, những ngọn đèn lần lượt được thắp sáng, phong cảnh thực đẹp, nàng lại bất chợt nhíu mày.
“Chị có cảm thấy như có ai đó đang theo dõi chúng ta?”
Tống Dư Hàng quay đầu, đi đến bên cạnh lan can, chuyện người mặc đồ đen hôm đó cô chưa từng nói qua với bất kỳ ai.
“Cô bắt đầu cảm thấy từ khi nào?”
“Ngay hôm nay, lúc tôi vừa bước vào toà nhà này.”
Tống Dư Hàng từ trong túi lấy ra ống nhòm, quan sát khắp mọi ngỏ ngách, đứng ở đây quan sát thật tốt, có thể thấy đứa nhỏ ở toà nhà đối diện đang học bài, người phụ nữa kia thì đang giặt quần áo, đôi phu thê đang cãi nhau.... muôn hình vạn trạng.
Nhưng không có ai khả nghi cần đặc biệt lưu ý.
Cô cũng bắt đầu nhíu mày: “Đi thôi, trước đến Tỉnh uỷ, mấy ngày này phải cẩn thận một chút.”
Lâm Yêm không quan tâm nhún vai: “Quên đi, dù sao kẻ thù của tôi nhiều lắm, nói không chừng một trong số họ muốn trả thù vào lúc này, đến một người lão nương đánh một người, đến hai người lão nương cũng sẽ hạ hai người.”
Tống Dư Hàng thật hết nói, cất ống nhòm cùng nàng bước xuống lầu: “Cô lạc quan thật đấy.”
“Nếu không thì phải thế nào, nhu thuật của tôi chị cũng từng được diện kiến. Không nói cả nước, ít nhất ở Giang Thành này chính là vô địch thủ.”
“Nói vậy thì, cô còn cần roi sắt làm gì.”
Cái gọi là dài một tấc cường một bậc, dùng roi sắt như vũ khí hỗ trợ mình vậy thôi.
Lâm Yêm tức thì nghiến răng nghiến lợi: “Chị không nói xiêng nói xỏ sẽ chết sao?”
Tống Dư Hàng tay cắm vào túi quần đi về trước: “Chỉ có người chết mới im miệng.”
“Tôi khinh đấy!” Lâm Yêm nhấc chân đuổi theo, hùng hổ doạ người.
“Chị làm sao có thể lớn lên được vậy, trách không được không có bằng hữu, cũng không có ai yêu....”
....
Chờ các nàng đi rồi, một hộ tối tăm trong toà nhà đối diện đột nhiên sáng đèn, chủ nhân của nó thu hồi chiếc ống nhòm ra sau bức màn cửa.
•
“Khỉ thật, tên quái nào chọc thủng lốp xe của tôi a!!!” Lâm Yêm sờ lốp bánh xe xẹp lép, ngửa mặt lên trời thét chói tai.
Mấy người sống trên mấy căn nhà lầu thò đầu ra dòm ngó, Tống Dư Hàng đỡ trán: “Phá án thôi, cô có cần khoa trương lái cả xe sang đến đây làm gì, há chẳng phải chọc đỏ mắt người ta?”
Lâm Yêm không chút cảm xúc: “.... Đây là chiếc xe đầu tiên của tôi.”
“.... Thôi quên đi.”
Tống Dư Hàng xoay người muốn đi, Lâm Yêm đã gọi một cuộc điện thoại cho công ty vận tải: “Sao? Phải 2 tiếng sau mới đến được? Còn không có bánh Mercedes để thay thế??? Vậy các người mở công ty làm gì vậy? Bảo trì xe điện à, tôi phí nhiều tiền cho các người để rồi các người đối xử với khách hàng như vậy đó hả?”
Nhìn thấy đại tiểu thư sinh khí ồ ạt, có dấu hiệu muốn công kích người, Tống Dư Hàng hơi dừng bước, xoay người lại, hơi chút chần chừ nói: “Hay là.... ngồi xe tôi.”
Từ Giang thành đến tỉnh uỷ phải hơn 200km, qua khỏi cao tốc chính là đường đèo, xe chạy đường ngoằn nghoèo, Lâm Yêm ngồi đến mà buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
“Còn bao lâu nữa mới đến?”
Tống Dư Hàng nhìn đồng hồ: “Khoảng hơn 2 giờ.”
Lâm Yêm yên tâm nhắm mắt: “Được rồi, đến nơi gọi tôi.”
Sau khi rời khỏi còn đường lớn thì hoàn toàn đi sâu vào con đường núi, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, cánh tay lộ ra bên ngoài có chút lạnh, Tống Dư Hàng kéo kính cửa sổ lên, nghiêng đầu nhìn xem thì Lâm Yêm đã ngủ rồi.
Cô thở dài lắc đầu, thật hết cách, vặn mở điều hoà.
Điện thoại đặt trên bảng điều khiển đột nhiên vang lên, Tống Dư Hàng nhìn thấy tên tự Tiểu Duy, lập tức thả chậm tốc độ của xe, xe đang chạy bỗng dưng hãm phanh tấp vào lề đường.
Lâm Yêm bị đánh thức, hơi khó chịu nhíu mày, giọng nói có chút lười biếng: “Ưhm.... ai vậy?”
Quý Cảnh Hành còn chưa mở miệng đã nghe được nhu thanh mị giọng của nữ nhân, ngữ khí có vẻ như đang hỏi Tống Dư Hàng: --- Trễ vậy rồi, hai người còn cùng nhau?
Nàng ôm Tiểu Đuy nóng hổi trong lòng, nhất thời không biết nói thế nào.
Tống Dư Hàng cầm điện thoại bước xuống xe: “Sao vậy chị?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Quý Cảnh Hành lúc này mới lấy lại bình tĩnh: “Tiểu Duy.... Tiểu Duy phát sốt.... chị gọi xe đến bệnh viện, nhưng không gọi được....”
Lòng tự trọng vô hình bảo nàng không thể nói ra: Em bây giờ có thể đến chỗ chị một lúc không?
Những lời này, lại nghĩ đến giọng nói của ai đó, Quý Cảnh Hành chợt sửa miệng.
“Em đang ở bên ngoài sao?”
Tống Dư Hàng lên tiếng, giọng nói thập phần nôn nóng, đêm hôm khuya khoắc, ít nhiều cũng có chút lo lắng.
“Sốt bao nhiêu độ?”
“39 độ, chị nãy giờ luôn đắp khăn lạnh cho nó, uống thuốc hạ sốt rồi nhưng không thấy biến chuyển....”
Quý Cảnh Hành vừa nói, lòng vừa nóng như lửa đốt.
Lâm Yêm khoác áo bước xuống xe, cười lạnh hai tiếng: “Phát sốt thì gọi xe cứu thương là được, gọi cho chị thì có ích gì?”
Quý Cảnh Hành hiển nhiên cũng nghe được những lời này, lòng có chút hụt hẫng, suýt chút nữa uỷ khuất khóc ra.
“Dư Hàng, chị....”
Tống Dư Hàng trừng mắt liếc nhìn Lâm Yêm, che kín ống nghe, thấp giọng nói: “Không sao, chị đừng nôn nóng, chờ em trở về đã, đại khái khoảng hơn 1 tiếng, khi nào tới em gọi cho chị, chị nhớ mặc quần áo ấm, chuẩn bị thẻ bảo hiểm của Tiểu Duy ở dưới lầu chờ em, chúng ta cùng đến bệnh viện.
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Yêm đứng tựa vào kính cửa xe, ngữ khí không lạnh không nhạt: “Không phải vị cảnh sát tốt thích vì dân phục vụ đó sao? Muốn có mỹ nhân mà không cần giang sơn?”
Tống Dư Hàng tức giận nhìn nàng: “Trong lúc người khác nói chuyện, không được xen miệng vào chính là phép lịch sự tối thiểu.”
Lâm Yêm cười khẩy, ánh mắt dần lộ ra âm trầm: “Chị nghĩ lại xem, quay trở lại sẽ phí thời gian không nói, chưa kể việc kẻ tình nghi nghe thấy tiếng gió đã bỏ trốn mất dạng.”
Tống Dư Hàng kéo cửa xe ngồi vào trong: “Tôi có thể nhờ các huynh đệ ở tỉnh đưa cô về.”
Lâm Yêm lạnh lùng: “Bứt dây động rừng.”
“Có đi hay không, không đi tôi đi.” Tống Dư Hàng ngước mắt nhìn nàng, sắc mặt cũng lạnh dần.
--- Uy hiếp?
Tống Dư Hàng cư nhiên uy hiếp nàng.
Một cổ hoả nhiệt vô danh lập tức sôi sục: --- Chỉ vì nửa đêm phát sốt mà phải gọi chị về làm Bạch Liên Hoa?
Lâm Yêm tức giận đùng đùng đóng sầm cửa xe, lui ra một khoảng cách: “Chị đi đi a, tưởng tôi cách xa chị không được chắc?”
Nàng lấy điện thoại ra gọi xe.
Tống Dư Hàng nhìn nàng ngang ngược vô lý cũng giận theo, cắm chìa khoá vào trong ổ khoá chuẩn bị khởi động xe xuất phát, nhưng chân ga giẫm thế nào cũng không chịu hoạt động.
Lâm Yêm giơ điện thoại tìm tín hiệu, quay đầu lại thì thấy cô vẫn chưa đi, cũng không nghe thấy tiếng động cơ xe nổ máy, suýt chút nữa cười thành tiếng.
“Ha haaaa, ý trời a, xem ra ông trời cũng không muốn Tống đội diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân a.”
Tống Dư Hàng một lần nửa vặn mở ổ khoá, xe vẫn không chút sứt mẻ, lại bị nàng châm chọc thành ra lửa giận lại sôi trào, mím chặt môi.
“Cô đủ chưa!”
Lâm Yêm cúi đầu tựa vào kính cửa xe: “Không thích yên tĩnh đấy, đương nhiên không thể bỏ qua rồi, xem ra Tống đội nhất định phải cùng tôi cộng phó một đêm rồi.”
Tống Dư Hàng không đôi co với nàng nữa, xuống xe mở lốp máy, Lâm Yêm tựa vào gốc cây bên vệ đường, áo cũng không thèm khoác, lộ ra hơn nửa đầu vai trắng nõn tinh mịn, ngắm nhìn cô bận rộn.
“Uy, tôi nói nè, Bạch Liên Hoa kia thì có gì tốt, đáng để chị nửa đêm bôn ba vậy sao, nữ nhân chỉ muốn làm ra vẻ, không phải chị bị sốt thôi sao, ai mà không từng bị sốt, tự mình đến bệnh viện không được sao, nếu vô dụng hơn thì gọi xe cứu thương.”
Lâm Yêm vừa dứt lời chỉ nghe thấy một âm vang lớn. Tống Dư Hàng đóng lại nắp máy, sải bước đi tới.
Dưới ánh trăng, sắc mặt cô trông nhiều hơn phần dữ tợn, nhấp khẩn môi cực kỳ tức giận.
Bốn bề vắng lặng, Lâm Yêm nuốt nước miếng, lui về sau nửa bước: “Làm.... làm gì?”
Tống Dư Hàng siết chặt nắm tay: “Sỉ nhục tôi thì được, đừng vũ nhục nàng.”
Trừ bỏ đêm mưa lần đó, cô hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy: --- Tức giận làm gì chứ, chỉ vì nữ nhân đạo đức giả kia sao?
Lâm Yêm nghĩ như vậy, không hiểu sao có một nỗi uỷ khuất không nói nên lời xông thẳng vào lồng ngực, cũng mím môi chống trả.
“Được, coi như những gì tôi nói vừa rồi lúc ở trên sân thượng là vô nghĩa, Tống đội cũng chưa từng nói cái gì mà ý nghĩa của việc phá án, chúng ta rốt cuộc vần đạo bất tương đồng, không cách nào hợp tác.”
Tống Dư Hàng ngẩn ra: “Tôi không phải ý đó, phá án đương nhiên quan trọng, nhưng Tiểu Duy cũng....”
“Dừng.” Lâm Yêm không muốn nghe nữa: “Điện thoại, đưa địa chỉ.”
Thấy cô bất động, nàng lại thêm một câu: “Điện thoại tôi không bắt sóng.”
Tống Dư Hàng đại khái hiểu được nàng muốn làm gì, nói ra địa chỉ sau đó đưa điện thoại cho nàng, Lâm Yêm đi đến chỗ trống trải gọi điện thoại.
“Phải, tôi cần đưa hai người đến bệnh viện, địa chỉ là....”
Nhanh gọn bàn giao xong xuôi, Lâm Yêm ném trả điện thoại cho cô, ghế phụ cũng không thèm ngồi, tự chui vào băng ghế sau, không thèm khoác cả áo.
Tống Dư Hàng đi đến gõ nhẹ cửa sổ xe: “Chuyện vừa rồi, đa tạ....”
Lâm Yêm tuỳ tiện túm quần áo ném ra cửa: “Biến đi, đừng quấy rầy, lão nương phải ngủ!”
-----------------
-----------------